"Không sao ạ." Ngải Thiển lấy lại tinh thần, đứng lên, bàn tay trong tay áo run rẩy.
"Lại đây nào." Nguyệt Ca cũng thu hồi suy nghĩ, vẫy tay, mỉm cười với Ngải Thiển. Bộ dáng thanh nhã trong không gian tiên khí lượn lờ càng trở nên mông lung hơn.
Ngải Thiển vui vẻ chạy đến bên cạnh Nguyệt Ca, cười như con cún nhỏ, mềm mại gọi: "Nguyệt Nguyệt sư phụ..." Đã bái sư nên nàng cũng sửa miệng ngay lập tức, hoàn toàn không thèm để ý đến những cặp mắt ghen tỵ nhìn nàng như muốn lăng trì ở phía dưới.
Ngược lại Nguyệt Ca tiếp nhận rất tự nhiên, vẻ mặt càng thêm nhu hòa.
"Gọi như vậy không tệ." Vân Chiến đứng bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Ngải Thiển lập tức quay sang nhìn Vân Chiến, cười ngọt ngào, nói: "Vậy huynh muốn muội gọi là Vân Vân sư bá không?"
"Không...Gọi ta là sư bá là được rồi." Vân Chiến vội vàng xua tay, vẻ mặt đầy sợ hãi. Vân Vân...Mẹ ơi, da gà toàn thân hắn đang nổi lên đây này.
"Như vậy sao được? Không phải huynh nói như thế rất tốt à?" Mặt Ngải Thiển đầy vô tội, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Vân Chiến.
Vân Chiến giật mình: "Đó là nói tam sư đệ mà."
"Muội cho rằng cũng giống nhau thôi." Ngải Thiển tủi thân nói: "Vân Vân sư bá..."
Không đợi Vân ChiếndđLqđkịp phản bác, Ngải Thiển lại quay sang phía Lưu Niên từ đầu tới cuối không hề có biểu tình dư thừa nào, đáy mắt thoáng qua tia chơi xấu: "Lưu Lưu sư bá..."
Bịch, Lưu Niên mặt không biểu tình đánh lên cây cột bên cạnh. Hắn không để ý tới vết thương trên tay mà chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Ngải Thiển.
Nhưng nàng có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng khóe môi Lưu Niên giật giật.
Mà Vân Chiến cũng đã quên mình bị gọi thành ra thế nào, ôm bụng cười như điên. Lưu Niên luôn luôn lạnh như băng bị gọi là Lưu Lưu...khà khà...khà khà...
Mọi người phía dưới đang tiến hành nghi thức bái sư rất nghiêm túc nghe thấy tiếng cười điên cuồng, đều tập trung nhìn Vân Chiến bằng ánh mắt kỳ lạ.
Vân Chiến biết mình đã mất hình tượng nhưng không khống chế nổi tiếng cười của mình, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
Tiếng cười trong trẻo xuyên qua tầng sương mù, bay thẳng lên trời cao.
Nguyệt Ca bật cười, lắc đầu, nhìn Ngải Thiển đầy cưng chiều nhưng không nói gì cả.
Ngải Thiển lén lút quay sang cười với Nguyệt Ca rồi lập tức tiến lên một bước, nhìn Vân Chiến đang cười một cách nghiêm túc, nói: "Vân Vân sư bá, dây thần kinh cười của người có vấn đề ạ? Nếu không thì để con xem cho người nhé? Không lấy tiền đâu..."
"Cái gì...Cái gì?" Vân Chiến vừa hít khí vừa cảm thấy kỳ quái, hỏi.
"Aiz." Ngải Thiển bày ra vẻ mặt thật đáng tiếc.
"Cái gì..." Vân Chiến còn muốn hỏi.
"Thật xin lỗi, ta tới chậm." Một giọng nói cắt ngang lời Vân Chiến chưa kịp nói ra.
Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Ngải Thiển vừa nhìn thì sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức. Sao lại là hắn!
Hiên Viên Hoặc mặc cẩm bào màu lam, tóc búi gọn trên đầu, vẻ mặt đầy áy náy đứng sau mọi người, khuôn mặt tuấn mỹ có thêm chút mệt mỏi.
"Sao huynh lại tới đây?" Ngải Thiển rõ ràng không dám tin. Nhớ lại ngày đó, nếu không phải Nguyệt Nguyệt xuất hiện kịp thời thì mình đã hương tiêu ngọc vẫn dưới tay người này rồi. Người này thật biến thái. Sao có thể chỉ chớp mắt liền biến thành ác ma giết người không chớp mắt như thế chứ? Hôm nay xuất hiện ở đây, mặt đầy nhân khí tựa như người ngày hôm đó một lòng muốn đẩy mình vào chỗ chết chỉ là ảo giác của mình vậy.
"Cô nương..." Hiển nhiên Hiên Viên Hoặc cũng nhìn thấy Ngải Thiển, cảm nhận được sự hoang mang và địch ý của nàng với hắn. Nhưng hắn vẫn chào hỏi một cách lễ phép, nói: "Thì ra cô nương thực sự là người trong Tử Nguyệt Môn. Ngày ấy đúng là thất lễ rồi."
Chỉ là thất lễ? Ngải Thiển hừ lạnh một tiếng. Thất lễ thì muốn lấy mạng người? Vậy lúc bùng nổ thì muốn gì?
Sự xuất hiện của Hiên Viên Hoặc đã thành công ngăn chặn tiếng cười của Vân Chiến.
Vân Chiếnd║đ║L║q║đhít sâu một cái, đứng thẳng người lên nhìn Hiên Viên Hoặc, nói: "Sao bây giờ Hiên Viên công tử mới tới?"
"Trên đường gặp chút chuyện ngoài ý muốn." Hiên Viên Hoặc cười xấu hổ, giải thích mập mờ không rõ.
"Chuyện ngoài ý muốn gì?" Vân Chiến truy hỏi kỹ càng sự việc, dáng vẻ không hỏi rõ sẽ không bỏ qua.
Ngải Thiển cười lạnh. Để xem huynh ăn nói thế nào. Giết người không thành, bị Nguyệt Nguyệt đánh bất tỉnh sao? Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Ca thì thấy sự tức giận mơ hồ nơi đáy mắt hắn. Là tiểu tử này làm hại nha đầu bị thương.
Mặt Hiên Viên Hoặc đầy không hiểu: "Môn chủ..." Hắn không ngốc nên đương nhiên có thể cảm thấy rõ ràng rằng hai người rất bất mãn với hắn. Nhưng hắn không biết mình đã đắc tội bọn họ chỗ nào.