Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 56

Edit: Thỏ

Beta: Nhược Vy

Lúc Chiêu Dương rời khỏi kinh thành, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, Triệu Hoàng hậu gửi tin cho Tần Dục, báo rằng Vĩnh Thành Đế đã bắt đầu ăn đan dược do Thanh Vân đạo trưởng điều chế.

Loại đan dược này, khi vừa mới ăn, tinh thần hăng hái phấn khích gấp trăm lần, nhưng ăn thời gian dài, có thể bào mòn cơ thể.

Thậm chí có nhiều loại đan dược ăn vào sẽ gây nghiện.

Chẳng hạn như rất lâu trước kia có một nhóm sĩ tử từng dùng qua ngũ thạch tán, cũng được coi là một loại đan dược, mới đầu khiến tinh thần sảng khoái cùng thể lực tăng cường, nhưng khi đã sử dụng lâu dài, người dùng chỉ có một con đường chết, trước khi chết không thể cử động mà tê liệt nằm trên giường, vạn phần khổ sở.

Tần Dục không biết Thanh Vân đạo trưởng cho Vĩnh Thành Đế dùng loại đan dược nào, dù sao trước kia hắn cũng không quan tâm chuyện này, nhưng hắn biết thân thể Vĩnh Thành Đế, sau này sẽ càng ngày càng kém.

Thời gian của hắn không còn nhiều, rất nhiều chuyện, phải tăng nhanh tiến độ.

Dùng tay trái cầm bút, Tần Dục lần nữa viết xuống vài dòng.

Sống lại một lần, hắn muốn xoay chuyển lại rất nhiều việc, nhưng vì an toàn nên không thể tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ có thể mượn Thái Bình đạo nhân ra mặt.

Lần này, Tần Dục viết một phong thư, lấy danh nghĩa Thái Bình đạo nhân gửi cho Công Bộ Thượng Thư.

Hiện giờ ở trong triều, phần lớn quan viên đều kết bè kết phái để mưu lợi riêng, hiếm có người trong sạch, trong số này thì Công Bộ Thượng Thư mặc dù không phải sạch sẽ, nhưng cũng không quá tệ hại.

Chỉ là vị Công Bộ Thượng Thư này, một thời gian nữa sẽ tự nhận lỗi xin từ chức, mang theo cả nhà già trẻ trai gái rời khỏi kinh thành.

Ngoại tổ phụ của Tần Dục có quan hệ rất tốt với Công Bộ Thượng Thư, biểu muội Tần Dục gả cho cháu trai trưởng nhà Công Bộ Thượng Thư, lúc này Công Bộ Thượng Thư, cũng coi như người một nhà với Đoan Vương.

Hắn đã thành phế nhân [1], Tôn Thượng Thư (chính là Công Bộ Thượng Thư) không thể nào ủng hộ hắn đăng cơ, quan hệ với hắn cũng mờ nhạt, chẳng qua Tôn Thượng Thư làm người ngay thẳng nên rất chán ghét Duệ Vương Tần Diệu, đối với những kẻ nịnh hót lấy lòng Tiêu Quý Phi thì không để vào mắt.

[1]Phế nhân: người tàn tật, người vô dụng.

Chắc là vì việc này, bên phía Tiêu Quý Phi cũng rất chán ghét Tôn Thượng Thư, về sau đã nắm được nhược điểm của hắn.

Công Bộ là nơi không có gì béo bở, nhưng dù là như vậy thì ít nhiều vẫn có chút chuyện, một số người to gan lớn mật, lúc xây cất Hoàng lăng đã ăn bớt nguyên vật liệu.

Vĩnh Thành Đế vừa đăng cơ đã bắt đầu xây cất lăng mộ cho mình, vốn là mọi chuyện đều tốt, không nghĩ tới lúc sắp hoàn thành, Hoàng lăng bị đổ sụp một nửa.

Tôn phủ.

Mấy ngày nay Công Bộ Thượng Thư Tôn Văn Nghĩa vẫn luôn bận rộn việc mở đường sông ở phủ [2] Hà Tây.

[2]Phủ: khu vực hành chính cao hơn huyện một cấp, tương đương với tỉnh (được dùng từ thời Đường đến thời Thanh).

Phủ Hà Tây thường xuyên xảy ra hạn hán, Vương Kỳ Khai dự tính nhân cơ hội này mở thêm nhiều đường sông, thuận lợi tích trữ nước tưới, mà muốn đào sông, thì phải mời những người tinh thông thủy lợi ở Công Bộ tới giúp đỡ, đồng thời cũng cần sự hỗ trợ từ những thợ thủ công dày dặn kinh nghiệm ở đó.

Đương nhiên Tôn Văn Nghĩa sẵn lòng giúp sức, ngay lập tức cho mấy người có năng lực đến Hà Tây trước, bây giờ, những người đó gửi cho hắn rất nhiều văn thư.

Tôn Văn Nghĩa xem từng cái một, xem hết tất cả, đột nhiên cả người chấn động.

Bên trong đống văn thư mấy người ở Công Bộ gửi tới có kẹp một tờ giấy, trên tờ giấy viết một bài thơ, phía dưới đề bốn chữ Thái Bình đạo nhân.

Bài thơ này rất giống với bài thơ đã được lưu truyền rộng rãi của Thái Bình đạo nhân, đơn giản dễ hiểu, bốn câu thơ ngắn ngủi, chỉ rõ bên phía Hoàng lăng sẽ xảy ra chuyện.

Vào lúc Hồng kiều bị sập, Tôn Văn Nghĩa đã đi xem qua, nhìn thấy gỗ bên trong bị mối mọt đục rỗng, chính vì vậy, hắn không cảm thấy Thái Bình đạo nhân có gì thần thông quảng đại giống mọi người.

Nhưng bây giờ... Mặc kệ tờ giấy này làm sao xuất hiện được bên trong văn thư của Công Bộ, với một số chuyện, thà rằng tin chứ không thể không tin.

Tôn Văn Nghĩa tự mình đi Hoàng lăng kiểm tra tình trạng thi công.

Cùng lúc đó, Thọ Hỉ tìm được Tần Dục: "Vương gia, nhóm thợ thủ công ở hậu viện nói đã tìm được phương pháp cải tiến kỹ thuật in rồi!"

Người đó tên là Trương Đại Dân, chỉ một lát đã được dẫn đến trước mặt Tần Dục, trên tay hắn cầm một cái mâm, mặc dù cúi đầu, nhưng có thể thấy hắn đang hết sức kích động.

Ngay từ đầu Tần Dục đã nói muốn làm một ít bản khắc chữ riêng lẻ với Trương Đại Dân, kể từ đó, Trương Đại Dân thường gửi rất nhiều bản khắc chữ đến, loại nào, chất liệu nào cũng có, có thể thấy hắn ta vẫn luôn nghĩ cách cải tiến.

Mà hôm nay, đã bắt đầu có hiệu quả.

Trương Đại Dân cùng với trợ thủ cải tiến kỹ thuật in, sau khi Tần Dục nghe qua cũng suy nghĩ đến, biết chắc sớm muộn sẽ thành công, nhưng không ngờ mới qua một thời gian ngắn mà đã cải tiến tốt như vậy.

"Vương gia, những chữ này, đều là dùng bùn trộn lẫn đất sét rồi nung lên, giá rất rẻ, vì có thể dùng nhiều lần nên sẽ tiết kiệm một số tiền lớn..." Trương Đại Dân kích động, nói mình đã tìm được phương pháp cải tiến tốt nhất.

Tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật in, có thể thêm vài cải tiến nữa, nhưng nếu muốn tiến hành in ấn số lượng lớn, bây giờ đã có thể bắt đầu.

Trương Đại Dân nói lên những điểm tốt của việc cải tiến, lần nữa nhắc lại giá cả tiện nghi, nói hết cái này đến cái khác, nghĩ đến Vương gia gia tài bạc triệu, sợ là không thích nghe mấy thứ này, gương mặt liền ửng đỏ, thanh âm càng ngày càng thấp, e sợ mình làm cho Tần Dục không vui.

Nhưng mà Tần Dục rất nghiêm túc lắng nghe, chỗ nào không hiểu còn hỏi lại, đến cuối cùng, hắn đi theo Trương Đại Dân đến xưởng, tận mắt nhìn thấy Trương Đại Dân in ấn một ít thư tịch.

Cải tiến kỹ thuật in, quả thật vô cùng tốt.

"Chuẩn bị nhiều giấy, tìm thêm vài thợ thủ công, từ ngày mai bắt đẩu in ra bản đơn lẻ của sách này." Tần Dục lấy ra một phần sách đã chuẩn bị tốt từ lâu, đưa cho Trương Đại Dân.

"Dạ, Vương gia!" Trương Đại Dân lập tức nói, mặt đầy kích động.

Tần Dục thấy thế, ban thưởng ngân lượng cho nhóm thợ thủ công, cùng lúc đó, hắn cũng ý thức sâu sắc được một chuyện.

Những thợ thủ công không được coi trọng kia, rõ ràng đều là bảo bối!

Tần Dục thân là Hoàng tử, từ nhỏ ăn dùng đều là thứ tốt nhất, những đồ vật hắn dùng, đều là từ những người thợ có kỹ thuật tinh thông của Hoàng gia làm ra.

Đối với những thứ này hắn đã tập thành thói quen, trước kia đối với những thợ thủ công đó hoàn toàn không coi trọng, nhưng cho tới bây giờ... Hắn đột nhiên phát hiện, có những người thợ này, thật ra bản thân đã có một khối tài sản lớn.

Tương lai hắn muốn đến Tây Bắc lập nên công trạng và thành tích, không thể không dựa vào những người này.

Tần Dục để cho họ in ấn thư tịch, không phải mấy thứ Tứ Thư Ngũ Kinh[3] thường thấy, mà là một ít tạp thư[4], đều là những thứ có liên quan đến cuộc sống hàng ngày của người dân.

[3] Tứ Thư Ngũ Kinh: Tứ Thư (gồm Đại học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử) và Ngũ Kinh (gồm Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Lễ, Kinh Dịch, Kinh Xuân Thu) hợp lại làm 9 bộ sách kinh điển của văn học Trung Hoa làm nền tảng cho Nho giáo.

[4] Tạp thư: những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử, chuyên ngành, chuyên viết những thứ lặt vặt, tạp nham trong cuộc sống.

Hắn từng làm Nhiếp Chính Vương, tự nhiên biết muốn cai trị thiên hạ không thể chỉ dựa vào Tứ Thư Ngũ Kinh, cho nên đối với tạp thư càng thêm coi trọng, hắn thu dưỡng cô nhi, để bọn họ tìm hiểu tạp thư, từ đó tiếp thu thêm nhiều kiến thức mới mẻ.

Bên cạnh đó, hắn cũng dự định để cho thật nhiều người đọc tạp thư.

Tần Dục có rất nhiều ý tưởng, nhưng việc cấp bách lúc này, là đem việc cải tiến kỹ thuật in truyền bá rộng rãi.

Hắn muốn có thanh danh tốt trong đám thư sinh, mà khi việc cải tiến kỹ thuật in được truyền ra, tuyệt đối có thể khiến cho toàn bộ người có học thức của Đại Tần khen ngợi hắn không dứt.

Ngày hôm sau, Tần Dục tiến cung cầu kiến Vĩnh Thành Đế.

Khi xưa mỗi lần Tần Dục đi tìm Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế đều ở tại hậu cung tìm vui vẻ, lần này lại không giống, ông đang ở chỗ Thanh Vân đạo trưởng.

Theo lý thì nam nhân bên ngoài không thể ở trong cung, nhưng hết lần này đến lần khác Thanh Vân đạo trưởng đều được cho phép ở lại, thậm chí Vĩnh Thành Đế còn cho hắn một cung điện rất lớn, hoàn toàn quên mất chuyện vì ông lâm hạnh quá nhiều người nên những phi tần có phân vị thấp trong cung chỉ có thể chen chúc ở chung một chỗ.

Dĩ nhiên, Vĩnh Thành Đế làm chuyện hoang đường như vậy đã nhiều năm, Tần Dục sớm tập thành thói quen rồi.

"Dục Nhi có chuyện gì?" Nhìn thấy Tần Dục, Vĩnh Thành Đế hỏi.

"Phụ hoàng, thuộc hạ của nhi thần đã thành công cải tiến kỹ thuật in." Tần Dục nói, sau đó lại giới thiệu đơn giản về phương pháp cải tạo.

"Hả..." Vĩnh Thành Đế lên tiếng, kéo cổ áo của mình, bộ dáng không mấy hứng thú với việc này.

"Phụ hoàng, sau khi kỹ thuật in được cải tiến, giá sách sẽ giảm xuống rất nhiều, những thư sinh của Đại Tần chắc chắn sẽ cảm kích phụ hoàng." Tần Dục lại nói, khen ngợi Vĩnh Thành Đế một phen, giống như người cải tiến kỹ thuật in chính là Vĩnh Thành Đế.

Lúc này Vĩnh Thành Đế cao hứng hơn nhiều, mở miệng nói để cho Tần Dục đi xử lí việc này.

Sau khi Tần Dục lĩnh mệnh rời đi, Vĩnh Thành Đế lại đi tìm Thanh Vân đạo trưởng.

Trước kia Vĩnh Thành Đế chỉ thích hưởng lạc, nhưng hiện tại, ý muốn của ông đã thay đổi, ông muốn trường sinh bất lão.

Mấy năm gần đây, thân thể càng ngày càng kém khiến Vĩnh Thành đế rất lo lắng, lo lắng một ngày nào đó mình không sống được nữa, hiện tại biết mình có cơ hội được trường sinh bất lão, ông không muốn từ bỏ cơ hội này.

"Bệ hạ." Thấy Vĩnh Thành Đế đến, Thanh Vân đạo trưởng không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ.

"Đạo trưởng, đan dược khi nào thì ra lò?" Vĩnh Thành Đế hỏi, hôm nay ông muốn ở chỗ này chờ đan dược ra lò.

"Bệ hạ, canh ba trưa nay sẽ ra lò." Thanh Vân đạo trưởng nói, khẽ cau mày nhìn về phía Vĩnh Thành Đế.

Trông thấy nét mặt Thanh Vân đạo trưởng thay đổi, Vĩnh Thành Đế lo lắng hỏi: "Đạo trưởng, điều chế đan dược xảy ra vấn đề?"

"Không phải như vậy." Thanh Vân đạo trưởng nói: "Bệ hạ, bần đạo chỉ là cảm thấy số mệnh của bệ hạ hình như bị cái gì đó ảnh hưởng, có chút không ổn."

"Số mệnh?" Vĩnh Thành Đế khó hiểu.

"Bệ hạ, tất cả mọi người từ lúc sinh ra đều có vận mệnh nhất định, vận mệnh kém, chỉ có thể làm nô tỳ hạ nhân, nhưng nếu vận mệnh tốt, cho dù không thể trở thành vương tôn quý tộc thì cũng trải qua một đời thuận lợi tâm tưởng sự thành, tuy nhiên vận mệnh không phải trước sau như một, có rất nhiều thứ sẽ khiến vận mệnh của một người bị thay đổi. Bệ hạ là kim long thiên tử, số mệnh hưng thịnh không người địch nổi, nhưng nếu không chú ý, cũng sẽ bị ảnh hưởng." Thanh Vân đạo trưởng nói.

"Sao trước đó đạo trưởng không nói?" Vĩnh Thành Đế nghi ngờ nhìn về phía Thanh Vân đạo trưởng, lúc nãy ông vừa gặp Tần Dục, chẳng lẽ người này muốn ông nghi ngờ Tần Dục?

"Bệ hạ thứ lỗi, học nghệ của bần đạo chưa tinh thông, không phải lúc nào cũng có thể xem vận mệnh cho người khác, chẳng qua là hôm nay nhờ có đan dược dâng lên linh khí, nên mới nhìn thấy mơ hồ vậy thôi." Thanh Vân đạo trưởng nói.

"Vậy bây giờ ta như thế nào?" Vĩnh Thành Đế lại hỏi.

"Trên người bệ hạ mang tử khí, che phủ hết điềm lành, có lẽ lúc trước ta nhìn lầm rồi." Thanh Vân đạo trưởng đáp.

Ban đầu Vĩnh Thành Đế có chút hoài nghi những lời Thanh Vân đạo trưởng nói, nhưng lúc này những nghi ngờ đã biến mất, bắt đầu hỏi rõ ràng chuyện vận mệnh.

Thanh Vân đạo trưởng lập tức dốc lòng giải thích cho ông nghe.
Bình Luận (0)
Comment