Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Chương 6: Ở chung


Thẩm Lục Mạn biết ở phòng bếp không có gì ăn, nhưng trước khi từ trấn quay về nàng cũng đã mua không ít lương thực.


Nàng rửa sạch nồi cùng chén đũa, rửa rau vo gạo, dự định nấu cháo rau.


Suy nghĩ một chút, nàng lại đập thêm hai cái trứng gà, đánh đều trong chén, thêm chút muối và nước, muốn chưng chút canh gà đơn giản để sẵn cho Liễu Nhi, đợi lúc nàng đói bụng thì lấy ăn.


Nhìn qua hai món ăn cũng rất đơn giản, để trên lò nấu cũng không cần nàng lúc nào cũng trông, nàng cũng không có thời gian rảnh rỗi liền đi quét dọn nhà.


Viện tử này là các nàng mua lúc mới vừa đến làng, hết 500 lượng viện tử vừa rộng lại đẹp, nhưng lại xa với thôn, cho nên căn bản không có giá cao như vậy.


Thế nhưng nàng và Kinh Ngạo Tuyết chưa bao giờ sống cuộc sống nhân gian, đối với trị giá ở đây không hiểu nhiều, cho nên bị gạt hơn phân nửa gia sản.


Chủ yếu đều là Kinh Ngạo Tuyết đi thương lượng, diễn xuất hào phóng cùng tính tình cao ngạo, rất dễ dàng bị coi thành con dê béo để làm thịt.


Trừ cái viện tử không thực dụng ra, còn phải dùng bạc cao hơn giá thị trường gấp hai lần mua 100 mẫu đất.


Vốn dĩ dựa vào tiền cho mướn cũng có thể đủ dùng, thế nhưng Kinh Ngạo Tuyết chỉ biết tiêu pha, thời gian không bao lâu liền đem 100 mẫu đất bán sạch.


Nếu không phải nàng lên núi săn thú đổi bạc, thì cả gia đình này đã sớm chết đói, cứ như vậy các nàng bữa đói bữa no, còn khiến cho hài tử cũng phải chịu khổ theo.


Thẩm Lục Mạn nghĩ đến đây liền tức giận, thế nhưng nàng không thể làm gì Kinh Ngạo Tuyết...


Nàng hít sâu một hơi, dần khôi phục tâm tình, vừa quét dọn xong lau sạch bàn, Liễu Nhi liền từ từ đi đến, ngẩng đầu nói: "nương thân, cơm nấu.... chín rồi."


Nàng gật đầu, đến phòng bếp rửa tay lấy cơm ăn, lại hỏi Liễu Nhi có đói bụng không, biết được nàng vẫn chưa đói, nàng liền ngồi xuống bàn ăn một mình.


Kết quả, vừa ăn chưa được hai miếng, Kinh Ngạo Tuyết liền đẩy cửa đi vào.


Sắc mặt nàng trắng bệch, môi đỏ thẫm, không chỉ có như vậy đến cả vạt áo trước ngực cũng dính một mảng máu lớn.


Kinh Liễu Nhi bị bộ dạng này của nàng làm sợ hét lên một tiếng, vội chạy đến muốn quan tâm nàng.


Lúc này cước bộ Thẩm Lục Mạn lại nhanh hơn, đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, chần chờ vươn tay đỡ lấy nàng lung lay sắp ngã xuống.


Kinh Ngạo Tuyết có chút bất ngờ, nàng nghĩ thê tử không để ý đến nàng, sao bây giờ lại tiến lên quan tâm nàng?


Sau đó nàng lại chú ý đến Thẩm Lục Mạn đem Kinh Liễu Nhi che chở sau người, liền cong môi nở nụ cười.


Nàng vươn tay đẩy Thẩm Lục Man ra nói: "ta không sao, chỉ là gặp chút việc ngoài ý muốn thôi, nghỉ hai ngày là tốt rồi."


Nàng nói xong cầm bao đồ ăn ném cho Thẩm Lục Mạn, tự mình lung lay quay về phòng.


Chỉ để lại âm thanh khinh thường truyền đến nói: "đây là rượu và thức ăn lấy từ Hàn gia về, các ngươi cứ ăn thoải mái, ta phải đi ngủ, đừng quấy rầy ta!"


Nàng nói xong, liền đóng chặt cửa phòng.


Thẩm Lục Mạn sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn Kinh Liễu Nhi nắm đồ của nàng, lo lắng hỏi: "nương thân, nàng, nàng không có việc gì.... ah!"


Thẩm Lục Mạn cũng không biết đối phương thế nào, xem ra là bị nội thương, nhưng các nàng rời nhau chỉ mới nửa canh giờ, trong thời gian ngắn như vậy, Kinh Ngạo Tuyết thực lực bản thân cũng không thấp, sao lại có thể...


Lẽ nào trong thôn có nhân vật thân thủ bất phàm đến?


Thẩm Lục Mạn nhíu mày, cụ thể là nguyên nhân gì phải đi hỏi Kinh Ngạo Tuyết thì mới biết được, nhưng nàng cũng không chủ động đi hỏi.


Nàng thở dài một hơi, cầm bao đồ để lên bàn mở ra, bên trong có đủ loại mỹ thực ngon mắt, nàng dừng một chút thấy Liễu Nhi bên cạnh hai mắt tỏa sáng, nhân tiện nói: "đây là đồ mẫu thân ngươi đem về, chúng ta tốt nhất không nên lộn xộn."


Liễu Nhi nghiêng đầu nhỏ nói: "có thể, nhưng mà mẫu thân.... nói, có thể... ăn."


Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ, liền cầm một khối bánh ngọt cho Liễu Nhi ăn đỡ thèm, những thứ khác nàng không chạm đến, đều để trong phòng bếp.


Sau khi ăn cơm xong nàng đi nấu nước nóng, tắm cho Liễu Nhi xong để nàng đi ngủ trước, rồi mình mới ra phòng cách vách tắm.


Tắm được phân nửa, bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến âm thanh đẩy cửa, ngay sau đó là âm thanh lục lọi đồ đạc.


Thẩm Lục Mạn liền hoảng sợ, bình thường trong nhà chỉ có hai người nàng và Liễu Nhi, hơn nữa chỗ này xa thôn làng mà các thôn dân khác ở, cho nên ban đêm ở đây cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chim, tiếng côn trùng kêu thì không có âm thanh của người khác.


Thế nhưng nàng cũng nhớ rõ, Kinh Ngạo Tuyết hôm nay cũng trong trạch viện, động tĩnh này chắc do nàng làm ra.


Nghĩ như vậy, Thẩm Lục Mạn nhanh chóng tắm rửa, thay y phục sạch đi ra, men theo âm thanh tìm đến phòng bếp, liền thấy Khinh Ngạo Tuyết đang lang thôn hổ yết ăn thức ăn đem về.


Bề ngoài thức ăn cùng mùi vị không tệ, chỉ là bị lạnh nên mùi vị cũng giảm đi, nhìn qua bóng mỡ, nhưng Kinh Ngạo Tuyết không ngại, còn ăn nồng nhiệt.


Kinh Ngạo Tuyết ngước mắt thấy nàng đến liền nói: "ngươi còn chưa ngủ a, qua đây ăn chung a."


Thẩm Lục Mạn nghe vậy sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, cúi đầu nói: "không cần, buổi chiều ra ăn rồi."


Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng rồi tiếp tục ăn.


Nàng hiện tại có trạng thái đang tốt, không còn thê thảm đáng sợ như buổi chiều.


Thẩm Lục Mạn rất muốn hỏi nàng hồi chiều xảy ra chuyện gì? nhưng cũng không phải quan tâm nàng từ tâm, mà nếu có nhân vật cường hãn thực sự ở trong thân, rất có thể sẽ uy hiếp đến an toàn của Liễu Nhi.


Thế nhưng, thói quen nhiều năm tự nhiên nàng cũng hỏi ra.


Vì vậy nàng dừng ở cửa bếp dừng một chút, sau đó xoay người dự định quay về phòng.


Thế nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại gọi nàng, không chút khách khí nói: "ngươi đã không ngủ được, vậy hãy đến giúp ta hâm nóng cơm canh đi."


Thẩm Lục Mạn đen mặt, không nhìn thấy nàng đang đi về ngủ sao?


Nàng có chút không tình nguyện, dưới chân cũng tự giác quay lại, đốt lò lửa, bắt đầu hầm nóng cơm canh cho Kinh Ngạo Tuyết.


Kinh Ngạo Tuyết không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của nàng, Thẩm Lục Mạn bị nhìn cả người không được tự nhiên, động tác cứng ngắc hâm đồ ăn, bày lên bàn.


Kinh Ngạo Tuyết ngồi một chỗ tiếp tục lang thôn hổ yết, tư thái động tác cũng không giống cảnh đẹp ý vui, nhìn qua tùy tiện hệt như thôn dân sơn dã.


Thẩm Lục Mạn thấy kỳ quái, Kinh Ngạo Tuyết nói thế nào cũng là nữ nhân thế gia, mặc dù lưu lạc, thì khí phái khắp người cũng khác thường nhân, ăn uống đều nhai kỹ nuốt chậm, chưa từng giống như bây giờ, như là đói bụng tám đời mới thấy được thịt cá, cả khuôn mặt sắp chôn trong mâm.


Sắc mặt nàng cổ quái, Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng là nàng đói bụng, liền cười nói: "muốn ăn ngươi cứ việc nói thẳng, một mình ta cũng không ăn hết, đến đây, ngồi xuống, không cần khách khí với ta."


Cái giọng nói chuyện này cũng không đúng, Thẩm Lục Mạn bị nàng kéo ngồi xuống ghế, trên tay còn miễn cưỡng nhét vào đôi đũa.


Cả người nàng cứng ngắc như đá, Kinh Ngạo Tuyết vẫn thúc giục nàng mau ăn, còn nói để lạnh mùi vị sẽ không ngon.


Nàng bất đắc dĩ, vốn không có ý định ăn, nhưng dáng vẻ Kinh Ngạo Tuyết ăn cơm cũng thực hấp dẫn, cơm nước lại phát ra hương vị mê người, nàng nhịn không được liền cầm đũa lên ăn vài miếng.


Sau đó lại bị hành động của mình làm sợ, nàng có chút sợ Kinh Ngạo Tuyết, càng không dám ngồi cùng bàn ăn với Kinh Ngạo Tuyết.


Chỉ là hôm nay Kinh Ngạo Tuyết nhìn thân thiện hơn, tác phong cứng rắn hoàn toàn không cho ai cự tuyệt.


Thẩm Lục Mạn cúi đầu, siết chặt đôi đũa trên tay trong lòng thầm nhủ: đây là thủ đoạn mới của nàng ta sao? nàng làm như vậy có mục đích gì? không lẽ là...


Nàng im lặng không tiếng động nhìn Kinh Ngạo Tuyết, còn tưởng là không để lại dấu vết, nhưng không ngờ đôi mắt đen nhánh của Kinh Ngạo Tuyết nhìn lại, nhìn qua đôi mắt đó có uy hiếp cùng hung ác không thể bỏ qua.


Ngực nàng có chút giật mình, Kinh Ngạo Tuyết thực sự khác biệt.


Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy biểu hiện của nàng trong mắt, nàng gãi đầu thầm nghĩ: nữ nhân này không thể ở cùng nàng a, nàng chỉ muốn đối với với con gái cùng vợ nguyên chủ chút thôi mà, nhưng người ta căn bản không cho nàng cơ hội.


Nàng cũng bất đắc dĩ, nàng còn muốn ở lại trong thôn một thời gian, nhưng sớm chiều còn phải ở cùng hai mẹ con nhà này, bị người ta dùng ánh mắt lo sợ nhìn chằm chằm cảnh giác như vậy nàng cũng không quen được.


Cũng may da mặt nàng dày, cũng tin là lâu ngày sẽ có người hiểu lòng mình, nên nàng bày ra thái độ hảo hữu, Thẩm Lục Mạn cùng Kinh Liễu Nhi có nguyện ý tiếp cận nàng hay không còn phải xem ý trời a!


Kinh Ngạo Tuyết nghĩ phóng khoáng, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.


Nàng vuốt cái bụng tròn vo, dự định nghỉ ngơi một hồi rồi đi rửa chén nhưng không ngờ Thẩm Lục Mạn nhanh hơn nàng một bước, chỉ hai ba cái đã dọn sạch sẽ, sau đó từ phòng bếp truyền đến âm thanh rửa chén.


Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm, nàng không thích làm việc nhà, có người giúp khiến nàng cao hứng không kịp.


Hơn nữa hiện tại nàng đang bị thương, có thể thuận lợi xuống nùi về nhà cũng đã cố gắng chống gượng nhiều rồi.


Hiện tại nhìn bề ngoài không có gì nặng nề, nhưng không thể nhìn thấy lục phũ ngũ tạng bị liệt hỏa thiêu qua, nàng hận không thể đánh ngất mình để giảm đau.


Nàng không ngờ được đang ở trên núi hấp thụ mộc hệ nhân tử yên lành, trong cơ thể đột nhiên có cổ năng lượng quỷ dị cường đại quấy phá cùng với hỏa hệ nhân tử đánh nhau.


Như là sao hỏa đụng trái đất, trong cơ thể nàng như muốn vỡn vụn, nàng liền phun một ngụm máu, suýt chút thì lăn xuống núi.


Thật vất vả về đến phòng, không ngừng dùng mộc hệ nhân tử trong cơ thể chữa lành kinh mạch bị tổn thương, nàng bị thương rất nghiêm trọng, mộc hệ dị năng lại ở cấp thấp, căn bản không đủ.


Nàng chỉ có thể tạm thời giảm đau, chỉ đành đợi đến ngày mai lên trấn mua thảo dược rồi nói.


Nàng buồn bực không thôi, còn thêm đói bụng, nên tự mình đi tìm đồ ăn, hiện tại đã ăn no, Thẩm Lục Mạc cũng đã rửa chén xong đi đến, nàng thiêu mi nói: "ngày mai ngươi có chuyện gì không?"


Thẩm Lục Mạn bất động thanh sắc nhìn nàng lắc đầu nói: "không có chuyện gì."


Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "vậy thì tốt, vậy ngươi ngày mai cùng ta lên trấn đi."


Hiện tại nàng là một phế nhân, đi vài bước thì toàn thân đã khó chịu, thê tử nguyên chủ là tu sĩ, tu vi không cao, nhưng ít nhất so với người bình thường mạnh hơn.


Có nàng đỡ mình đi, lộ trình hai giờ, sợ là nàng nhịn không được.


Hơn nữa, Thẩm Lục Mạn năng lực cao cường, còn mình trước đó đã kết thù với đám tráng hắn, nếu là trước kia thì nàng không sợ bọn họ đến tìm nàng gây phiền, nhưng hiện tại nàng bản thân khó bảo toàn, nên rất cần Thẩm Lục Mạn đi bên cạnh bảo hộ mình.


Bất quá, tuy nàng nói như vậy cũng không ép đối phương đồng ý, trong lòng cũng đã nghĩ đến cách khác, nhưng không ngờ Thẩm Lục Mạn chỉ nghĩ một chút liền đồng ý nói: "được, ngày mai ta đi cùng ngươi."


Kinh Ngạo Tuyết mừng rỡ không thôi, trên mặt tràn đầy nụ cười, khuôn mặt vốn xinh đẹp lại càng thêm minh diễm không gì sánh được.


Thẩm Lục Mạn từng trải nhiều, cũng thấy qua nhiều tuấn nam mỹ nữ nhiều vô số kể, nhưng dung mạo ngũ quan của Kinh Ngạo Tuyết cũng coi là vượt bậc nhất.


Nàng có chút hoảng thần, sau đó mím môi nói ngủ ngon, liền xoay người đi về phòng.


Kinh Ngạo Tuyết giải quyết xong tâm sự trong lòng, tâm tình tốt lên cũng quay về phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt lại rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Bình Luận (0)
Comment