Độc Sủng Sửu Phu

Chương 11

"Nghỉ mấy tháng?" Tưởng đồ tể bị Tưởng Chấn làm tức điên, tên này rõ ràng khỏe mạnh, đòi nghỉ ngơi, còn nghĩ mấy tháng? Ông đang nằm mơ à?

"Đúng vậy, năm trước Nhị đệ đi cắt lúa, eo đau 1 chút nghỉ một lần tới tận bây giờ chưa xuống ruộng lại, ta sống đi chết lại một lần, chỉ nghĩ mấy tháng tính ra còn ngắn... Nếu không trước nghỉ tạm hai năm?" Tưởng Chấn bỏ chén cháo xuống, mặt đầy thành thực nhìn Tưởng đồ tể.

Tưởng đồ tể tức đến đen mặt, Tưởng Chấn không bỏ qua, lại nhìn Tưởng lão thái " Mẫu thân, thân thể ta phải ăn tốt một chút, về sau người mỗi ngày đi huyện thành mua cho ta gà hay thịt gì đó, không cần quá nhiều, một ngày nửa cân là được."

Không làm việc mà ăn cơm trắng còn muốn một ngày nửa cân thịt? Tưởng lão quá cũng bị kinh sợ rồi, kể cả con nhà địa chủ cũng không được ăn như vậy!


"Mày...mày" Tưởng đồ tề lại muốn cùng Tưởng Chấn đánh lộn, nhưng nghĩ lại hôm qua có người bị Tưởng Chấn đánh ngất xỉu, nhìn lại cái mặt bàn mới, ông rốt cuộc không dám đối đầu Tưởng Chấn.

"Hay là, yêu cầu này không được , thôi được mỗi ngày bắt các người phải đi huyện thành mua thịt cũng không tốt, như vậy đi, về sau mỗi ngày cho ta hai cái trứng gà là được." Tưởng Chấn nói.

"Trong nhà chỉ có một con gà đẻ trứng, lấy đâu ra mỗi ngày hai trứng gà?" Tưởng lão thái lập tức nói, nàng chỉ cần nhớ lại cảnh Tưởng Chấn gϊếŧ gà ăn thịt, liền lại nhịn không được đau lòng.

"Việc này tùy các người nghĩ cách...Nếu không cho ta một ngày hai cái trứng gà..." Tưởng Chấn nhìn đôi vợ chồng bất công trước mặt mình, hừ lạnh một tiếng.

Tưởng Chấn là kẻ từng dính qua máu, hắn không biết trên người mình có hay không thật sự có sát khí, chỉ biết mình chỉ cần mặt lạnh xuống, một câu không nói, cũng có thể khiến người khác thấy áp lực.


Trước đây khi còn ở trong quân đội, mọi người cũng kêu hắn là " Tưởng lão đại.", bởi trong số bọn họ hắn là kẻ tàn nhẫn nhất.... từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, hắn làm việc so với người khác không phải cố kỵ gì.

Quả nhiên , sau khi nhìn vào ánh mắt của Tưởng Chấn, Tưởng đồ tể, kẻ từng gϊếŧ vô số heo , cũng tự nhận mình là một người tàn nhẫn, lại đột nhiên lúng túng, theo bản năng nhìn sang chỗ khác.

Tưởng Chấn phân phó xong xuôi, cũng ăn xong cơm chiều, cầm lấy đao tính toán về phòng ngủ, nhưng đi được vài bước, hắn quay đầu : "Đúng rồi, cháo vừa rồi ta ăn, sáng mai phải cho ta hai chén, giữa trưa ăn cơm ta cũng muốn hai chén, nếu ta ăn không đủ no, chỉ có thể gϊếŧ gà gϊếŧ heo ăn."

Bỏ lại một câu như vậy, Tưởng Chấn trở về phòng, sau đó "phanh" một tiếng đem cửa đóng lại.


Tưởng Chấn hôm nay lại ngủ sớm, cũng vì ngủ quá sớm đến nửa đêm liền tỉnh.

Hắn vốn định ngủ tiếp bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hôi hám, cái mùi này, là từ trên người hắn bốc lên đi....

"..." Tưởng Chấn lúc này mới nhớ lại, lúc hắn xuyên qua đây, chưa tắm bao giờ. Mà lúc trước vì đói lại mệt mỏi, cả ngày ăn lại ngủ, ngủ rồi ăn, hoàn toàn không chú ý vấn đề này.

Nghĩ đến việc hôm qua tìm Triệu Kim Ca bồi dưỡng tình cảm không chừng mang theo cái mùi vị này, Tưởng Chấn liền cảm thấy xấu hổ.

Trước đây, hắn từng có thời điểm phải chấp hành nhiệm vụ, mười ngày nửa tháng không tắm rửa là bình thường, nhưng ở trong mắt nam nhân mà mình coi trọng, xem ra vẫn phải bảo vệ hình tượng, vẫn là phải đem bản thân xử lý sạch sẽ một chút.

Ngay lập tức, Tưởng Chấn không thể ngủ tiếp được, hắn xoay một cái từ giưởng đứng dậy, từ trong tủ quần áo của Tưởng lão tam tìm ra một bộ sạch sẽ, mang ra sân.
Sân nhà Tưởng gia có một cái giếng, cạnh miệng giếng còn có một cái nhà nhỏ khoảng 2 mét vuông, là nơi mấy người Tưởng gia tắm rửa, mọi thứ về cơ bản đều làm trong cái nhà này.

Trước, Tưởng Chấn vào bếp đung một ấm nước, lại ngẫm nghĩ một chút, quay về phòng Tưởng lão tam, tìm ra một ít quả bồ hòn * dùng để tắm rửa.

Giang Nam ở thế giới này không có bồ kết, người nông thôn trên cơ bản chỉ dùng mỗi nước để tắm, gội đầu thì hái một loại lá cây, xoa nát bỏ lên đầu để gội, nhưng Tưởng lão tam thì lại rất cẩn thận, nếu gã có tiền dư dả sẽ đi mua quả bồ hòn về để dùng.

Lúc gã rời đi, không mang quả bồ hòn còn dư đi, thế là tiện nghi cho Tưởng Chấn.

Tìm được quả bồ hòn, Tưởng Chấn liền đi tắm rửa. Hắn không biết phải dùng quả bồ hòn thế nào, cảm thấy cái thứ này dùng không tốt lắm, nhịn không được lại nhớ tới xà phòng thời hiện đại.
Khi đó, hắn đầu húi cua, cơ bản chẳng cần gội đầu, chỉ cần một cục xà phòng xoa từ đầu tới đuôi, là có thể đem mình tắm rửa sạch sẽ, bây giờ thì sao? Tưởng lão đại này, một đầu đầy tóc, hắn cảm thấy thật khó xử lý.

Có muốn hắn cũng không thể đem tóc đi cắt... Hắn tuy hồ nháo nhưng cũng biết khống chế trong một phạm vi nhất định, nếu hành xử quá khác người, hắn sợ rằng mình sẽ gặp phiền toái.

Đương nhiên, sau này trong tay mình có quyền, có thế, hắn rất vui lòng hành xử khác người.

Lần này Tưởng Chấn tắm rửa gần tới một canh giờ, dùng hết vài nồi nước, từ trên người gột bỏ vô số bùn đất.

Tắm xong, hắn thậm chí cảm giác cơ thể nhẹ đi vài cân, cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Thay bộ đồ Tưởng lão tam bỏ lại, Tưởng Chấn tự nghĩ mình khẳng định bản thân đẹp trai hơn rất nhiều, nhịn không được huýt sáo.
Dùng ngón tay đem đầu tóc ướt sũng vén ra sau, Tưởng Chấn rời nhà tắm nhỏ, hắn vừa ra liền gặp Tưởng lão thái vừa thức dậy bước ra.

Lúc này trời còn tối, Tưởng lão thái hình không rõ ràng lắm, cho nên nàng vừa thấy Tưởng Chấn mặc quần áo của Tưởng Thành Tường còn tưởng lão tam đã trở lại, nhưng ngay lập tức, nàng liền nhớ tới đại nhi tử đáng ghét đang ở phòng lão Tam.

Tưởng lão thái chưa bao giờ nhìn kỹ đại nhi tử của mình, người này từ khi còn nhỏ nàng đã chán ghét, nhìn nhiều hơn 1 cái đều cảm thấy ghê tởm, nàng vẫn luôn cảm thấy đại nhi tử của mình lớn lên vừa xấu vừa không có bản lĩnh, nhưng bây giờ....

Nàng đột nhiên phát hiện, đại nhi tử của mình tướng mạo không xấu như mình nghĩ.

Hắn không còn là kẻ cả ngày chỉ biết cúi đầu cong lưng làm việc, ngược lại bây giờ lưng vừa thẳng vừa dài, khuôn mặt vốn chỉ toàn sầu khổ lại biết tươi cười, càng nhìn, thần thái càng sáng sủa.
Kẻ này, thật sự là đại nhi tử của nàng?

Điều này Tưởng lão thái chỉ nghĩ thầm trong lòng, suy nghĩ này cũng chỉ ở trong đầu nàng lướt qua một vòng liền biến mất.

Kẻ luôn phải chịu người khác bạc đãi đến một ngày đột nhiên không nhịn được nữa, việc như vậy vẫn luôn xảy ra, trước đây cũng có việc như vậy, ngày trước trong thôn bọn họ có một song nhi, nửa đời bị nam nhân của mình đánh chửi, đột nhiên một hôm cầm dao đem nam nhân nhà mình gϊếŧ chết.

Nghĩ đến việc đó, Tưởng lão thái vốn định mở miệng mắng chửi Tưởng Chấn lãng phí củi lửa liền ngậm miệng, không dám nói gì nữa.

Tưởng Chấn cũng lười nói chuyện với Tưởng lão thái, quay về phòng Tưởng lão tam.

Cầm một cái khăn vải xoa xoa đầu tóc, chờ tóc không còn ướt, Tưởng Chấn liền đầu tóc rối tung bước ra cửa.
Đối với người đọc sách, tóc rối luộm thuộm là một việc vô cùng thất lễ, nhưng ở nông thôn không ai cảm thấy thế.

Tưởng Chấn ra cửa, liền đi về phía nhà tranh nát của Tưởng gia, tới nơi, đem ba cái trứng gà hắn cất giấu hôm trước tìm ra.

Nấu chín trứng gà có thể để được vài ngày nhưng để lâu cũng không tốt...Tưởng Chấn cầm trứng gà, đứng gần Triệu gia chờ đợi, chờ Triệu Kim Ca đi ra, liền ngăn cản Triệu Kim Ca.

"Tưởng lão...Tưởng Chấn?" Triệu Kim Ca vừa bước ra khỏi cửa lập tức nhìn thấy Tưởng Chấn, trên mặt thật sự kinh ngạc.

"Kim ca nhi." Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca lộ ra một nụ cười.

"Sao ngươi lại tới đây?" Triệu Kim Ca nhìn Tưởng Chấn, đột nhiên phát hiện Tưởng Chấn lại có chút không giống trước. Mấy ngày trước Tưởng Chấn tuy cả người nhìn thay đổi không ít, nhưng vẫn giống mọi đàn ông ở nông thôn dơ dơ bẩn bẩn bùn đất, nhưng hôm nay, Tưởng Chấn.... quả thực giống mấy người sống trong thành, thậm chí làm y nhìn một chút tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
"Tới tìm ngươi." Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca nghe được lời Tưởng Chấn nói, nhịn không được, có chút cao hứng, rồi thật nhanh cảm thấy mình như vậy không tốt lắm.

"Ngươi ăn gì chưa?" Tưởng Chấn hỏi.

"Ăn cháo rồi." Triệu Kim Ca nói, bởi vì nhà Triệu Đại Hộ không cho y ăn cơm nên mẹ y mỗi ngày lúc tối nấu cháo sẽ nấu nhiều thêm một chén, buổi sáng y liền uống chén cháo rồi mới ra khỏi nhà.

"Ăn cháo à, tiểu vài cái là hết... Tới, ăn cái trứng gà." Tưởng Chấn một bên nói, một bên lột trứng gà.

"Không cần!" Triệu Kim Ca lập tức muốn đi, hôm qua Tưởng Chấn vừa cho y ăn thịt gà, hôm nay không thể ăn trứng gà của Tưởng Chấn.

"Người mà đi, ta sẽ kêu lên cho người khác nghe." Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca dừng chân, nghiêm túc nhìn Tưởng Chấn "Tưởng Chấn, ngươi như vậy không tốt đâu."
"Ta chỉ muốn cho ngươi ăn trứng gà, có gì không tốt?" Tưởng Chấn nói, thừa dịp Triệu Kim Ca mở miệng đáp lại liền nhét trứng gà vào miệng Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca trong miệng nghẹn một cái trứng gà, căn bản không thể nói được, y chỉ có thể đem mày gắt gao nhíu lại. Có thể lý giải biểu tình của y như sau, bởi vì y đem dựng chí của mình cắt bỏ nên bình thường y không có biểu tình gì cũng cảm giác y đang nhíu mày. ( Nên Triệu Kim Ca phải gắt gao nhíu mày tỏ thái độ phản đối .)

Thời điểm y cắt đi dựng chí, hẳn là rất đau đi? Tưởng Chấn lấy tay sờ lên ấn đường của Triệu Kim Ca.

Mặt Triệu Kim Ca liền tỏ ra kinh hoàng, y liếc mắt nhìn Tưởng Chấn, theo bản năng mà lùi lại vài bước, sau đó xoay người bỏ đi.

Đi một đoạn đường thật dài, Triệu Kim Ca mới bình tĩnh lại.
Hành động này của Tưởng Chấn làm y cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không chán ghét....Tưởng Chấn.... về sau hắn muốn cùng mình ?

Triệu Kim Ca tự mình biết, y một chút cũng không cảm thấy Tưởng Chấn thích mình, nhưng nếu Tưởng Chấn ngỏ lời muốn cùng y sinh sống qua ngày, thì cũng có thể.

Tưởng Chấn không được cha mẹ yêu thương, phân gia xem chừng cũng không được cái gì, về sau cũng không cưới được mối vợ tốt, chỉ có thể tìm nữ nhân hoặc song nhi khuyết tật hoặc dứt khoát tìm một quả phụ, nhưng nếu cùng y ở bên nhau....

Y có thể làm việc, việc trong nhà tuy làm không tốt nhưng vẫn có thể làm, đối với Tưởng Chấn không có gì không tốt, còn Triệu gia nhà mình tuy rằng không có gì nhưng tốt xấu gì cũng có phòng ở.

Bình Luận (0)
Comment