Độc Sủng Thành Hôn

Chương 43

Mộ Thời Phong dừng bước, lắc lắc tóc đuôi ngựa của cô, mỉm cười hỏi cô: “Đêm nay là đêm Noel, em là muốn đi thăm Thẩm Lăng, Tưởng Mộ Thừa, hay là Lâm Bách Xuyên? Anh đều đưa em đến đó.”
Đào Nhiên cúi đầu không nói, ngắm tay của anh, nhẹ nhàng bóp ngón út của anh trong lòng bàn tay.
Kỳ thật cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý sẽ gặp bất kỳ ai cả, bởi vì cô không biết chính mình còn có thể sống bao lâu, sợ sẽ mang đến sự tổn thương lần 2 cho người yêu thương cô.
Mộ Thời Phong duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực, “Nếu em thật sự do dự, vậy dùng cách lựa chọn cổ xưa nhất đi.”
Đào Nhiên ngẩng đầu, “Cách gì ạ?”
Khóe miệng của Mộ Thời Phong cười có chút quỷ dị, “Viết tên ba người bọn họ lên trên giấy, dúng cách rút thăm, bắt được ai thì chính là người đó.”
Đào Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, đấm đánh ngực của anh, “Mộ Thời Phong, anh thật nhàm chán!”
Mộ Thời Phong bắt lấy hai tay của cô khóa sau lưng, “Đào Nhiên, em hiện tại cảm thấy nhàm chán đúng không, lúc trước là ai nói cách cổ xưa mà thần thánh này rất khoa học, còn dùng không biết mệt nhỉ?”
Đào Nhiên đã không còn phần ký ức này, quyết không thừa nhận, “Đừng nói bừa, anh bắt nạt em không nhớ gì đấy à!”
Mộ Thời Phong cười: “Quý Dương có thể chứng minh, những lời anh nói đều là thật. Lên cấp 3, em làm bài thi ngữ văn, tất cả các câu hỏi lựa chọn đều là dựa vào cách lựa chọn được em xem là niềm tin để hoàn thành, tuy rằng xác suất chính xác gần như bằng không, nhưng em vẫn là tin vào nó.”
Đào Nhiên tức muốn hộc máu, hung hăng dẫm vào chân anh một cái.
Mộ Thời Phong bế cô lên cao, “Thẹn quá thành giận? Cái này kỳ thật không tính là gì, ngươi khứu sự đều có thể dùng xe tăng, mười ngày nửa tháng cũng nói không hết. Sau này anh sẽ từ từ nói cho em nghe.”
Đào Nhiên nhéo cánh môi của anh, không cho anh mở miệng.
Mộ Thời Phong để mặc cô nháo, ôm cô chậm rãi đi về phía trước.
Đào Nhiên náo loạn trong chốc lát cảm thấy không còn chút sức lực, cúi đầu hôn anh, làm nũng nói, “Em hiện tại chính là trống rỗng, về sau không được bắt nặt em.”
“Được.”
“Em không muốn đi bộ, mỗi ngày đều phải ôm em.”
“Được.”
“Gội đầu cho em, nấu cơm cho em ăn, thay em giặt quần áo.”
“Được.”
“Không được cãi nhau với em, miễn là em tìm anh quấy rầy, em sẽ phải phụ trách dỗ em vui vẻ.”
“Không thành vấn đề.”
“Hoắc Liên trước kia đã nói với em, em có hút thuốc, nhưng trước khi về nước em đã hút một điếu, làm thế nào cũng không thể phun ra vòng khói, anh phải dạy em phun vòng khói nhỏ nha.”

“Không được!”
Đào Nhiên bất mãn hừ lạnh một tiếng, dùng sức xoa loạn tóc của anh, còn chưa hết giận, lại đánh vào gáy của anh một cái.
Bất tri bất giác đã đi ra khỏi vườn trường.
Tại cổng trường, Mộ Thời Phong hỏi cô, “Có muốn gặp ai vào buổi tối không? Cho em cơ hội hóng gió, em phải quý trọng đấy. Sau khi về đến nhà anh sẽ không cho em tùy ý ra ngoài đâu.”
Đào Nhiên không hề nghĩ ngợi, “Em muốn gặp Mộ Tiểu Tranh, em nhớ con bé.”
“Không được, đã nói sáng mai mới cho con bé kinh hỷ.”
Ngón tay của Đào Nhiên khảy mái tóc đen của anh, lại quét quét mũi của anh, “Đại Mộ Mộ, nếu em muốn đi gặp Lâm Bách Xuyên cùng... Hựu Hựu, anh có giận không?”
Mộ Thời Phong rất chắc chắn: “Không đâu. Quan hệ của anh và Hựu Hựu vô cùng tốt.”
“Thật sao?”
Mộ Thời Phong gật gật đầu, “Anh thường xuyên dùng xe mô tô cùng mô hình máy bay và tàu thuyền mua chuộc thằng bé, bảo thằng bé đối nghịch với Lâm Bách Xuyên.”
Đào Nhiên: “...” Đệt, cuộc chiến giữa tra nam.
Mộ Thời Phong hơi hơi ngửa đầu, “Muốn đến chỗ của Lâm Bách Xuyên?”
Đào Nhiên gật đầu, lại lắc đầu, mâu thuẫn lại rối rắm: “Nhưng em muốn thăm thằng bé một chút.”
“Được, tối nay đưa em đến đó, Lâm Bách Xuyên hiện tại cũng không có ở nhà. Chúng ta đến nhà của Tưởng Mộ Thừa trước, trước đó bọn họ ở trong nhóm nói muốn đến nhà của Tưởng Mộ Thừa đánh bài, Thẩm Lăng hẳn là cũng ở đấy.”
Đào Nhiên không khỏi dùng sức giữ chặt cổ anh, vẫn là có chút thấp thỏm, bởi vì đã không còn ký ức, cô không biết sau năm 15 tuổi cô sẽ ở chung với Thẩm Lăng cùng Tưởng Mộ Thừa như thế nào.
Trong trí nhớ theo chân bọn họ làm nũng, là bởi vì cô còn nhỏ, chỉ hơn 10 tuổi thôi, nhưng hiện tại cô cũng đã lớn như vậy, còn có thể tiếp tục làm nũng sao?
“Mộ Thời Phong, cậu và anh ba của em, bọn họ đã sớm kết hôn rồi chứ?”
“Ừm, con đều đã 7 8 tuổi, nhưng tam tẩu của em cùng mợ của em mang theo con đến Thụy Sĩ trượt tuyết, kỳ thật trước kia quan hệ giữa em và tam tẩu cùng mợ của em đều đặc biệt tốt. Cho nên mặc kệ các họ có ở nhà không, em đều không cần khẩn trương, cũng không cần lo lắng khó xử với họ.”
Nhắc tới Thụy Sĩ, Đào Nhiên lại nghĩ đến Noel năm ấy, Tưởng Mộ Thừa muốn đưa cô đi trượt tuyết, nhưng cô không đi, đại khái sau đó cô cũng không đi được nữa.
Cô hỏi Mộ Thời Phong, “Cậu cùng anh ba của em sao không cùng đi Thụy Sĩ?”
Bước chân của Mộ Thời Phong hơi dừng, nhìn vào mắt của cô, tiếp tục hướng về phía trước.
“Sau khi em xảy ra chuyện, nửa năm đó, Tưởng Mộ Thừa cùng Thẩm Lăng rất ít đi tham gia hoạt động gì, ngay cả xã giao cơ hồ đều không đi, đều là người khác thỉnh thoảng đến nhà của anh ta đánh bài, xem như giết thời gian với anh ta thôi.”
Đào Nhiên hít hít mũi, nhưng nước mắt vẫn rơi, rơi lên mặt của anh.

Mộ Thời Phong buông cô xuống, ôm cô trong ngực, “Đều đã qua rồi. Hiện tại em vẫn còn sống, không thể tốt hơn điều gì khác à? Khóc cái gì chứ!”
Đào Nhiên ở trong lòng ngực của anh dùng sức gật gật đầu, cọ cọ nước mắt trên áo sơ mi của anh, ôm cánh tay của anh, cùng anh chậm rãi đi về phía trước.
Cô hỏi Mộ Thời Phong: “Cậu của em bây giờ ở đâu?”
“Vẫn sống tại biệt thự trước kia, vẫn chưa dọn đi. Rất gần bệnh viện mà mợ của em làm việc, con đi học cũng tiện.”
Trong ngôi nhà kia có quá nhiều hồi ức của cô, cũng may bây giờ chúng vẫn còn đấy.
Đào Nhiên hít một hơi thật sâu, “Đại Mộ Mộ, anh có còn nhớ, ngày Noel đầu tiên chúng ta đón cùng nhau không?”
“Đương nhiên là nhớ.”
Cô rối rắm một lúc lâu, sợ anh không nhớ ra, “Đêm đó em gọi điện thoại cho anh, anh nói sẽ đến biệt thự tìm em, sau đó, anh...có đến không?”
Mộ Thời Phong thoáng có chút kinh ngạc, “Những chi tiết này, em đều nhớ rõ?”
Đào Nhiên ‘ Ừm ’ một tiếng.
Mộ Thời Phong trả lời cô: “Có đến, ở cùng em cho đến gần sáng mới về. Sau khi về nhà liền bị cảm, em còn đưa anh đến bệnh viện, một hai phải bảo bác sĩ Tô khám cho anh, còn bắt anh truyền nước biển, truyền nước biển thì thôi đi, em lại còn bắt Tưởng Mộ Thừa đích thân đến bệnh viện đón chúng ta.”
Đào Nhiên cũng cười, “Cậu của em nhất định đi, hơn nữa mợ của em là bác sĩ Tô đúng hay không?”
Mộ Thời Phong gật đầu, “Ừm.”
Thật tốt.
Vẫn giống đêm Noel năm ấy, bọn họ như cũ vẫn không có ngồi xe, cứ như vậy lắc lư tản bộ cùng nhau.
Đột nhiên Mộ Thời Phong đi nhanh vượt qua cô, ngồi xổm trước mặt cô, “Lên đi.”
Cô vững vàng nằm lên lưng anh, cảm thụ được độ ấm đến từ thân thể anh, còn có hơi thở mát mẻ, nhàn nhạt, pha chút mùi thuốc lá chỉ có trên người của anh.
Cằm của cô đặt trên vai anh, “Mộ Thời Phong, ngoại trừ một năm kia, thời gian sau đó, chúng ta nhất định cũng ở chung rất vui vẻ, có đúng hay không?”
“Đào Nhiên, rất nhiều chuyện đã không thể dùng hai chữ vui vẻ là có thể hình dung được. Anh sẽ đem tất cả những chuyện anh còn nhớ, nói với em một lần.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên, ngoại trừ chuyện thay em làm bài tập.”
Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh: “Sau đó, anh có thường xuyên thay em làm bài tập không?”
Mộ Thời Phong khẽ thở dài một cái, “Không phải thường xuyên, là mỗi ngày đều làm.”

Đào Nhiên vui vẻ, “Anh không phải nói đây là ranh giới cuối cùng của anh, anh sẽ không thay em làm bài tập nữa sao?”
Mộ Thời Phong nghĩ đến quá khứ, vẫn là nhịn không được thở ngắn than dài: “Em cho rằng anh muốn làm à? Không thay em làm, em liền nằm bò ăn vạ trên đất, vừa khóc, vừa mắng anh khốn khiếp. Bị em nháo cũng hết cách, thì đành phải làm thôi.”
Đào Nhiên đánh vào vai của anh một cái, “Nói bừa! Anh đang gài em đấy à! Dù sao chuyện gì em cũng không nhớ rõ!”
Mộ Thời Phong cười khẽ, “Đào Nhiên, anh có chứng cứ đấy nhé, lúc trước mỗi lần em khóc nháo anh đều quay phim lại, đều lưu trong máy tính của anh, nếu em muốn xem, anh có thể cho em chút tiện nghi, một vạn mua một cái video.”
Đào Nhiên: “...” Không còn lời gì để nói, lại đánh một cái lên lưng Mộ Thời Phong.
Trong lúc vui đùa ầm ĩ, bọn họ đã đi vào cổng biệt thự của Tưởng Mộ Thừa, Mộ Thời Phong buông cô xuống, xoa xoa đầu cô, “Có choáng không?”
Đào Nhiên vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, nếu không phải bởi vì bản thân tỉnh táo, bên người còn có một Mộ Thời Phong đã trưởng thành, cô nhất định sẽ cho rằng cô vẫn 15 tuổi, vẫn là buổi tối Thẩm Lăng đón Noel cùng cô.
Tất cả thảm cỏ trong viện đều treo đầy đèn led, vẫn là ngôi sao mà cô thích nhất.
Bên kia vẫn như trước《when Christmas es to town 》.
Đêm đó, cô cùng Thẩm Lăng thảo luận trưởng thành có tốt không.
Khi đó cô liền cảm thấy trưởng thành không tốt, bởi vì khi cô trưởng thành, Thẩm Lăng sẽ già đi.
Hiện tại, vẫn là không tốt.
Bởi vì cô không còn là của một mình Mộ Thời Phong nữa.
Cô đã gả cho người khác, còn sinh cho người khác một đứa con trai.
Từ đây về sau, cô còn phải chia sẽ một phần tình cảm của cô cho Hựu Hựu, tình yêu mà cô cho thằng bé không hề hoàn chỉnh.
Mộ Thời Phong thấy cô phát ngốc, từ phía sau ôm cô, “Vẫn thích cây thông Noel như vậy à? Nếu thích, năm sau anh lại cho ngươi mua một cây lớn hơn nữa, đem cây thông Noel bố trí còn đẹp hơn cây này.”
Đào Nhiên lắc đầu.
Mộ Thời Phong cũng không đi nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng của cô lúc này, cho rằng cô lại nhớ đến khoảng thời gian ngắn có liên quan đến năm 15 tuổi cùng biệt thự. Miệng của anh dán lên cổ cô, rồi sau đó thở một hơi ấm áp.
Có chút ngứa, Đào Nhiên theo bản năng súc rụt cổ, nhưng tầm mắt vẫn là dừng trên những bóng đèn trang trí đó.
Mộ Thời Phong nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, “Hôm nào anh sẽ tạo ra sao băng cho em ngắm, đẹp hơn đèn trang trí chỉ biết sáng không biết động đậy này.”
Đào Nhiên rút tay anh ra, xoay người dựa vào trong lòng anh, “Không cần, năm ấy ở bệnh viện em đã nhìn thấy sao băng, em vẫn luôn nhớ rõ.”
Mộ Thời Phong cúi đầu hôn lên gò má của cô, thấp giọng nói: “Chúng ta đi vào thôi, nói không chừng còn có thể cơm ăn ké đấy.”
Đào Nhiên vâng một tiếng, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, nơi này rõ ràng đã từng là nhà của cô, giờ phút này lại khẩn trương đến ngay cả hít thở cũng không thoải mái.
Mộ Thời Phong ấn chuông cửa, người ra mở cửa chính là người hầu mới đến, chỉ nhận ra Mộ Thời Phong, nhìn thấy Đào Nhiên, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng chỉ chợt lướt qua, không có nghĩ nhiều.
Mộ Thời Phong dắt cô đi vào nhà.
Tất cả những ký ức liên quan đến ngôi nhà này đều ùn ùn kéo đến,khiến cho đầu cô đều đau.

Quản gia ra tới nghênh đón, còn chưa kịp chào hỏi Mộ Thời Phong, đã bị sự xuất hiện của Đào Nhiên đè nén giọng nói trở lại.
Quản gia ngơ ngẩn nhìn Đào Nhiên, mạt chược trong tay rơi xuống, rơi đầy đất.
Đào Nhiên chạy nhanh tiến lên vài bước, khom lưng giúp ông ta nhặt mạt chược lên, “Bác Trương, là cháu, cháu không chết, được người khác cứu sống.”
“Tốt tốt tốt, thật tốt.” Giọng nói của bác Trương không nén được phát run, ông ta ngồi xổm xuống, “Để ta tự nhặt, cháu nhanh đi thăm cậu của cháu đi, cậu ấy...” Bác Trương thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Vâng.” Đào Nhiên đứng lên bước nhanh đi về hướng phòng khách của biệt thự.
Mộ Thời Phong không có đi vào, cùng bác Trương nhặt mạt chược, “Bác Trương, anh ba bọn họ đều đến rồi chứ?”
Quản gia vẫn còn đang thất thần, cái gì cũng chưa nghe thấy.
Mộ Thời Phong lặp lại lần nữa.
Quản gia ngơ ngác gật gật đầu, lại ý thức được không ổn, vội vàng thêm vào một câu: “Vẫn chưa đến, nói đang trên đường đến, bảo tôi chuẩn bị bài trước.”
Mộ Thời Phong gật đầu.
Đào Nhiên bước vào cửa lớn của biệt thự, biệt thự hẳn đã được sửa chữa, không giống lắm với trong trí nhớ của cô, nhưng có tiếng đàn cô quen thuộc, khúc nhạc là bài 《 Không trung chi thành 》 bi thương kia .
Trước kia phòng đàn ở lầu 1 bên cạnh phòng sách, hiện tại đã chuyển đến lầu 2.
Rốt cuộc đi đến cửa phòng đàn, chậm rãi đẩy cánh cửa khép hờ, trong phòng đều là mùi thuốc lá nồng nặc, mặc dù là mở cửa sổ, vẫn có khói thuốc lượn lờ, từ khi nào Tưởng Mộ Thừa lại không chú ý như vậy?
Tưởng Mộ Thừa đưa lưng về phía cô, ngồi thẳng người trên ghế đàn. Cô không nhìn thấy mặt của Tưởng Mộ Thừa, nhưng bóng người quen thuộc kia, vẫn làm cho trái tim cô khẽ run.
Cô run rẩy môi, khẽ gọi, “Cậu ơi.”
Sống lưng của Tưởng Mộ Thừa rõ ràng cứng đờ.
Tay của Đào Nhiên dùng sức nắm lấy khung cửa, sợ dọa đến anh ta, nhưng lại chờ đợi anh ta đáp lại, ai ngờ Tưởng Mộ Thừa không có quay đầu, tiếp tục đàn bài nhạc.
Đào Nhiên hít vào một hơi, nâng bước chân, nhẹ nhàng đi qua, không dám phát ra tiếng động, sợ lẫn vào tiếng đàn du dương lại đau thương này.
Đi đến phía sau anh ta, lần đầu tiên trong trí nhớ, cô chủ động từ phía sau vòng lấy cổ của Tưởng Mộ Thừa, mang theo cái miệng làm nũng của trẻ con, “Cậu ơi, con đã trở về, cậu nhớ con không?”
Ngón tay củaTưởng Mộ Thừa ấn lên phím đàn, trước sau chưa thu hồi.
Anh ta nhìn chằm chằm phím đàn trắng đen, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Nhiên Nhiên, con còn biết trở về? Trong lòng con còn có người cậu này sao?”
Câu trả lời rõ ràng như vậy làm Đào Nhiên ngẩn ra.
Đối với sự tồn tại của cô, Tưởng Mộ Thừa không có bất kỳ kinh ngạc gì, phản ứng quá mức thản nhiên, tựa như cô đến nơi nào đó du ngoạn mấy ngày không trở về, anh ta chỉ là phê bình hai câu.
Đào Nhiên cho rằng Mộ Thời Phong đã nói trước với anh ta, nên cũng không giải thích nhiều nữa, mà là tiếp tục làm nũng, “Trong lòng con đương nhiên là có cậu rồi ạ, cậu nhìn này con vừa trở về liền chạy ngay đến đây đón Noel cùng cậu.”
Tưởng Mộ Thừa im lặng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Nhiên Nhiên, đã nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu mơ thấy con.”
 

Bình Luận (0)
Comment