Độc Sủng Thành Hôn

Chương 46

Trong biệt thự.
Đêm nay tâm tình của Tưởng Mộ Thừa rất tốt, hiếm thấy anh ta không có nguyên tắc, ngầm đồng ý bọn họ làm loạn trong phòng khách, tổng cộng đã mở hai ván bài.
Cạch cạch tiếng mạt chược, tiếng vui đùa ầm ĩ, câu nói thô tục hỗn loạn, cả phòng đều là khói thuốc lượn lờ, ngột ngạt.
Nhưng cho dù là như vậy, Đào Nhiên vẫn có thể ngủ say. Cô dựa vào đầu vai của Thẩm Lăng, đầu hơi ngửa, nhìn có vẻ là tư thế ngủ không thoải mái, thế nhưng cô lại ngủ rất say sưa.
Đang ngủ, đầu của cô liền trượt xuống theo cánh tay của Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng chuyên chú nhìn bài, nhưng dường như có cảm giác, trước khi đầu cô ngã đến mép bàn mạt chược, bàn tay phải của anh ta đã chuẩn xác đỡ lấy trán của Đào Nhiên.
Động tác không được xem là rất dịu dàng, Thẩm Lăng lại ấn đầu cô lên vai của anh ta, động tác quen thuộc như đã luyện tập trăm ngàn lần.
Đào Nhiên không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, tiếp tục ngủ say.
Tưởng Mộ Thừa chính là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, ấn đường của anh ta nhíu chặt, đáy mắt có tí không vui hiện lên, “Cậu bế Nhiên Nhiên vào trong phòng ngủ đi.”
Thẩm Lăng tiếp tục sờ bài, “Không cần đâu, con bé ngủ như vậy mới an ổn, đặt nó lên giường, nó vừa chạm gối sẽ tỉnh ngay.”
Lúc cô còn bé, anh ta không yên tâm cô ở nhà cùng bảo mẫu, cho nên mặc kệ đến nơi nào đều đưa cô đi theo, lúc anh ta đánh bài cô liền dựa lên người anh ta ngủ.
Khi 7 8 tuổi cô dựa vào trong lòng ngực của anh ta ngủ, đến khi cô lớn hơn chút nữa, anh ta ôm cô gây trở ngại xào bài, để cô dựa vào vai của anh ta ngủ, cho nên mặc kệ cảnh vật chung quanh có ồn ào cỡ nào, dựa vào vai anh ta, cô đều có thể say sưa đi vào giấc ngủ.
Trần mập ngồi ở đằng kia cũng thuận miệng nói theo một câu, “Anh Tư, vậy anh cũng không biết rồi, Tiểu ma nữ từ nhỏ đã luyện được bản lĩnh cứ dựa vào vai là ngủ, cô ấy đều quen rồi.”
Tưởng Mộ Thừa vẫn luôn xụ mặt, ném bài đi ra ngoài, “Thẩm Lăng, cậu chăm sóc con bé như vậy à?”
Thẩm Lăng cười nói: “Giáo dục phải biết linh hoạt, anh xem mấy đứa trẻ ngoan có thói quen ngủ sớm thức sớm, có mấy đưa xuất sắc hơn Nhiên Bảo của chúng ta chứ!”
Tưởng Mộ Thừa hừ lạnh, lười nhiều lời với anh ta.
Thẩm Lăng ấn điếu thiếu giữa ngón tay vào gạt tàn thuốc, nhìn Tưởng Mộ Thừa, “Thứ sáu này là tiệc rượu cuối năm của tập đoàn Trung Viễn, tôi muốn đưa Nhiên Nhiên theo tham dự, để con bé làm bạn nhảy của tôi.”
Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, “Có Mộ Thời Phong còn đến lượt cậu đưa con bé đi à?”
Thẩm Lăng sờ bài, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt bài, cũng không nhìn, trực tiếp đập lên mặt bàn.
Anh ta nói: “Mặc kệ Đào Nhiên là có ký ức, hay là mất trí nhớ, con bé đều sẽ không cùng Mộ Thời Phong huênh hoang xuất hiện trong tiệc rượu cuối năm của chồng trước đâu, chút giới hạn cuối cùng này con bé vẫn có.”
Tưởng Mộ Thừa trực tiếp đẩy ngã bài lộn xộn, quân bài Thẩm Lăng vừa đập kia tuy chưa lật lên, nhưng với sự hiểu của anh ta đối Thẩm Lăng, đó là động tác ù bài, đã không cần lật bài lên nữa.
Trần mập còn có một người khác cũng bắt đầu xào bài.
Thẩm Lăng cười, cười huênh hoang, “Các cậu đang làm gì thế? Tôi chỉ là ngón tay có điểm co rút, để bài tạm một lát, chưa ù đâu.”
Đệch mợ, Trần mập mạp nhịn không được chửi tục.
Tưởng Mộ Thừa cũng nhất thời không có tâm tư đánh bài, châm một điếu thuốc, “Nếu đã biết Đào Nhiên sẽ không cùng Mộ Thời Phong tham dự làm mất mặt Lâm Bách Xuyên, cậu cần gì phải khuấy hồ nước đục này chứ?”

Thẩm Lăng có chút khát nước, ra hiệu cho Trần mập đưa anh ta chai nước.
“Tôi chính là không muốn nhìn thấy trên báo viết vớ vẫn Đào Nhiên đã chết, nhìn thấy mấy chữ Đào Nhiên đã rời khỏi thế giới này tôi sẽ khó chịu, tôi đưa con bé theo, chính là nói cho truyền thông biết, nó vẫn sống, còn sống rất tốt nữa.”
Trần mập đưa chai nước đã mở nắp cho anh ta, “Anh ba, trực tiếp gỡ các tin tức trước kia về Tiểu ma nữ, sau đó tung một tin thanh minh con bé vẫn còn sống, cũng chỉ cần một câu nói của Lục Duật Thần, hà tất phải mất công đưa con bé ra ngoài, con bé bây giờ đã không nhớ gì cả, gặp người quen trước kia lỡ như nếu nhận không ra, không chừng còn sẽ mang đến càng nhiều tin tức hơn.”
Sau khi nói xong liền cảm giác có mấy ánh mắt lạnh thấy xương xẹt về phía anh ta, Trần mập nhất thời cảm thấy không thể hiểu được, anh ta vừa rồi cũng đâu có nói sai gì chứ.
Tập đoàn truyền thông mà Lục Duật Thần khống chế, chính là đã chiếm được nữa giang sơn trong giới truyền thông, xử lý mấy tin tức nhỏ này còn cần phí thời gian sao?
Tưởng Mộ Thừa cùng Thẩm Lăng vẫn không lên tiếng, Trần mập chợt vỗ ót của bản thân, “Em thật đáng chết, sao có thể quên Lục Duật Thần là người yêu cũ của Tiểu ma nữ. Hau người coi như em vừa rồi chưa nói gì hết nhé.”
Sau đó cúi đầu bẻ ngón tay đếm kỹ những năm đó, đàn ông mà Đào Nhiên từng trêu chọc, phát hiện năm ngón tay cũng không đếm hết, vì thế lại duỗi ra một bàn tay khác đếm thêm.
Liền nghe Thẩm Lăng nói: “Bác Trương, lấy dao trong nhà bếp ra đây.”
Trần mập liền giật mình, vội vàng giấu bàn tay mập mạp kia dưới bàn mạt chược, cười ngượng: “Anh ba anh ba ơi, hiểu lầm thôi, em vừa rồi đang đếm xem còn mấy ngày nữa thì đến tiệc rượu cuối năm của tập đoàn Trung Viễn thôi mà.”
Thẩm Lăng buồn bã nói: “Hôm nay là thứ ba, chính là vào thứ sáu, cậu nói còn mấy ngày nữa? Tay cậu bị tàn phế à, một bàn tay chỉ có hai ngón tay?”
Trần mập ho khan hai tiếng, “Vừa rồi uống nhiều nước, em đi xả nước đây.” Đứng dậy rời đi.
Thẩm Lăng uống mấy ngụm nước, nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, “Thứ sáu Tô Vận cũng chưa về, một mình anh cũng nên tìm một cô bạn gái?”
Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ, sự xuất hiện của Đào Nhiên ắt sẽ tạo ra sóng to gió lớn, người đã chết đột nhiên sống lại, vẫn sẽ làm cho người khác nhất thời khó có thể tiếp thu.
Còn nữa trước kia cô huênh hoang như vậy, hết người đàn ông này lại đến người đàn ông khác, cũng không biết ngầm đắc tội bao nhiêu thiên kim danh giá, hiện giờ cô không có ký ức, sợ là ứng phó không nổi.
Nói: “Tôi và cậu đi cùng Nhiên Nhiên đến đó, còn có thể phối hợp một chút.”
Thẩm Lăng hiểu rõ dự tính ban đầu của anh ta, nhưng vẫn muốn trêu chọc anh ta: “Anh không phải là nhìn thấy tôi chỉ mang theo Nhiên Bảo, không mang anh theo, trong lòng anh khó chịu, liền nghĩ cách quấn lấy tôi chứ gì?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tưởng Mộ Thừa nhìn mặt của Thẩm Lăng, chợt bật cười, “Thẩm Lăng, cậu có biết, cậu đẹp lắm, đẹp chết đi được, đẹp muốn lên trời lun!”
Thẩm Lăng bị anh ta chặn họng không lời gì để nói, sắc mặt cũng đen theo.
Lúc này, ngoài biệt thự.
Sau khi Lâm Bách Xuyên dừng xe để Mộ Thời Phong xuống xe, cũng không nán lại, liền quay đầu xe rời đi.
Mộ Thời Phong nhìn chiếc xe biến mất ở cuối con đường, mới xoay người đi về hướng biệt thự.
Đào Nhiên vẫn còn đang ngủ, dáng vẻ gọi không tỉnh.
Mộ Thời Phong bế ngang cô vào trong ngực, Tưởng Mộ Thừa sắp xếp xe đưa bọn họ về nhà, trước khi Mộ Thời Phong ra cửa lại quay đầu lại nói với Thẩm Lăng: “Anh ba, chiều mai đến nhà em đón Mộ Tiểu Tranh đến chỗ của anh nhé.”
Thẩm Lăng nhíu mày: “Tôi đưa nó đi, vậy cậu làm gì?”
Mộ Thời Phong cười nói: “Em muốn cùng Đào Nhiên trải qua thế giới của hai người.”

Thẩm Lăng: “...” Trước ngực nghẹn một cục tức, xoa ngực, “Mộ Thời Phong, cậu mẹ nó xem tôi là bảo mẫu đấy à? Vợ cậu do tôi nuôi lớn, hiện tại còn muốn tôi nuôi luôn con gái của cậu à, tôi rảnh lắm đúng không?”
Mộ Thời Phong phối hợp gật đầu, “Ai bảo anh có kinh nghiệm của vú em.” Nói xong xoay người chầm chậm rời đi.
Bỏ lại Thẩm Lăng ở đó mắng anh.
Trên xe, Đào Nhiên mơ mơ màng màng muốn mở mắt, lại cảm giác không có sức lực, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, mặt cô co cọ trong lòng của Mộ Thời Phong, tìm một tư thế ngủ thoải mái, đôi tay cũng không khỏi ôm chặt eo của anh.
Nương theo ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, Mộ Thời Phong nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn xuống, liền cạy ra khớp hàm của cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Đầu lưỡi của Đào Nhiên bị anh quấy có chút phát đau, cô um một tiếng mở mắt ra, Mộ Thời Phong không cho cô cơ hội lùi bước, dùng sức đẩy gáy của cô về phía mình.
Ngại phía trước còn có tài xế, Mộ Thời Phong đúng lúc buông cô ra, chống lên trán của cô.
Đào Nhiên thở hổn hển, nụ hôn vừa rồi quá mức kịch liệt, nhớ nhung quá sâu đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt cùng phát tiết, chỉ có thể quấn lấy đối phương như vậy, cảm thụ được sự tồn tại của nhau.
Mộ Thời Phong lại cúi đầu hôn lên đôi mắt của cô, giọng nói trầm thấp, “Cơm tối ăn có no không?”
Đào Nhiên gật đầu, “No rồi ạ.”
Hơi thở ấm áp của Mộ Thời Phong truyền đến cô, dùng thanh âm chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: “Ăn no rồi cũng không sao, buổi tối trở về trước khi ngủ cùng em vận động một chút.”
Đào Nhiên đương nhiên nghe hiểu những lời nói hàm ý của Mộ Thời Phong, bên tai không khỏi nóng lên.
Bởi vì không có ký ức, đối với chuyện nam nữ cũng dừng lại ở đem Noel năm 15 tuổi cùng Mộ Thời Phong, mà đêm đó bọn họ cũng chưa thật sự ở bên nhau, cho nên đối với vận động tiếp theo phải xảy ra trước khi ngủ, cô vừa chờ mong lại thấp thỏm.
Cô hơi ngửa đầu, giữ chặt cổ anh, nhẹ mổ một cái lên môi của anh, cũng không nói chuyện, tiếp tục an tĩnh ghé vào trong ngực anh.
Mộ Thời Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, “Ngủ một lát nữa đi, về đến nhà anh gọi em.”
Vừa rồi ngủ rất lâu, cô hiện tại cũng không còn buồn ngủ nữa, hai tay quàng trên cổ anh siết chặt, vẫn không lên tiếng.
Mộ Thời Phong dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của cô, “Muốn gặp Hựu Hựu đúng không?”
Đào Nhiên rầu rĩ ‘ vâng ’ một tiếng, từ khi biết cô còn có hai đứa con, cô liền hận không thể lập tức bay đến bên cạnh chúng. Hai đứa bé kia có cùng huyết mạch tương liên với cô, là cắt thịt trên người cô xuống, cô có thể nào không nhớ chứ?
Mộ Thời Phong nhẹ giọng nói: “Một lát sẽ đưa em đến đó.”
Đào Nhiên vẫn không dám ngẩng đầu, thấp giọng hỏi anh, “Em đi gặp Hựu Hựu, sẽ không tránh được gặp mặt Lâm Bách Xuyên, anh có không vui không?”
Mộ Thời Phong lại ôm cô vào trong ngực chặt thêm, trấn an cảm xúc có chút căng thẳng của cô: “Những lời này buổi chiều em không phải đã hỏi rồi sao? Anh sẽ không giận đâu.”
Anh cúi đầu hôn lên trán của cô, “Đào Nhiên, nếu anh không chấp nhận quá khứ của em, thì sẽ không cùng em ở bên nhau lần nữa, cùng em sinh con gái, về sau cũng đừng nhắc đến mấy đề tài vô nghĩ lại lo lắng không đâu này nữa.”

Đào Nhiên gật đầu.
Gần 20 phút, xe lái vào tiểu khu của Lâm Bách Xuyên, Đào Nhiên xa lạ với nơi này, sau khi xuống xe lại nhìn trái ngó phải.
Mộ Thời Phong nắm tay cô đến tầng trệt, “Phòng 1803. Mật mã thang máy là ngày sinh của em, vân tay của em trước kia đã lưu ở bên trong, có thể trực tiếp đi lên.”
Đào Nhiên nắm lấy tay anh trước sau không buống.
Mộ Thời Phong lại ôm cô vào trong lòng ngực, “Đừng khẩn trương, sau khi em ly hôn với cậu ta cũng không làm căng, trước khi em mất trí nhớ, ba người chúng ta còn được thủ lĩnh sắp xếp đến nước B chấp hành nhiệm vụ, lấy về văn kiện bí mật đã bị đánh cắp. Lâm Bách Xuyên là BOSS của chúng ta, cậu ta trầm ổn bình tĩnh, cũng có chừng mực, ngần ấy năm cậu ta là người đàn ông duy nhất có thể khiến anh bội phục, cho nên, đừng lo lắng cậu ta sẽ làm khó em.”
Đào Nhiên điều chỉnh tốt hô hấp, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu rất nhẹ, " Anh nói anh ta tốt như vậy, vậy không lo lắng em lưu luyến anh ta sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, ý cười của anh cũng không đậm, “Lo lắng rồi. Nhưng mà, em không phải đã trở về rồi sao? Anh cần gì phải lo lắng nữa chứ.”
Trái tim của Đào Nhiên co rút đau đớn, một năm kia anh đã sống thế nào? Cô nhón mũi chân hung hăng cắn lên môi dưới của anh, “Anh ở đây chờ em, em thăm con xong sẽ xuống ngay.”
Ngón cái của Mộ Thời Phong phất qua môi, môi bị cô cắn, anh mỉm cười nói: “Không vội đâu, em ở cạnh Hựu Hựu nhiều thêm đi.”
Anh chỉ vào tòa nhà bên cạnh, “Anh ở tòa nhà kia, cũng là phòng 1803. Anh về nhà trước, em thăm Hựu Hựu xong thì tự về nhé.”
Đào Nhiên vòng lấy eo của anh: “Sao hai người sống gần nhau thế?”
“Tiện gặp mặt thôi, có khi tình cờ gặp nhau ở dưới lầu là có thể chia sẻ chút tình hình của mỗi người, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi.”
Mộ Thời Phong lại vỗ vỗ lưng cô: “Đã trễ lắm rồi, mau đi lên đi.”
Đầu của Đào Nhiên vẫn cọ tới cọ lui trước ngực của anh, muốn đi lên, lại không muốn anh rời đi. Cô nhỏ giọng nói: “Một mình em không dám đi đêm. Cho dù hơn 10 mét em cũng không dám đi.”
“Lâm Bách Xuyên khẳng định sẽ đưa em xuống lầu, nếu không em gọi cho anh, anh đến em, như vậy đã được rồi chứ?”
Lại cọ cọ một hồi cô mới buông Mộ Thời Phong, xoay người đi vào trong tòa nhà.
Từ khoảnh khắc cô đi vào thang máy đó tim cô liền đập dữ dội, mặc kệ trước kia cô cùng Lâm Bách Xuyên thân mật thế nào, nhưng rốt cuộc anh ta hiện tại đối với cô chính là một người xa lạ, người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.
Cô hiện tại cảm giác chính là đêm khuya muốn gõ cửa nhà của một người đàn ông xa lạ, đặc biệt xấu hổ quỷ dị.
Thang máy ngừng ở tầng 18, cô hít sâu vài cái mới ra khỏi thang máy. Lê bước chân nặng nề, rốt cuộc đã đến cửa nhà của Lâm Bách Xuyên.
Tay cô đặt trên chuông cửa, trước sau cũng chưa ấn xuống.
Cô không biết khi nhìn thấy anh ta phải chào hỏi thế nào, nên nói chuyện gì mới không xấu hổ.
Khi cô đang do dự, cửa chính chợt bị người từ bên trong kéo ra, cô bị dọa đến lui về phía sau nửa bước, người đàn ông đã thấy trên tạp chí xuất hiện ở trong tầm mắt.
Mặc quần áo ở nhà tối màu, đại khái là vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chóp mũi của cô quanh quẩn một mùi dầu gội quen thuộc.
Hôm nay cô mang giày đế bằng, còn chưa đứng đến vai của người đàn ông này.
Có cảm giác rất giống người cô đã thấy trên tạp chí, anh cũng không nói chuyện, cho dù chỉ đứng ở đó, không khí vô hình cũng đủ khiến cho người khác khiếp sợ.
Đào Nhiên hắng giọng, ở trong lòng châm chước tìm từ, người đàn ông này cô tuy rằng nhớ không được, nhưng rốt cuộc bọn họ đã từng là vợ chồng.
Lâm Bách Xuyên cũng không nói chuyện, cứ như vậy bình tĩnh nhìn cô, từ khi cô tiến vào thang máy anh ya vẫn luôn nhìn cô trong camera, tất cả những lo lắng của cô anh ta đều thấy rõ.
Người phụ nữ anh ta đã yêu nhiều năm như vậy không nhớ anh ta, ánh mắt nhìn anh ta cũng không khác nhìn người xa lạ.

Ánh mắt của Đào Nhiên không hề nhìn loạn, lại lần nữa nhìn về phía anh ta, đúng lúc đụng phải tầm mắt của anh ta, cô lại co quắp bất an dời mắt, nhìn về phía cánh cửa chống trộm chẳng biết màu sắc gì.
Đột nhiên Lâm Bách Xuyên cười hai tiếng, “Đào Nhiên, không ngờ em cũng có lúc lúng túng, trước kia không phải kiêu ngạo lắm sao?”
Đào Nhiên: “...” Câu đầu tiên khi gặp mặt cứ như vậy hết sức chà đạp cô, tốt thật nhỉ?
Lâm Bách Xuyên lui về phía sau một bước, giữ cửa lại mở ra một chút, “Vào đi.”
Đào Nhiên muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng lại cảm giác rất làm ra vẻ, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Trong phòng rất nóng, cô có thói quen cởi áo khoác, Lâm Bách Xuyên đứng ở bên cạnh cô, rất tự nhiên nhận lấy áo khoác của cô, treo áo khoác vào phòng giữ quần áo.
Đào Nhiên liền giật mình, người đàn ông này trước kia chính là thận trọng như vậy thay cô làm những việc nhỏ nhặt này sao?
Lâm Bách Xuyên từ phòng giữ quần áo đi ra, câu nói thứ 3 của tối nay chính là: “Hựu Hựu không có ở nhà, đang ở chỗ của mẹ anh.”
Đào Nhiên: “... À thì, Mộ Thời Phong không có nói trước với anh tôi sẽ đến đây sao?”
Dáng vẻ của Lâm Bách Xuyên rất mệt mỏi, cũng không tiếp đón cô, bản thân dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, ngắn gọn trả lời cô: “Nói rồi.”
Nói rồi mà anh vẫn không đón thằng bé về?
Ở cùng một chỗ với anh ta mơ hồ có chút áp lực, nếu thằng bé không có ở nhà, cô sẽ không cần thiết ở lại nữa, nhìn về phía Lâm Bách Xuyên, “Vậy tôi về trước nhé.”
Lâm Bách Xuyên không lên tiếng.
Đào Nhiên khẽ thở dài một cái, đến phòng giữ quần áo lấy áo khoác liền rời đi.
Nhưng cửa chính lại mở không ra.
Cô thử mật mã vài lần đều nhắc nhở thất bại.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đang ở nhắm mắt dưỡng thần trên sô pha, chẳng lẽ vừa rồi sau khi cô đi vào, anh ta đã sửa lại mật mã?
Thảo nào cô nói muốn đi về, anh ta cũng không có chút phản ứng.
Thì ra đã biết cô mở không ra.
Lúc nảy Mộ Thời Phong đã đánh giá anh ta thế nào nhỉ?
Trầm ổn bình tĩnh có chừng mực đúng không?
Nhưng tình huống hiện tại này, rốt cuộc là Mộ Thời Phong mở to mắt nói dối, hay là người đàn ông trước mặt này bị nhân cách phân liệt?
Đào Nhiên nghẹn họng hờn dỗi, sau đó trở lại bên cạnh người đàn ông, nhẹ giọng hỏi: “Mật mã cửa chính là gì?”
Lâm Bách Xuyên không mở mắt, cũng không lên tiếng.
Im lặng khiến cho Đào Nhiên phát điên.
Đào Nhiên nhẫn nại hỏi lại lần nữa: “Lâm Bách Xuyên, mật mã cửa chính là số mấy?”
Lâm Bách Xuyên như cũ vẫn nhắm hai mắt, nhưng rốt cuộc mở miệng nói, tốc độ nói cực chậm, cơ hồ là gằn từng chữ một, “Không biết quấy rầy người khác nghỉ ngơi là hành vi rất không lịch sự sao?”
 

Bình Luận (0)
Comment