Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 76

Edit: Hana

Beta: Pi Sà

Mấy người Lý Văn Hàng nghe Giản Hàn Chi nói năng vô lễ, lập tức nhảy dựng lên, kêu gào: "Bộ dáng ngươi như đàn bà, lại dám mắng chúng ta là chó?" Một người có giọng nói sắc nhọn chỉ vào Giản Hàn Chi mắng.

Giản Hàn Chi lạnh mắt nhìn nhóm người kia, nếu không phải vì tìm Tiểu Hoan Tử, hắn chắc chắn sẽ không để ý tới họ.

"A......" Chỉ nghe được người nọ thét một tiếng chói tai, ôm tay nằm trên mặt đất, quay cuồng thống khổ.

"Nếu cha mẹ ngươi không giáo dục tốt lễ nghĩa cho ngươi, vậy ta không ngại dạy dỗ ngươi một chút!" Giản Hàn Chi thu tay lại, nhẹ phủi quần áo.

Lý Văn Hàng kêu to: "Tên tiểu bạch kiểm này, thật là không biết tốt xấu. Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, ta nói chuyện cùng ngươi là coi trọng ngươi lắm rồi! Hôm nay bổn tiểu hầu gia phải giáo huấn ngươi một chút!"

Mọi người thấy huynh đệ mình chỉ một chiêu đã bị đánh ngã xuống đất, đã sớm tức giận, vừa nghe Lý Văn Hàng nói như vậy lập tức cùng lao tới đánh Giản Hàn Chi.

7d5e2b0721f971dd70a3969346e7f09">Nghe thanh âm bọn họ đánh nhau, Thập Hoan gấp gáp lo lắng. Vừa định thăm dò xem xét thật cẩn thận, thì bả vai đã bị Tần Vị Trạch giữ lấy từ phía sau khiến cho nàng không thể động đậy được chút nào.

"Vương gia người làm gì vậy?"

"Không cho phép ngươi nhúc nhích!" Tay Tần Vị Trạch âm thầm dùng sức, không cho nàng cơ hội thoát ra. Lấy thân thủ của Giản Hàn Chi, nếu không đối phó được mấy tên phế vật  này thì hắn xứng đáng bị đánh.

Thập Hoan chán nản, hắn đã không đi hỗ trợ thì thôi lại còn không cho nàng đi.

Mà Giản Hàn Chi không hoảng không loạn, thân hình giống như du long ra biển, hết sức linh hoạt, những người đó ngay cả góc áo của hắn còn không thể chạm vào.

Chợt lách thân mình, tránh thoát nắm đấm của Lý Văn Hàng phía bên trái, trở tay một chưởng, đánh vào chỗ ót của hắn ta, đau đến mức hắn ta oa oa kêu to.

Chỉ vài ba chiêu, đám người Lý Văn Hàng đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Giản Hàn Chi đứng khoanh tay, lạnh giọng phun ra một chữ: "Cút!"

"Ngươi chờ đó cho ta!" Lý Văn Hàng ôm đầu, mang theo những huynh đệ té ngã lộn nhào mà chạy.

Nghe những người đó rời đi, Thập Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ngươi rất lo lắng cho hắn? Hửm?" Giọng nói của Tần Vị Trạch tràn ngập tức giận.

Vì Giản Hàn Chi mà khẩn trương, vì Giản Hàn Chi mà lo lắng, tại sao chưa bao giờ thấy nàng đối với hắn như vậy?

Hay là trong khoảng thời gian ở bên nhau tra án này, bọn họ sinh ra gian tình? Tần Vị Trạch nhịn không được nghĩ như vậy.

Tay giữ bả vai nàng càng thêm dùng sức, hơn nữa hắn còn dùng khẩu khí chất vấn, Thập Hoan cũng có chút tức giận: "Nói như thế nào thì Giản đại nhân cũng đã từng cứu ta, ta lo lắng cho hắn cũng là đương nhiên!"

"Bởi vì ân cứu mạng, hay là vì lí do khác?"

"Vương gia cảm thấy là vì cái gì?" Nàng hỏi lại.

Chất vấn, hoài nghi, từ khi Giản Hàn Chi xuất hiện đến bây giờ, nàng chỉ nghe được hai ngữ khí đó từ trong miệng hắn.

Bởi vì hắn dùng sức, bả vai đã bắt đầu đau đớn. Thập Hoan thu lại tay đang đặt trên cành liễu, đi bẻ bàn tay như kìm sắt trên vai mình.

Thấy nàng ra sức mà muốn tránh thoát, biểu tình Tần Vị Trạch càng thêm lạnh lẽo, hắn dùng sức lôi kéo, Thập Hoan liền dựa sát vào hắn.

"Nàng đừng mơ đi tìm hắn...... Hàn, Thập, Hoan!"

Hắn không muốn phiền chán lần nữa, đơn giản trực tiếp đâm thủng lớp ngụy trang của nàng, hắn muốn nàng hoàn toàn khôi phục thân phận nữ nhân!

Thập Hoan ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn vạch trần nàng nhanh như vậy. Hơn nữa ngữ khí ngoan tuyệt của hắn làm nàng cực kỳ bất an.

Lực đạo trên vai còn đang không ngừng tăng mạnh, hắn giống như muốn bóp gãy nàng.

Một cánh tay đánh vào trên ngực hắn. Tần Vị Trạch bị đau, lực đạo trên tay có chút buông lỏng ra. Thập Hoan nhân cơ hội chạy thoát. Kết quả dưới chân hoảng loạn không xong, lập tức ngã xuống đất.

Tần Vị Trạch nháy mắt phản ứng lại, thả người nhảy xuống, bắt được một bên cổ áo nàng. Vốn định dùng sức kéo nàng lên, nhưng nàng ngã xuống quá nhanh, quần áo bị kéo ra một chút, thình lình lộ ra vai ngọc, da thịt tuyết trắng cùng bọc ngực màu trắng bên trong!
Bình Luận (0)
Comment