Độc Sủng Xấu Phu

Chương 37

Công sự bị mất của mình cùng Dương Giang không thoát được quan hệ, mà Dương Giang sẽ nhằm vào mình…


Ánh mắt Tưởng Thành Tường nhìn Tưởng Chấn, liền như luyện độc.


Gã tuy rằng không có thiên phú cùng tài lực khảo công danh, nhưng cũng vẫn lấy việc mình là người đọc sách làm vinh, cảm thấy mình nhất định có thể thay đổi vận mệnh, vĩnh viễn không cần xuống ruộng làm việc, nhưng hiện tại thì sao? Gã mất công việc, về sau…


“Thành Tường, thu thập đồ vật một chút, liền cùng ta ra đồng thôi.” Tưởng đồ tể đeo một cái trúc giỏ, khiêng cuốc từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa nói.


Trước đó thời điểm Tưởng Chấn từ trong nhà rời đi, dùng gậy trúc đâm bị thương chân ông, tuy nói chút thương đó không đến mức muốn mạng ông, nhưng bị thương lại thêm mấy ngày không ngủ được, cũng khiến ông bị bệnh một trận, mấy ngày nay tinh lực cũng vẫn luôn không tốt lắm, có chút lơ là việc đồng áng.


Nguyên bản đó cũng không có gì, trước kia khi ngày mùa, ông cũng từng bệnh cũ bị đau eo như vậy, nhưng trong nhà việc nhà nông chưa từng bao giờ bị trì hoãn, chung quy lão đại nhà ông còn dùng tốt hơn so với mấy người làm công dài hạn nữa.


Bọn họ không thể kêu người làm công dài hạn giúp bọn họ làm việc buổi tối, lại có thể bảo Tưởng lão đại đi làm.


Nhưng hiện tại, lão đại nhà ông đã đi rồi.


Tưởng đồ tể tuổi lớn lại tinh lực không tốt, làm việc chậm cũng thôi đi, Tưởng Thành Tài mới đầu hai mươi này, theo lý là lúc có khí lực nhất, làm việc thế nhưng còn chậm hơn Tưởng đồ tể!


Tưởng đồ tể muốn răn dạy gã, nhưng gã dầu muối không vào còn chưa tính, thậm chí dứt khoát trốn ở trong phòng không chịu đi làm việc!


Trước kia Tưởng lão đại quá mệt mỏi mà làm chậm một chút, Tưởng lão thái đều có thể nói cho cả thôn biết hắn lười, nói hắn cỡ nào cỡ nào không tốt, nhưng đổi thành Tưởng Thành Tài… Tưởng Thành Tài khóc kể kêu mệt một phen, Tưởng lão thái liền luyến tiếc gã xuống ruộng làm việc.


Tưởng lão thái cuối cùng tự mình làm với Tưởng đồ tể, không chỉ như thế, thời điểm người khác lại đây hỏi bà Tưởng Thành Tài vì sao không đến làm việc, bà còn liên tiếp giúp Tưởng Thành Tài nói chuyện, lần nữa tỏ vẻ Tưởng Thành Tài là thân thể không khỏe, mới không đến làm việc.


Người khác tin hay không thì không biết, nhưng tiếp tục như vậy thì đồng án của Tưởng gia sẽ không xong, đây là khẳng định.


Cũng chính vì như vậy, Tưởng đồ tể mới sẽ ở thời điểm Tưởng Thành Tường vừa trở về, liền kêu Tưởng Thành Tường đi làm việc.


Tưởng Thành Tài kia vẫn luôn rất lười biếng rất láu cá, không dễ gọi gã làm việc, Tưởng đồ tể đều đã quen, nhưng Tưởng Thành Tường… theo Tưởng đồ tể thấy, tam nhi tử này vẫn luôn rất nghe lời, nên khẳng định sẽ nguyện ý giúp mình chia sẻ chút.


Tưởng Thành Tường xác thực vẫn ở trước mặt ngoại nhân, ở trước mặt cha nương biểu hiện rất tốt, nhưng trong lòng gã tuyệt không muốn đi làm việc.


Gã tuyệt không muốn trở thành một người giống như Tưởng lão đại!


Cho nên sau khi Tưởng đồ tể mở miệng, Tưởng Thành Tường cũng không tiếp lời, mà là kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn cách đó không xa.


Tưởng đồ tể cũng nhìn thấy Tưởng Chấn, sắc mặt lúc này âm trầm xuống.


“Tưởng đồ tể, ngươi sinh hai nhi tử tốt a, đều là không muốn xuống ruộng làm việc” Tưởng Chấn buồn cười nhìn Tưởng đồ tể “Hiện tại ngươi còn làm được, có thể nuôi bọn họ, nhưng không biết tương lai bọn họ phải sống như thế nào a.”


Đây là cổ đại chứ không phải hiện đại, có máy móc có phân hóa học có các loại nông dược, đầu năm nay, nông dân xới đất thu gặt phải tự mình làm, phân bón cho đất phải tự mình nghĩ biện pháp, cỏ dại phải tự đi nhổ, có sâu còn phải tự mình dùng tay bắt…


Nơi này đất đia phì nhiêu khí hậu tốt, hoa màu lớn nhanh, nhưng cỏ dại lớn càng nhanh, sâu cũng nhiều không thôi, người trong thôn, ai không liền mỗi ngày đến ruộng lắc lư? Tưởng lão nhị Tưởng lão tam… đều là người không chịu cởi giày xuống nước làm ruộng!


Đặc biệt là Tưởng lão Tam, trước kia trên đùi Tưởng lão đại có đỉa đeo, gã đều có thể bởi vì ghê tởm không ăn được cơm… Cũng không ngẫm lại gã bình thường ăn uống, đều do ai vất vả làm ra.


Mặt Tưởng đồ tể đều đen.


“Có hai nhi tử như vậy… Ta thấy ngươi hơn phân nửa cảnh già thê lương.” Tưởng Chấn phi thường thành khẩn mà tỏ vẻ. Lời hắn nói là thật, bất quá rất hiển nhiên, người khác đều coi là hắn nguyền rủa.


“Ngươi thứ sát ngàn đao, ngươi nói bậy bạ gì đó! Có ngươi ở nhà khắc ta, ta mới sẽ hoàn cảnh thê lương, không có ngươi, ta tự nhiên có thể sống được ngày lành!” Tưởng lão thái cũng đeo cái sọt đi ra, bà vừa lúc nghe được lời Tưởng Chấn nói, nhịn không được liền mắng lên.


Bà mắng Tưởng Chấn như vậy nhiều năm, đều thành thói quen, tuy rằng bị Tưởng Chấn đối phó qua vài lần, nhưng vẫn không học ngoan.


Tưởng Chấn trước khi tới đây, đã sớm phòng ngừa chu đáo từ ven đường lấy một đống bùn ướt nhẹp, lúc này không chút do dự ném về phía bà.


Độ chính xác vô cùng tốt, bùn mà Tưởng Thành Tường nguyên bản có chút ghê tởm, liền như vậy dính một mắt của Tưởng lão thái.


“Tưởng đồ tể, ta cũng là vì tốt cho ngươi, hai nhi tử ngươi, ngươi vẫn nên hảo hảo quản giáo đi.” Tưởng Chấn lại nói lời thấm thía nhắc nhở Tưởng đồ tể một phen, sau đó liền thản nhiên rời đi.


Khi Tưởng Chấn đến bờ sông rửa tay, Vương Hải Sinh vì hắn bênh vực kẻ yếu: “Người nhà kia thật quá đáng giận, thế nhưng tới liền mắng ngươi! Ngươi hẳn nên đánh bọn họ nhất trận mới đúng!”


“Chung quy người ta sinh ta ra, đánh không tốt.” Tưởng Chấn nói.


Vương Hải Sinh ngẫm lại tình huống trước đó, lại nhớ đến chuyện Tôn Tiểu Sơn trải qua: “Lão thái bà đó là mẹ kế của ngươi?” Hắn cảm thấy, Tưởng Chấn hơn phân nửa cũng là người bị mẹ kế khắt khe.


“Không, mẹ ruột.” Tưởng Chấn nói: “Bất quá người ta cảm thấy ta khắc mình, cho nên hận không thể giết chết ta… bà vẫn cảm thấy không đem ta sinh ra trong bồn cầu dìm chết ta thì đã là có ơn lớn với ta rồi.”


Vương Hải Sinh bị kinh ngạc.


Hắn trước kia từng gặp được rất nhiều người tâm ngoan, không ít người sinh hài tử ra không có tiền nuôi, liền trực tiếp ném xuống sông, nhưng hắn vẫn không thể lý giải hành vi như vậy, lúc này đối với Tưởng Chấn cũng càng đồng tình hơn.


Tưởng Chấn là người tốt, không nghĩ lại bị cha nương hắn đối đãi như vậy…


Tưởng Chấn kỳ thật cũng rất đồng tình với Tưởng lão đại, mà lúc này, hắn cũng chỉ có thể mong Tưởng lão đại tương lai có thể đầu thai tốt hơn.


Trở lại nhà xong, Tưởng Chấn liền đem tất cả bạc trên người của mình đều đem ra.


Vì đã đưa cho Vương Hải Sinh hai mươi lượng, hắn có thể dùng làm tiền vốn cũng chỉ có mười mấy lượng bạc, này có chút quá ít… Nghĩ nghĩ, Tưởng Chấn lại đặc biệt lấy hai trăm cân thóc, tính toán ngày mai đem đến bờ biển cùng trao đổi với người ta.


Bận việc xong thì đã là buổi tối, Tưởng Chấn làm cơm, chưng một khúc cá mặn lấp đầy bụng, sau đó liền bắt đầu chờ màn đêm buông xuống.


Hắn ngày mai phải xuất phát rất sớm, buổi tối hôm nay khẳng định không thể đến chỗ Triệu Kim Ca ngủ, nhưng chuyện hắn muốn xuất môn vẫn phải nói cho Triệu Kim Ca biết.


Mang theo nửa con cá vào phòng Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn liền ở trên mặt Triệu Kim Ca hôn một cái: “Kim ca nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”


“Cái gì?” Triệu Kim Ca hỏi.


“Ta muốn xuất môn một chuyến.” Tưởng Chấn nói, sau đó liền đem chuyện mình muốn buôn bán hàng hải sản nói ra. Bờ biển cách nơi này kỳ thật cũng không xa, buổi sáng ngày mai xuất phát, buổi chiều nghe nói liền có thể đến, nhưng ở bên kia muốn trì hoãn thêm một hai ngày, hắn lại tính toán mua hàng xong lại tìm chỗ đem hàng bán đi, tính ra ít nhất phải tiêu tốn bốn năm ngày lận.


“Ngươi cũng nên tìm chút việc làm, buôn bán hàng hải sản cũng rất tốt.” Triệu Kim Ca gật gật đầu, y vẫn cảm thấy Tưởng Chấn mỗi ngày không có việc gì làm cũng không tốt lắm, hiện tại Tưởng Chấn nguyện ý tìm việc làm, kia liền không thể tốt hơn.


“Mấy ngày nay ta không thể đưa cơm cho ngươi, ngươi liền từ trong nhà lấy cơm ăn đi, đừng đói bụng.” Tưởng Chấn lại ở trên mặt Triệu Kim Ca hôn một cái.


“Ta trước kia vẫn không ăn cơm, cũng không làm sao.” Triệu Kim Ca nói.


“Nhưng ta luyến tiếc ngươi đói bụng.” Tưởng Chấn nói.


Tưởng Chấn kỳ thật cũng không thuộc loại người biết nói lời tâm tình lắm, nhưng Triệu Kim Ca thật sự chưa từng nghe qua lời tâm tình, cho dù Tưởng Chấn không nói không nhiều lắm nhưng y phản đáp đều phá lệ lớn.


Lúc này, y liền rất cao hứng.


Triệu Kim Ca chưa từng đi tới nơi nào quá xa, đối với chuyện buôn bán hàng hải sản không biết gì cả, nhưng biết ở bên ngoài sẽ tiêu dùng rất nhiều… Nghĩ nghĩ, y từ đầu giường của mình lấy ra một cái túi tiền đưa cho Tưởng Chấn: “Trên người ta tổng cộng cũng chỉ có bốn lượng bạc, cho ngươi.”


Tiền Triệu Kim Ca làm công dài hạn, tuyệt đại đa số cho cha nương, nhưng Triệu Lưu thị cũng có cho y lại một ít, để y dùng mua chút xêm y gì đó cho mình, nhưng y chưa bao giờ dùng đến, liền đều tích trữ lại, tổng cộng có bốn lượng hơn.


Này tiền cũng không nhiều, thậm chí rất ít, nhưng đã là toàn bộ gia sản của Triệu Kim Ca.


Tưởng Chấn cầm tiền trên tay, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng mới nói: “Ngươi thực ngốc?”


Triệu Kim Ca cau mày nhìn về phía Tưởng Chấn, không rõ Tưởng Chấn vì sao lại nói mình như vậy, kết quả Tưởng Chấn lại hôn y một ngụm: “Bất quá ta lại thích ngươi như vậy.”


Triệu Kim Ca nghe được chữ “Thích”, mặt lại đỏ.


Tưởng Chấn hôm nay không lưu lại, thời điểm rời đi còn mang theo bạc Triệu Kim Ca đưa.


Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tưởng Chấn đã cùng Vương Hải Sinh xuất phát, trước lúc xuất phát Tưởng Chấn khóa phòng của mình lại, rồi đem con gà mình nuôi cho Tôn Tiểu Sơn chăm sóc thay.


Đã qua nhiều ngày như vậy, bệnh của Tôn Tiểu Sơn đã tốt hơn nhiều, nhưng Tưởng Chấn cũng chưa nói với y được mấy câu, thật sự là song nhi này rất hướng nội lại rất nhát gan, bất quá hắn tuy y có chút hướng nội nhát gan, nhưng lại không tệ, khỏe hơn một chút liền chỉ huy con lớn của mình sới hết đất phụ cận nhà Tưởng Chấn một lần, giúp Tưởng Chấn trồng rau, còn lại mang hài tử đi hái rau dại đưa cho Tưởng Chấn.


Đương nhiên, này hết thảy đều làm khi Tưởng Chấn không có ở nhà, thời điểm Tưởng Chấn ở nhà, y cơ bản đều trốn ở trong phòng, nếu Tưởng Chấn cùng y đụng mặt, y cũng không nói một chữ.


Tưởng Chấn có chút bất đắc dĩ, nhưng người ta chính là tính tình kia, hắn cũng không có biện pháp, mà hắn dự tính song nhi sẽ như vậy phỏng chừng cũng liên quan đến việc trước kia luôn sống ở trên thuyền, không cùng người trao đổi nhiều.


Tưởng Chấn xuất phát rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng, liền đã đi tới nơi Dương Giang đã nói kia.


Hiện tại mọi người đều dậy sớm, cho nên thời điểm bọn họ đến, đều đã có người ở đó, Tưởng Chấn liền đi tới cùng người đó bắt chuyện, thuận tiện đánh giá tất cả những người đó một lần.


Kỳ thật đối với Dương Giang, Tưởng Chấn cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm, hắn thậm chí làm tốt chuẩn bị Dương Giang sẽ giăng bẫy hại hắn, nhưng mà sự thật chứng minh hắn nghĩ nhiều, trước mắt những người muốn cùng hắn đi buôn hàng hải sản, vừa thấy liền biết chính là người thường chưa từng thấy máu, nhiều nhất chỉ láu cá một chút thôi.


Mà đầu năm nay, cũng chỉ có người láu cá mới đđáp lên muốn đi làm sinh ý, tuyệt đại đa số người đều chỉ biết vùi đầu làm việc.


Tưởng Chấn cùng những người đó hàn huyên một hồi, liền từ trên người bọn họ moi được rất nhiều tin tức, đợi việc mình muốn biết đều biết không sai biệt lắm, hắn cũng liền không nói nữa, lưu lại Vương Hải Sinh trao đổi với mấy người đó.


Này đó tính toán đến bờ biển lấy hàng hải sản, đều không phải kẻ có tiền gì, cũng chỉ có mười lượng hai mươi lượng tiền vốn, thậm chí thuyền bọn họ còn không lớn bằng thuyền Vương Hải Sinh, Vương Hải Sinh đối với bọn họ cũng liền không có cảm xúc tự ti, ngược lại rất nhanh đã dung nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ.


Lần này tổng cộng có năm chiếc thuyền cùng nhau xuất phát, chờ đủ người, mọi người liền cùng nhau đi về phía bờ biển.


Tưởng Chấn đã cùng Vương Hải Sinh học chèo thuyền rồi, lúc này cũng có thể giúp chèo thuyền, để cho Vương Hải Sinh nghỉ một chút, mà việc làm như vậy của hắn, khiến Vương Hải Sinh càng thêm cảm kích.


“Ngươi đã từng đến phủ thành chưa?” Tưởng Chấn chèo thuyền một lúc sau khi lại đưa mái chèo lại cho Vương Hải Sinh, đột nhiên hỏi.


“Đến rồi.” Vương Hải Sinh gật gật đầu.


“Bên kia như thế nào?” Tưởng Chấn lại hỏi.


Vương Hải Sinh liền chậm rãi nói ra.


Tưởng Chấn sẽ đột nhiên hỏi đến phủ thành, cũng là có nguyên nhân, mấy thương nhân cùng bọn họ cùng đi nhập hàng hải sản đều sẽ về huyện thành bán, mọi người bán ra giá cũng giống nhau, mọi người đã bàn bạc là không thể giảm giá…


Như vậy kỳ thật rất tốt, lại cũng chú định Tưởng Chấn mới nhập bọn này rất khó kiếm được tiền, thậm chí rất có khả năng có hàng mà bán không được.


Nếu như có thể đến phủ thành…


Tưởng Chấn nghiêm túc nghe Vương Hải Sinh nói, mà cùng lúc đó, Triệu gia ở thôn Hà Tây được một bà mối ghé thăm.


Ở nông thôn cũng không có người chuyên trách làm mai mối, nhưng có một số người thích giật dây cho người khác, nói thành việc hôn nhân cũng nhiều, dần dà, có người muốn cầu hôn với người khác, thì đều sẽ đi tìm bà nói giùm, mà nếu thành, thời điểm tân nhân thành thân liền sẽ mời bà đi uống rượu mừng, lại cho một khối thịt heo nặng ít nhất hai cân, còn là thịt nạt không có xương.


Đương nhiên, nếu nhà trai có tiền, trừ thịt heo, bình thường còn sẽ cho chút tiền mai mối.


Lần này đến Triệu gia, chính là một nữ nhân thường làm mai mối cho người khác ở thôn Hà Tây này, tên là Hà Xuân Hương.


Triệu Lưu thị trước kia cũng có cùng bà mối Hà này qua lại, hi vọng bà ta có thể nói cho Triệu Kim Ca một mối hôn nhân tốt, nhưng Triệu Kim Ca điều kiện quá kém, cũng vẫn luôn không thành.


Tiếp đo, Triệu Lưu thị cũng buông tha, liền không đi tìm bà mối Hà này nữa, vì đó, bà cũng đã thật lâu chưa từng gặp qua bà mối Hà.


“Hà đại tỷ, ngươi như thế nào lại đến đây?” Triệu Lưu thị nhìn thấy bà mối Hà ban đầu kinh ngạc, lập tức liền biến thành kinh hỉ: “Chẳng lẽ có người cầu hôn với Kim ca nhi nhà ta?”

Bình Luận (0)
Comment