Độc Sủng Xấu Phu

Chương 61

Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh sau khi ngủ một đêm, vết bầm trên mặt càng rõ ràng, cơ hồ sưng thành một cái đầu heo, nhưng trạng thái tinh thần của bọn họ lại không tệ.


Bọn họ cũng không có trói cha mình lại nữa, nhưng dù vậy, Hà phụ cũng thành thật xuống, không dám ở trong nhà ồn ào.


Không có Hà phụ ở bên cạnh ồn ào chỉ trích, bọn họ nhất thời thoải mái hơn nhiều, tối hôm qua ngủ phá lệ ngon.


Huống chi… Hôm qua hôm nay, bọn họ đều ăn cơm no! Hôm qua bọn họ ăn rượu mừng của Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca, mà hôm nay ——


Hà gia đã không còn gạo nấu, Hà Xuân Sinh có thể cho Hà Thu Sinh đến nhà đại bá cọ cơm, bản thân cùng Hà Hạ Sinh hai đại nam nhân lại không tiện đi, buổi sáng mang bụng đói đến Triệu gia, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ phải tự mình nghĩ biện pháp đi làm đồ ăn như trước, không nghĩ tới Tưởng Chấn lại cho bọn họ hai chén cơm ăn, bên trên cơm còn có thịt, chờ bọn họ ăn xong, mới bảo bọn họ đi dọn đồ sứ.


Tưởng Chấn đây là nguyện ý tiếp nhận bọn họ? Bọn họ về sau có phải có thể theo Tưởng Chấn hay không? Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh nhất thời vui vẻ, khiến người lui tới con thuyền nhịn không được vụng trộm đánh giá bọn họ —— mặt đều bị thương thành như vậy còn vui tươi hớn hở, hai người này không có bệnh gì đi?


Tưởng Chấn không đứng ở đầu thuyền, hắn mang theo Triệu Kim Ca vào khoang thuyền.


Vì để có nhiều chỗ để hàng hóa, không gian cho người nghỉ ngơi trong khoang thuyền bị Tưởng Chấn sửa lại rất nhỏ, nhưng dù vậy, hắn vẫn để hai chiếc giường —— hắn thật sự không muốn cùng Vương Hải Sinh chen chung mà ngủ.


Hai chiếc giường đều rất hẹp, không đến một mét, hai bên trái phải khoang thuyền một bên một chiếc, phía dưới lại làm theo kiểu có thể chứa đồ, bên trên cũng làm một ít gác xếp, bởi vì vậy nên nơi này còn chỉ có thể nằm, không thể ngồi.


“Kim Ca, muốn nằm nghỉ ngơi một lát hay không?” Tưởng Chấn hỏi, cảm giác tối hôm qua qua tốt khiến hắn hiện tại thời điểm nhìn Triệu Kim Ca lại cứ muốn ôm ôm hôn hôn.


Trên giường hẹp như vậy hai người gắt gao chen chung, cảm giác tốt bao nhiêu? Hắn dùng vải bố làm cái mành, nên không cần lo lắng có ai nhìn thấy!


“Không cần, ngươi mệt hả? Đi nằm nghỉ đi, ta nhìn ngươi.” Triệu Kim Ca không thể lĩnh hội thâm ý của Tưởng Chấn, ngược lại quan tâm nhìn Tưởng Chấn.


Tưởng Chấn: “… Ta không mệt.” Cho nên, vẫn nên trực tiếp đem người đẩy ngã thôi!


Tưởng Chấn lôi kéo Triệu Kim Ca chen lên giường hắn, vừa nằm xuống, Triệu Kim Ca liền cả người cứng đờ hô hấp dồn dập.


Nơi này không phải ở trong nhà, không phải ở phòng của mình… Triệu Kim Ca nằm mà động cũng không dám động, lại có chút rối rắm —— Tưởng Chấn nếu như thật làm cái gì, y nên đồng ý hay nên cự tuyệt?


“Kim Ca, đến.” Tưởng Chấn có chút buồn cười hôn hôn Triệu Kim Ca đã khẩn trương cả đường——đã đến huyện thành.


Sông ngòi của huyện Hà Thành phi thường nhiều, có số là tự nhiên, có số là sau này vì để tiện cho thuyền lui tới nên đào, mặt sau cửa tiệm đồ sứ kia liền có một con sông, cửa sau cửa tiệm còn có bậc thang bằng đá thông đến bờ sông.


Tưởng Chấn ở trong này neo thuyền, tiếp chưởng quầy tiệm đồ sứ, sau đó mang theo chưởng quầy đi đưa đồ sứ cho người muốn mua đồ sứ của hắn.


“Tưởng Chấn, muốn mua đồ sứ của ngươi là quản gia của Trịnh phủ ở huyện thành này, Trịnh phủ chính là nhà giàu số một số hai huyện thành, ngươi tới rồi cẩn thận một chút.” Chưởng quầy tiệm đồ sứ nói, thời điểm nói tới Trịnh phủ ngữ khí cũng bất đồng.


“Chưởng quầy yên tâm, trong lòng ta đều biết.” Tưởng Chấn nói, hắn cũng biết đúng mực.


Ngôi nhà của Trịnh phủ nhìn có chút lâu năm, trước đó về phía về phía đường cái, cửa sau ven sông, mà đoàn người Tưởng Chấn, không hề nghi ngờ là đi cửa sau.


Lúc này thời gian không còn sớm, hai nha hoàn trẻ tuổi trang điểm, mặc quần áo màu lam đang ở bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy đoàn người Tưởng Chấn, hỏi một tiếng, một người trong đó liền đi vào thông báo, thêm một lát sau, quản gia Trịnh phủ liền mang theo hai gia đinh đi ra.


Tưởng Chấn trước đó đi vòng bên ngoài làm sinh ý, ít nhiều cũng có thêm kiến thức, thấy một màn như vậy cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng đoàn người Triệu Kim Ca và Hà Xuân Sinh, lại đều phi thường không được tự nhiên, cũng phi thường bất an, cúi đầu đều không dám nhìn người.


Tưởng Chấn hôm nay phải làm rất nhiều chuyện, kỳ thật không mang Triệu Kim Ca đó giờ chưa từng ra ngoài bao nhiêu thì càng tiện hơn, nhưng hắn vẫn mang Triệu Kim Ca theo, không vì cái gì khác, chỉ hi vọng Triệu Kim Ca có thể đi ra trải đời.


Hắn nếu như chỉ lo tự mình đi về trước đó, luôn giữ Triệu Kim Ca ở Thôn Hà Tây, vậy về sau, khoảng cách giữa Triệu Kim Ca cùng hắn nhất định sẽ càng ngày càng xa.


Đều đã thành thân, hai người liền nên đi tới cùng nhau mới đúng.


Cầm tay Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn lại rất nhanh buông ra, đi lên cùng quản gia trò chuyện.


Nhà cao cửa rộng như vậy, đều có quy tắc làm việc riêng, Tưởng Chấn chỉ cần giúp chuyển đồ sứ vào kho hàng, liền có thể lấy tiền.


Lần này, vì nhanh hơn nên ngay cả Triệu Kim Ca cũng giúp dọn hàng, mà y làm việc như vậy, căn bản không có ai cảm thấy không đúng.


Ăn mặc như nam nhân, dựng chí ở mi tâm cũng bị Triệu Kim Ca xẻo mất, lúc này nhìn qua liền thấy là một chuẩn nam nhân, người Trịnh phủ hoàn toàn không nghĩ tới y kỳ thật là một song nhi, chỉ là biết y trong đoàn người Vương Hải Sinh, nhìn thân hình cao lớn của y, cũng không có biện pháp chiếu cố y như chiếu cố những song nhi khác.


Lại nói tiếp, Triệu Kim Ca còn muốn cao hơn Vương Hải Sinh…


“Kho hàng liền ở bên kia, các ngươi chuyển đến nơi đó đặt xuống là được.” Trịnh quản gia nói, vừa mới dứt lời, ông đột nhiên đứng lại, sau đó về phía tới một phương hướng khom lưng hành lễ: “Đại thiếu!”


Tưởng Chấn nhìn qua, liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi khoảng 27-28 tuổi đang đứng ở cách đó không xa.


Người này ước chừng là vừa rời giường, nhìn còn có chút buồn ngủ, trên người hắn chỉ khoác một kiện áo choàng hoàn toàn bất đồng với quần áo xám xịt dân chúng thường mặc, nhan sắc cực kỳ sáng rõ, còn không chịu đem quần áo mặc ngay ngắn chỉnh tề, thế cho nên cả người tràn ngập khí tức tản mạn.


Nghe thấy Trịnh quản gia nói, hắn chỉ tùy ý đáp một tiếng, nhưng trong lúc vô ý nhìn thấy Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh sau, lại nhịn không được cười ha ha: “Trịnh thúc, hai đầu heo này từ nơi nào đến?”


“Đại thiếu gia, bọn họ là đến đưa đồ sứ.” Trịnh quản gia có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cung kính trả lời.


Vị đại thiếu gia này lại cười một trận, lúc này mới rời đi, trước khi đi còn nói với Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh: “Uy, hai người kia, các ngươi vẫn nên ở trong nhà đem mặt của mình dưỡng tốt lại đi ra ngoài ha, ha ha.”


Hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh cúi đầu, vô cùng xấu hổ.


Bất quá vị đại thiếu gia kia cả người quý khí, hắn chỉ giễu cợt vài câu như vậy, cũng không khiến bọn họ bất mãn chút nào.


Tưởng Chấn nhìn bọn họ một cái, ánh mắt biến dừng ở Triệu Kim Ca trên người, nhìn thấy bộ dáng co quắp của Triệu Kim Ca, đột nhiên có chút hụt hẫng.


Hàng xa xỉ kiếm được tiền nhất, một thuyền đồ sứ cuối cùng bán hơn một trăm lượng bạc, trừ bỏ chia phần trăm cho chưởng quầy tiệm đồ sứ cùng hiếu kính cho Trịnh quản gia, cuối cùng đến tay Tưởng Chấn còn lại một trăm linh năm lượng bạc.


Tưởng Chấn cho Hà Xuân Sinh một lượng bạc, cho Vương Hải Sinh hai lượng, sau đó đem tất cả còn lại đều đưa cho Triệu Kim Ca hết.


Một trăm lượng bạc không nhẹ, còn rất nặng, Triệu Kim Ca ôm lấy bạc, đều có chút ngốc: “Này… Này…” Y cảm giác tay của mình đều run đến mức cầm không được bạc.


“Ngươi giữ.” Tưởng Chấn cười nói.


Triệu Kim Ca xuất môn có mang theo giỏ trúc để tiện đựng đồ, y đem bạc bao chặt đặt ở trong giỏ trúc, lại không dám mang giỏ trúc mà ôm vào trong ngực, cả người lại khẩn trương hết mức.


Tưởng Chấn cũng không có an ủi y cái gì, người này nha, khẩn trương khẩn trương, chậm rãi liền tốt.


Chờ Triệu Kim Ca nhìn nhiều hơn, liền khẳng định sẽ không xem nặng những chuyện này nữa.


Cũng không biết hắn có thể khiến vợ mình cũng trở thành người trên người khác hay không…


“Lão đại, chúng ta nhanh trở về đi.” Hà Xuân Sinh cũng thật khẩn trương, chỉ cần nghĩ đến bây giờ trên người Triệu Kim Ca mang theo một trăm lượng bạc, hắn liền đặc biệt lo lắng sợ hãi, cứ cảm giác người chung quanh có khả năng sẽ bất lợi với bọn họ, muốn cướp bọn họ.


Ngược lại Vương Hải Sinh bình tĩnh hơn —— hắn từng thấy qua càng nhiều bạc hơn.
“Không, chúng ta còn có chuyện phải làm.” Tưởng Chấn nói.


Tưởng Chấn để ba người Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh lưu lại nhìn thuyền, mình lại mang theo Triệu Kim Ca đến cửa tiệm bán giấy và bút mực ở huyện thành.


Lần này xuất môn, Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đều mặc đồ mới, tuy nói hai bọn họ nhìn vẫn không giống người đọc sách, nhưng bộ dáng này đến cùng sẽ không khiến người nhìn thấp, vào cửa tiệm kia, cũng lập tức có người đi lên tiếp đón.


Hiện nay chủng loại giấy rất ít, nhưng cũng không phải chỉ có giấy Tuyên Thành, sau khi Tưởng Chấn nói muốn một ít giấy hơi cứng, chưởng quầy kia lập tức lấy ra một ít giấy cứng dùng để làm bái thiếp.


Loại giấy này giá xa xỉ, bất quá Tưởng Chấn lúc này trên tay có tiền, ngược lại cũng không đau lòng.


“Kim Ca, trả tiền.” chọn một ít giấy có màu, thậm chí còn đặc biệt chọn một quyển sách vỡ lòng, Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca.


Chút đồ như vậy, thế nhưng lại cần hơn ba lượng bạc… Triệu Kim Ca có chút luyến tiếc, nhưng nhìn thoáng qua Tưởng Chấn, y đến cùng vẫn từ trong giỏ trúc cầm tiền ra, sau đó lại thật cẩn thận đem Tưởng Chấn đồ mua bỏ vào giỏ trúc.


Triệu Kim Ca dĩ vãng rất ít đến huyện thành, dù cho đến đây, rất nhiều cửa tiệm y căn bản cũng không dám đi vào, lúc này đột nhiên đến cửa tiệm chỉ có người đọc sách mới đến như vậy, lại trực tiếp mua ba lượng bạc đồ vật, y nhất thời cảm thấy cả người của mình đều bất đồng.


Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca đi làm bài lá, mà lúc này, Lưu Hắc Đầu để người thoa thuốc cho mặt mình lần nữa, cũng đến huyện thành.


Gã ở sòng bạc đã lăn lộn thành đầu lĩnh đả thủ, bình thường chỉ cần sai thủ hạ của mình tại sòng bạc trông coi là được, nhưng hôm nay, gã quyết định tự mình qua. (Bao: đả thủ theo mình là bảo tiêu đó nhưng mấy chương trước ghi là đả thủ thì để vậy luôn nha)


Tưởng Chấn người nọ cũng không biết có lai lịch gì… gã tính toán đến sòng bạc tìm người quen hỏi một chút, sau đó lại đưa cái lễ cho Dương Giang rồi hỏi thăm một chút.


Nếu là Tưởng Chấn thật sự bối cảnh, có một số việc gã cũng chỉ có thể nhận, nhưng nếu như Tưởng Chấn không có bối cảnh…


Sờ sờ hai má bôi thảo dược của mình, Lưu Hắc Đầu trong mắt chợt lóe một tia âm ngoan.


Chế tác bài lá cũng không phải việc gì khó.


Tưởng Chấn vô dụng chữ số Ả Rập, lại đem “Một hai ba bốn” mãi cho đến “Mười ba” viết ở trên lá bài, sau đó lại dùng hai loại màu đỏ đen vẽ bốn hoa văn bất đồng.


Cuối cùng, hắn lại cầm ra hai lá bài trống, tính toán làm thành đại vương tiểu vương.
Nếu như ở hiện đại, Tưởng Chấn lúc này khẳng định sẽ ở trên hai lá bài này viết “Hoàng đế” cùng “Hoàng hậu”, nhưng ở đây, viết như vậy tuyệt đối là không muốn sống nữa…


Tưởng Chấn ở trên lá bài dùng màu đỏ viết chữ “Hổ”, một khác lá khác dùng màu đen viết chữ “Hổ”, đại vương tiểu vương liền làm thành hai lá bài “Hổ” như vậy.


Sau khi làm xong, Tưởng Chấn lại mang Triệu Kim Ca xuất môn.


Hắn để Dương Giang giúp hẹn quản sự sòng bạc uống rượu, tuy rằng thời gian còn chưa tới, nhưng hắn hẳn nên đến trước chờ.


Toàn bộ huyện thành chỉ có một tửu lâu, chỗ Tưởng Chấn hẹn người cũng là chỗ đó, Triệu Kim Ca trước kia sẽ không chịu đến chỗ như vậy, nhưng lần này Tưởng Chấn có chính sự phải làm, y sẽ không ngăn cản, cuối cùng nơm nớp lo sợ cùng Tưởng Chấn vào tửu lâu, lại lên tầng hai.


Triệu Kim Ca trước kia chỉ từng vào các nhà trệt, đây chính là lần đầu lên lầu, chỉ cảm thấy khắp nơi mới mẻ, đều không dám nhìn loạn.


Đối với Tưởng Chấn vẫn rất bình tĩnh, cũng càng bội phục.


Lầu trêm tửu lâu cũng không có phòng riêng, nhưng hoàn cảnh tương đối tốt, mà Tưởng Chấn vừa lên, liền nhìn thấy đại thiếu gia Trịnh gia trước đó ở Trịnh phủ gặp qua đang không có việc gì một mình tựa nghiên ở trên trên ghế uống rượu, chân gác thật cao.


Bình Luận (0)
Comment