Độc Sủng Xấu Phu

Chương 74


Hai vợ chồng Tưởng đồ tể đối với Tưởng lão đại không tốt, đó chủ yếu bởi vì mê tín, thật muốn nói, bọn họ kỳ thực đối với con mình cũng không tệ, ít nhất đối với những đứa ngoài Tưởng lão đại không tệ.



Tưởng Thành Tài nhập vào một phòng hàng hải sản bán không được, nhưng Tưởng đồ tể không chỉ không trách cứ, còn nhận trọng trách gánh hàng, mỗi ngày đi ra ngoài giúp đỡ bán.



Mà Hà phụ, đúng thật đối với con không tốt, ông ta thậm chí căn bản chưa từng quan tâm con trai mình.



Hà Xuân Sinh nhớ tới chuyện mình mới vừa biết được, một đại nam nhân lại gấp đến đỏ cả vành mắt.



“Đến cùng thì làm sao?” Tưởng Chấn cau mày hỏi.



Hà Xuân Sinh lúc này nói.



Trước hắn và Hà Hạ Sinh sau khi thu thập Hà phụ, liền cả ngày nhìn chằm chằm Hà phụ, Hà phụ liền đàng hoàng một quãng thời gian, nhưng ở sau khi hắn cùng Tưởng Chấn ra cửa, tâm tư Hà phụ liền liền lung lay.



Khởi đầu, Hà phụ chỉ là lừa lương thực cùng hai con gà mà Hà Xuân Sinh để lại cho Hà mẫu, cầm bán lấy tiền đi cá cược, sau đó thua sạch, liền không lấy được tiền nữa, ông lại đem suy nghĩ động đến trên đầu Tưởng Chấn.



Dân cờ bạc như Hà phụ, chính là không cần mặt mũi cái gì cũng làm ra được, ông ta tìm tới Sòng bạc Hoành Hưng, sau đó nói cho bọn họ biết hai đứa con trai của mình đều đang làm việc dưới tay Tưởng Chấn, liền cùng Sòng bạc Hoành Hưng mượn tiền, ở trong sòng bạc đánh bạc.



Không hề bất ngờ, ông ta lại đem tiền thua sạch.



Sau đó, đám người Tưởng Chấn liền trở lại.



Hai đứa con trai của mình trở về, còn kiếm lời trở về, qua mấy ngày lại muốn đi kinh thành… Hà phụ lá gan nhất thời lớn lên.



Trước ông mượn bạc chỉ dám mượn một lượng hai lượng thôi, lần này lại trực tiếp mượn hai mươi lượng, cùng người chơi lớn hơn.



Bài bạc vốn là mười lần cược chín lần thua, người đầu óc thông minh, còn có thể ở trong sòng bạc thắng ít tiền, nhưng đầu óc không thông minh lại còn một chút kỹ xảo cũng không hiểu như Hà phụ, nghĩ cũng đừng nghĩ.



Không hề bất ngờ, hai mươi lượng bạc lại đổ xuống sông xuống biển.



Ông không đem việc này nói cho Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh, thậm chí còn muốn tiếp tục vay tiền, hai huynh đệ Hà gia sau đả thủ khi sòng bạc nói với bọn hắn thì mới biết được việc này.



“Chính các ngươi giải quyết.” Tưởng Chấn nghe vậy, liền nói ngay.



“Chúng ta…” Hà Xuân Sinh sững sờ, hắn chính là không biết phải giải quyết thế nào, mới đến tìm Tưởng Chấn.



“Còn có thời gian một ngày, các ngươi nếu như giải quyết không xong, kinh thành cũng không cần đi.” Tưởng Chấn nói, hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh vẫn có thể dùng được, mà người như Hà phụ, hắn lại không muốn bị quấn lên.



Hai người này nếu như không giải quyết được cha của mình, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ họ.



Không thể đi kinh thành? Hà Xuân Sinh ngẩn người, lập tức kéo Hà Hạ Sinh qua, nói với Tưởng Chấn: “Lão đại ngươi yên tâm, ta nhất định đem sự tình giải quyết tốt.”



Hắn không dám trì hoãn, lôi kéo đệ đệ liền nhanh chóng rời đi.



Từ lúc Tưởng Chấn tiếp nhận hắn và Hà Hạ Sinh, bọn họ cũng không cần đói bụng, lần này ra ngoài một chuyến trở về sau, càng thêm trở thành tồn tại mà người trong thôn hâm mộ.



Hà Xuân Sinh đã chừng hai mươi, cũng đã có người mình thích, trước hắn vẫn cảm thấy muốn thú người mình thích là không có hi vọng, nhưng bây giờ… Hắn cũng không phải một tia hi vọng đều không có.



Nhưng nếu như cha hắn vẫn luôn quấy rối, vậy chút hi vọng đó, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ hôi phi yên diệt.



Hắn và Hà Hạ Sinh cứ tiếp tục như thế sớm muộn sẽ bị hủy hoại.



Hà Xuân Sinh về đến nhà, liền nhìn thấy cha mình đang dùng cơm.



Hà Xuân Sinh sau khi cùng Tưởng Chấn ra ngoài một chuyến, cũng được tiền công, có tiền bọn họ liền mua thức ăn ngon về nhà, mà những thứ đó, Hà mẫu không nỡ ăn, ngược lại cho Hà phụ ăn.



“Các ngươi hỏi qua Tưởng Chấn? Hắn hẳn có thể món nợ nhỏ xóa bỏ đi? Hắn chính là quản sự của Sòng bạc Hoành Hưng!” Hà phụ nói: “Còn có các ngươi, các ngươi đều sắp đi theo Trịnh đại thiếu đi kinh thành, ta bất quá thiếu nợ hai mươi, ba mươi lượng bạc, các ngươi cùng ta nháo cái gì chứ…”



Hà phụ còn chưa nói hết lời, liền bị Hà Xuân Sinh từ bên cạnh bàn tha đi, Hà phụ dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời gàu lên một tiếng sợ hãi.



“Xuân Sinh, ngươi làm gì đó?” Hà mẫu vội vã muốn đi dìu Hà phụ.



“Nương, Tưởng Chấn muốn đuổi chúng ta đi rồi.” Hà Xuân Sinh nói.



“Làm sao lại như vậy được?” Hà mẫu lo lắng: “Hắn không phải rất coi trọng các ngươi sao? Làm sao sẽ muốn đuổi các ngươi đi?”



“Cha gây chuyện khắp nơi, hắn có thể không đuổi chúng ta sao? Có người cha như vậy, ta và Hạ Sinh sau này đừng mong tìm được việc làm! Chúng ta cũng đừng nghĩ kết hôn sinh con nữa! Còn có Thu Sinh, Thu Sinh nó lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì? Sau khi gả cho người nhưng có người cha mỗi ngày tới cửa vay tiền như thế, người nhà kia phiền chán, chắc chắn sẽ tra tấn chết nó!” Hà Xuân Sinh cả giận nói với nương mình.



Cha của bọn họ sẽ như vậy, cùng nương của bọn họ không phải không có quan hệ, hắn cũng không rõ, nương của hắn tại sao lại không thể vì bọn họ ngẫm lại.



“Sẽ không…” Hà mẫu nói: “Nhất định có biện pháp…”



“Có thể có biện pháp gì? Hiện tại ông ta thiếu nợ Sòng bạc Hoành Hưng hơn ba mươi lượng bạc, ông ta có tiền trả sao? Ngươi có tiền trả sao?” Hà Xuân Sinh tới hiện tại, đối với nương mình cũng đều có oán khí.



Cha hắn tuy rằng mỗi ngày đi ra ngoài đánh bạc, nhưng vẫn về nhà ăn ngủ, nương hắn liền thật không thấy được cha hắn dị dạng sao? Tại sao không nói một tiếng cho hắn cùng Hạ Sinh, còn lại cung cấp cho cha hắn ăn ngon uống ngon?



“Các ngươi giúp Tưởng Chấn làm nhiều việc như vậy, Tưởng Chấn hắn làm sao có thể nói đuổi liền đuổi các ngươi? Này nhưng không được! Các ngươi cần phải đi tìm hắn đòi bồi thường!” Hà phụ nói, mà ông vừa dứt lời, Hà Xuân Sinh cũng liền kéo ông, sau đó không để ý sự phản kháng của ông đi ra ngoài.



Hà Xuân Sinh trực tiếp lôi kéo Hà phụ đến Sòng bạc Hoành Hưng, để Hà Hạ Sinh trông chừng Hà phụ, sau đó bản thân đi tìm Trương quản sự của sòng bạc.



Đổi thành hắn trước đây, thì ngay cả sòng bạc cũng không dám tiến vào, nhưng lần này sau khi cùng Tưởng Chấn ra ngoài một chuyến, hắn lại lớn mật hơn rất nhiều, khi nhìn về phía Trương quản sự cũng không e ngại.



“Trương quản sự, xin lỗi. Ta người này không có bản lãnh gì, trong nhà tiền tài cũng đều bị cha ta thua sạch, nợ ông ấy đánh bạc, ta bây giờ trả không nổi.” Hà Xuân Sinh đối Trương quản sự xin lỗi.



“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Trương quản sự cười cười. Ông biết Tưởng Chấn rất được Trịnh đại thiếu coi trọng, cho nên mới có thể sau khi biết hai đứa con trai Hà phụ đều đang làm việc dưới tay Tưởng Chấn nên khoan dung với Hà phụ hơn, kỳ thực, là muốn bán cho Tưởng Chấn một cái nhân tình.



Nếu như thế, ông tự nhiên cũng liền không quan tâm Hà phụ có thể trả tiền lại hay không.



“Trương quản sự, tiền này ngài trước tiên nhớ kỹ, ta sau này nhất định trả. Ngoài ra, ta còn có một việc muốn cầu Trương quản sự hỗ trợ.” Hà Xuân Sinh lại nói, bái một cái.



“Cái gì?” Trương quản sự sinh hứng thú.



“Hi vọng Trương quản sự có thể lưu cha ta ở sòng bạc làm việc. Trương quản sự, ngài đối ngoại, đối với ta cha, thì nói ta không muốn trả tiền lại, muốn chính ông ta làm việc trả… Nhiều bạc như vậy, lãi cộng lãi, để cho ông ta làm hai mươi năm.” Hà Xuân Sinh nói: “Cha ta năm nay cũng chỉ bốn mươi, thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, việc bẩn việc mệt gì, ông ta cũng có thể làm, lại không cần tiền công!”



“Ngươi ngược lại là một người thông minh.” Trương quản sự đầu tiên là cả kinh, lập tức cười nói: “Có thể, sau đó liền để ông ta ở chỗ này của ta làm việc đi, ngươi yên tâm, ta sẽ để người nhìn ổng.” Ở sòng bạc làm quản sự lâu, Trương quản sự gặp qua dân cờ bạc nhiều vô kể.



Phàm là người trong nhà nhẹ dạ với dân cờ bạc… thì dân cờ bạc câm đoan nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lần tới vẫn sẽ đánh bạc.



Ông vốn định miễn nợ, để lập quan hệ với Tưởng Chấn hay thủ hạ của Tưởng Chấn, bây giờ nhìn lại… Có lẽ có thể thay đổi biện pháp.



Trương quản sự đồng ý lưu lại Hà phụ.



Hà Xuân Sinh nói cám ơn mới rời khỏi, đi mấy bước, liền quay đầu lại nói: “Trương quản sự, ngươi cứ việc để ông ta làm việc, đối với ổng cũng không cần quá tốt, ông ta trước đây nói qua, chỉ cần có thể ở sòng bạc, húp cháo loãng dưa muối cũng vui vẻ.”



“Được, không thành vấn đề.” Trương quản sự nói, ông là muốn giao hảo với Hà Xuân Sinh, sau khi rõ ràng ý của Hà Xuân Sinh, đương nhiên không thể làm việc khiến Hà Xuân Sinh sinh khí.



Hà phụ, ông nhất định hảo hảo dạy dỗ.



Hà Xuân Sinh xoay người, liền nói chuyện mình đem Hà phụ bán cho sòng bạc hai mươi năm nói cho Hà phụ, nhượng Hà phụ tự mình làm việc trả tiền lại.



Hà phụ bị hoảng sợ, gào khóc nói Hà Xuân Sinh bất hiếu, Hà Xuân Sinh lại căn bản không để ý đến ông ta, liền đi tìm mấy đả thủ của sòng bạc, lấy ra tất cả tích trữ trên người mời bọn họ ăn một bữa cơm.



“Cha ta người kia, chính là một người ngoại trừ bài bạc trong mắt lại không cái khác, nhờ các ngươi có thể nhìn chút, nếu như ông muốn đi bài bạc, cứ việc đánh, nếu như ông theo người vay tiền, liền nói cho người kia, cho ông mượn tiền chính là sống mái với ta, ngược lại ta sẽ không trả.” Hà Xuân Sinh nói xong, lại cùng những người này khóc một phen, đem bản thân đã từng tao ngộ từng cái nói ra, cuối cùng lại nói: “Xin nhờ các vị hỗ trợ, chờ ta đi kinh thành trở về, lại mời mọi người uống rượu.”



Hà Xuân Sinh ở bên ngoài bận bịu hồi lâu mới về nhà, về nhà một lần, liền thấy nương của mình đang đầy mặt bất an mà nhìn mình: “Xuân Sinh, Tưởng Chấn có phải thật không cần các ngươi hay không? Vậy phải làm sao bây giờ?”



“Nương, ngươi biết không tốt, lần sau cũng đừng quản người kia! Ta đem ông ta giao cho sòng bạc, chính ông nợ thì để chính ông đi trả, ngươi nếu như còn băn khoăn ông ta, cũng đừng sống với ta và Hạ Sinh sinh, đi tìm ông ta đi!” Hà Xuân Sinh nói: “Nương, ngươi suy nghĩ thật kỹ.”



Hà mẫu cả người cứng lại rồi.



“Thu Sinh ngươi tới, ca có chuyện nói cho ngươi.” Hà Xuân Sinh nói với Hà Thu Sinh.



Hà Thu Sinh cũng rất hiểu chuyện, Hà Xuân Sinh liền đem tình huống cụ thể nói cho y, lại nói: “Thu Sinh, nương làm người hồ đồ, việc hôn nhân của ngươi, ngươi nhất định phải tự mình ước lượng một chút, những ngày ta và Hạ Sinh đi kinh thành, ngươi liền nhìn xem ai thích hợp đi.”



“Đại ca…” Hà Thu Sinh vốn muốn nói mình không muốn gả, nhưng đến cùng cũng không nói ra, y cũng phải vì mình tính toán một chút.



Đại ca mang cha đi rồi, y cũng coi như có thể có lựa chọn tốt hơn.



Hôm sau, chính là ngày xuất phát đi kinh thành.



Anh em nhà họ Hà nếu đã đem chuyện của Hà phụ giải quyết, Tưởng Chấn đương nhiên sẽ không không dẫn bọn họ.



Trịnh gia lần này đi tới kinh thành, tổng cộng có mấy chiếc thuyền, theo lý người được thuê tới như Tưởng Chấn sẽ không thể ở trên chủ thuyền, nhưng Trịnh Dật kiên trì, ngược lại để Tưởng Chấn mang thủ hạ đều lên chủ thuyền —— Tưởng Chấn cùng thủ hạ của hắn đều là người địa phương huyện Hà Thành, tóm lại không phải kẻ xấu gì.



“Đúng rồi, chuẩn bị cái khoang đơn độc cho Tưởng Chấn.” sau khi ên thuyền, Trịnh Dật liền phân phó một câu, sau đó cười liếc mắt nhìn Triệu Kim Ca bên người Tưởng Chấn.



“Đa tạ Trịnh thiếu.” Tưởng Chấn nói cám ơn.



Trịnh Dật ngồi thuyền so với thuyền Tưởng Chấn thuê trước đó lớn hơn, bất quá bởi vì Trịnh Dật mang quá nhiều người nên trên thuyền đến cùng lại có chút chen chúc.



Tưởng Chấn mới vừa đặt đồ của mình mang đến xuống, liền có người tới tìm hắn, nói là Trịnh thiếu muốn gặp hắn.



“Kim Ca, ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại.” Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca, sau đó liền đi theo người vừa đến.



Tưởng Chấn đi, Triệu Kim Ca liền một thân một mình thu thập khoang thuyền.



Khoang này như trước cũng không lớn, ước chừng là vẫn luôn có người ở nên tỏa ra một mùi vị khó ngửi.



Triệu Kim Ca dù sao cũng là song nhi, lúc xuống ruộng làm việc thì hết cách nhưng bình thường ở nhà, luôn rất thích phòng cùng nhà mình thu thập sạch sẽ, lúc này liền đi ra cửa, cầm thùng đựng nước dự định đi múc chút nước đem khoang lau một chút.



Thuyền bọn họ đi không phải đường biển, sẽ không bao giờ thiếu nước, nhưng Triệu Kim Ca đi đến chỗ mũi thuyền múc nước lại bị người ngăn cản.


“Thuyền mới vừa đi, bên này rất loạn, ở đâu ra nước? Ngươi tự nghĩ biện pháp đi múc đi.” Nơi đó rõ ràng có nước, nhưng bọn họ chính là không cho Triệu Kim Ca.



Triệu Kim Ca nhíu mày, nhưng cũng không tranh luận, tìm cái dây thừng thắt ở trên thùng gỗ, liền tự múc một thùng nước, xách vào khoang lau giường chiếu bên trong khoang, thậm chí dùng dao cạy hết những chỗ bẩn hoặc đã mốc meo ngoài tầng gỗ.



Như vậy tới tới lui lui bận bịu nhiều lần, Triệu Kim Ca cuối cùng cũng coi như đem gian phòng mình cùng Tưởng Chấn muốn ở quét dọn sạch sẽ, y một bên mở cửa phòng thông gió, một bên lại lấy ra chiếu đến trải.



Đang vội vàng, đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào: “Này!”



“Có chuyện gì sao?” Triệu Kim Ca ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một cái nam nhân để trần đang cau mày nhìn mình.



“Có việc, khoang này ta muốn, ngươi đi sát vách ở.” Nam nhân kia nói với Triệu Kim Ca.



“Căn phòng này ta đã thu thập xong.” Triệu Kim Ca không nhìn tới thân thể của đối phương, liền nhìn về phía mặt của đối phương.



Y thu thập gian phòng này tới tới lui lui bỏ ra một canh giờ, tự nhiên là không muốn cùng người khác đổi.



“Tiểu tử thúi, cho ngươi thể diện mà không cần a!” Người kia liếc mắt nhìn Triệu Kim Ca một cái, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi chân ra đá ngã lăn thùng gỗ Triệu Kim Ca đặt ở bên cạnh.



“Ngươi…” Triệu Kim Ca cau mày, khoang trên thuyền này cũng có mấy tầng, mà vật liệu gỗ cũng không thể cách nước, cho nên ngoại trừ đặc biệt tới chỗ cung cấp cho người tắm rửa, những nơi khác sẽ không thể dội xuống một thùng nước như vậy.



Bất quá, bọn họ cư trú khoang ở thứ hai đếm ngược tầng, phía dưới liền để chút không sợ nước tạp vật, tốt xấu quan hệ không lớn.



“Ngươi sao lại như thế? Bình thường ẻo lả múc nước đến tắm nửa ngày liền thôi, ngươi còn đem nước đạp đổ, ngươi có ý gì a! Có biết phía dưới để đồ hay không a!” Người kia kẻ ác cáo trạng trước, lúc này lại trách cứ Triệu Kim Ca.



Đồng thời, chỉ chốc lát, nơi này còn tụ tập rất nhiều người, tất cả đều sắc mặt bất thiện mà nhìn Triệu Kim Ca.



Triệu Kim Ca mấy ngày nay đi theo Tưởng Chấn, cũng coi như là kiến thức không ít chuyện, tới lúc này rồi, nào còn không rõ những người này là cố ý đến gây sự ?



“Các ngươi muốn làm sao?” Triệu Kim Ca hỏi.



“Câu này nên do chúng ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đem đồ phía dưới đều tưới nước, ngươi muốn làm như thế nào!” người cầm đầu nói. Những người bọn họ, đúng là đến gây sự.



Bọn họ đều là người Trịnh gia, cho tới nay đều là bọn họ bảo vệ Trịnh Dật, kết quả lần này, Trịnh Dật cư nhiên đem rất nhiều người của bọn họ phân đến trên thuyền khác, ngược lại lại để đám người Tưởng Chấn lên chủ thuyền.



Những người này trong lòng không cam lòng, không vậy sao có thể vô cớ đến gây sự chứ? Tưởng Chấn không ở đây, bọn họ còn tìm được Triệu Kim Ca tựa hồ là trợ thủ đắc lực của Tưởng Chấn.



“Tiểu tử, ngươi phải thường tiền!”



“Căn phòng này cũng phải nhường lại!”



“Nói lời xin lỗi với chúng ta, việc này liền bỏ qua.”





Những người này nhìn Triệu Kim Ca, hoàn toàn không thèm che giấu ác ý của mình, thậm chí còn có người tiến lên đem chiếu Triệu Kim Ca trải sẵn kéo xuống, đạp hai cái.



Nếu như đặt ở trước đây, Triệu Kim Ca lúc này chắc chắn sẽ mềm xuống, nhường ra gian phòng, mà ngẫm lại Tưởng Chấn, y lại không có chút nào muốn nhường nhịn.



Nếu như Tưởng Chấn trở về, biết được y đem gian phòng nhường đi rồi, nhất định sẽ rất thất vọng.



Triệu Kim Ca nhìn những người này, hít sâu một hơi.



Y cảm thấy bản thân cần phải học tập Tưởng Chấn…



Đối với người tiến vào trước tiên, Triệu Kim Ca một quyền đánh vào mũi gã.



Những người kia tới, kỳ thực chính là muốn khiến Triệu Kim Ca động thủ với bọn họ, nhưng Triệu Kim Ca không nói một lời đột nhiên động thủ, đến cùng vẫn có chút ngoài dự liệu của bọn họ, hơn nữa động tác của Triệu Kim Ca quá nhanh, người kia cũng không thể né tránh.



“Khá lắm, lá gan rất lớn a!” Người kia bưng mũi bị Triệu Kim Ca đánh cười lạnh một tiếng, động thủ với Triệu Kim Ca.

Bình Luận (0)
Comment