Độc Tài &Amp; Kiêu Hãnh

Chương 20

TẬP ĐOÀN SNOW

Nhìn vào đồng hồ trên tay Young mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đóng Laptop lại. Cả ngày mệt mỏi, cuối cùng, có có thể nghỉ ngơi rồi.

*Cộc Cộc*

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh vội lên tiếng:

-Vào đi!

*Cạch*

-Dạ mời chủ tịch!

Người vừa bước vào là một người đàn ông trung niên, trong trang phục chỉnh tề. Vừa thấy ông anh đã vội đứng dậy. Đi theo sau, là một cái gật đầu. Cô thư kí như hiểu cái nhìn của anh, cũng nhanh chóng rời khỏi.

-Bác trai! Đã lâu không gặp! Cháu mời bác ngồi. Một chút thư ký của cháu, sẽ mang cafe vào sau. Bác không vì vậy mà cảm thấy phiền chứ?

Anh nhã nhặn hỏi, người đàn ông đó nhìn anh, rồi bất giác gật đầu. Chàng trai này, cũng biết nói đùa nhỉ?

-Ở đây có trà! Tại sao? Lại không trực tiếp dùng nó hả?-Ông lấy làm lạ, hướng mắt về phía bàn-Bộ trà này, không dùng để tiếp khách à?-Quay lại anh, ông nhướng mày. Ai kia nhìn ông, rồi bất ngờ tặc lưỡi.

-Bác trai à? Bác có thói quen uống trà từ khi nào vậy? Hả? Sao cháu lại không biết?

-Được lắm! Coi như cháu thắng ông già này! Giờ thì chúng ta ngồi đợi cafe thôi!

Ông đầu hàng, sau đó bỏ lại ghế ngồi. Di chuyển đồng hồ lên tầm mắt, Young thay đổi sắc mặt. Lần này, anh không thể đón nó tan trường rồi!

-Young! Cháu có việc cần làm sao?

__________________

-Tôi xin lỗi! Tôi đã làm em sợ hãi rồi! Em.. có cảm thấy ghét tôi không?-Di chuyển bàn tay lên khóe môi, nó quay mặt sang phía khác. Cái cảm giác đáng sợ này, tại sao lại xuất hiện một lần nữa? Người nó muốn chạm môi, tại sao lại là Đặng Vũ?-Tiểu Như! Tôi..

-Hức Hức, tại sao? Anh lại làm vậy với tôi hả?

Né tránh cái nhìn của ai kia, anh bất giác quay mặt. Không phải, là có câu trả lời rồi sao?

-Tôi nói rồi! Là tôi rất thích em!-Anh nhấn mạnh, sau đó quay lại nó-Có một người đã từng nói: Nếu không buông bỏ được, thì cứ tiếp tục thích thôi! Dù xung quanh người mà tôi thích, luôn luôn có vật cản. Nhưng không sao! Chỉ cần thích nhiều hơn là được! Câu trả lời này, đã làm em hài lòng rồi chứ?-Nói rồi, anh đưa hai tay giữ chặt hai bên cánh tay nó, rồi nhẹ nhàng thở mạnh ra-Nếu không thể yêu được em, tôi sẽ không yêu bất cứ người con gái nào hết!-Nghe anh nói, nó im lặng hướng mắt về cánh tay anh đang giữ mình, hất vội:

-Đủ rồi! Tôi không muốn nghe lời của anh nói đâu! Anh nhớ cho kĩ đây: Tôi ghét anh!

Nó hét lớn, rồi nhanh chóng chạy khỏi phòng. Đưa bàn tay ra định níu, nhưng anh chợt rụt lại.

Tại sao? Tim lại đau đến vậy?

________________

“ Sao? Tháng này, cung Thiên Bình sẽ gặp một người khó hiểu, và sẽ có hiểu lầm với người đó sao? Còn là làm người đó tổn thương nữa chứ? Tử vi này, có được tính nhầm không nhỉ? ”

Phòng làm việc của Korn trở nên đầy sát khí, sau khi anh đọc được tử vi của mình. Dù anh không phải là người mê tín. Nhưng, thỉnh thoảng xem cũng rất tốt.

TRIỆU LÝ DUY (18 Tuổi)

Nick name: Korn.

“ Tai là dùng để nghe mà! Còn tiếp thu hay không, lại là một chuyện khác! ”

• Tổng giám đốc tập đoàn Triệu Gia, khác với em gái kiêu kỳ của anh, Korn là một người rất dễ tiếp xúc. Nhưng lâu lâu, lại cũng mắc bệnh xem thường người. Có chút tâm lý trong tình cảm và sở hữu một cái đầu phong phú.

• Sở hữu bề ngoài điển trai cùng gương mặt handsome. Bất kỳ ai, cũng dễ bị thu hút bởi ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng của anh. Body siêu chuẩn, chiều cao: 1m82.

• Giỏi hầu như mọi thứ.

• IQ:400/400.

-Đã trễ vậy rồi sao?

Hướng mắt vào đồng hồ, anh cau mày, sau đó đóng laptop lại. Hướng mắt về phía cửa, Korn bất giác mỉm cười.

________________

-Tae à? Anh có chuyện chưa nói cho em biết có đúng không?-Hít thở cái không khí ở ban công, Tae cười nhạt, rồi bất giác quay lại. Đối diện Ekey, ai đó khẽ lắc đầu-Bây giờ, con bé cũng đã biết anh bị bệnh rồi. Anh định, sẽ cho con bé hy vọng sao? Anh có thể ở bên cạnh nó trong một tháng này. Nhưng còn một tháng sau thì sao hả? Anh có nở, nhìn người mình yêu đau khổ nhìn anh biến mất không?-Tae cười khì, đưa tay vỗ nhẹ vào vai đứa em trai, lắc đầu:

-Là em đã ủng hộ anh! Là em đã nói cho con bé biết tất cả. Thì tại sao? Hôm nay em lại do dự? Hả?-Anh hỏi, rồi bước về phía khác. Hai cánh tay, khe khẽ đặt vội trong túi quần, quay lưng về phía Ekey-Anh chỉ có thể làm được như vậy thôi! Là anh nợ con bé. Ngoài cho nó hy vọng ra, cũng đồng nghĩa, là cho anh hy vọng. Anh không muốn! Con bé phải cảm thấy khó xử khi nhìn vào anh. Sau này, sẽ mãi mãi hạnh phúc!-Ngước mắt nhìn về xa xăm, Tae bỗng mỉm môi cười.

Chọn đúng người rồi!

Nhưng lại sai vào thời điểm!
Bình Luận (0)
Comment