Độc Tài &Amp; Kiêu Hãnh

Chương 24

Nghe thấy giọng của Tae, nó vội vàng mở mắt. Sau đó, cố gắng hết sức đứng dậy. Đối diện khuôn mặt anh tuấn của anh, nó bất giác mỉm cười.

Tae, cũng đáp nhanh lại nụ cười đó. Anh cho cửa khép chặt lại, rồi bắt đầu di chuyển bước chân. Từng bước đi đến nó, như bước trên gai nhọn. Vì sao hôm nay, tim lại đau đến vậy?

-Nói anh biết, tại sao em lại khóc?-Anh hỏi, nó lắc đầu-Nếu có chuyện buồn, thì phải nói với anh chứ! Đúng không?-Cái câu này, y hệt người con trai đó đã nói. Nhưng mà, nó lại không thể thốt ra được. Điều này, quả thật rất khó thở.

-Tae à? Em không sao mà! Chỉ là, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tẻ nhạt! Em rất sợ, em sẽ trở nên tự kỷ mất thôi!-Nó đáp, rồi bất giác xoay người. Anh bước đến gần hơn, sau đó xiết chặt cơ thể nó-Giáo sư? Anh..

-Em đừng nói gì hết! Anh chỉ muốn ôm em một chút thôi!-Anh cảm thán, rồi xiết chặt cơ thể nó hơn. Dù anh biết, đây là thói quen sai trái-Đừng gọi anh là giáo sư có được không? Nếu muốn, hãy cứ gọi tên của anh, được chứ?-Ở trong vòng tay Tae, nó vô thức gật đầu. Còn anh, lại cảm nhận tim trầy xước.

“ Tiểu Như! Anh phải làm sao đây? Làm sao để nói với em, chúng ta không thể yêu nhau hả? ”

*Bạch*

Cảm nhận được vị mặn trên khóe môi, nó giật mình ngước mặt lên nhìn Tae. Đúng! Là anh đang bật khóc!

-Tae à? Sao anh lại khóc rồi?

Buông nhẹ nó ra, anh đưa tay lau đi dòng nước mắt. Nhưng càng cố ngụy trang, anh lại bị phát hiện. Quả thật, anh đang rất yếu đuối!

-Anh không sao!

-Anh nói dối! Tại sao anh lại khóc chứ? Giáo sư mà em biết, đâu có mít ướt đến vậy đâu!-Quay lại nhìn anh, nó quả quyết. Tae hít thở thật sâu, rồi bất giác lắc đầu-Còn ở đó lừa dối trẻ con sao? Em ghét anh lắm! Hức hức-Nó khóc, rồi lập tức chạy đi. Khi định chạy theo, anh bỗng bất giác gục xuống. Đầu của anh, đang đau nhức điên cuồng.

-Anh xin lỗi em! Anh không thể nói ra chuyện: Em là em gái anh được! Nếu không, em sẽ rất đau khổ! Tiểu Như! Hãy tha lỗi cho anh lần này thôi! Có được không?

_______________

-Nè Tiểu Như! Đã tối rồi em còn chạy đi đâu vậy?-Nhìn thấy nó chạy như ma đuổi, anh vội vã nói theo. Mặc kệ lời Ekey, nó vẫn chạy ra ngoài. Hướng mắt về phía lầu, anh bất giác cau mày-Không đúng! Nếu là cãi nhau với Tae, anh ấy sẽ đuổi theo con bé chứ! Không lẽ Tae..-Nói đến đây, anh lập tức chạy theo hướng trên lầu. Dừng trước phòng nó, anh vội vàng đẩy cửa.

Đập vào mắt anh, là hình ảnh Tae đang bất động. Cúi xuống đỡ lấy Tae, Ekey chợt thở dài.

“ Anh 2! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói em biết có được không? ”

_______________

-Đúng là quá đáng mà! Đã khuya như vậy, lại bắt mình đi mua thức ăn cho tụi nó! Bộ xem Lâm Tuyết Nhi này, là ôsin hay sao?-Cầm nhiều túi to túi nhỏ trên tay, cô vừa đi vừa lẩm bẩm. Họa may, có ai đó giúp và đưa cô về thì tốt!-Nếu có ai đưa mình về thì quá tuyệt rồi không phải sao? Nhưng thực tế, lại phải đón taxi về! Đúng là thê hơn chữ thảm mà!-Cô lẩm bẩm, rồi đứng ở bên đường chờ xe. Độ khoảng vài phút trôi qua, ai đó chợt cau mày. Tình hình này, lội bộ về nhà là chắc rồi!

PHÍA BÊN NÀY

“ Mình đang giận cái gì chứ? Là giận cá chém thớt hay sao? Tự nhiên lại nói ghét anh ấy! Mình đúng là ngốc mà! Nếu anh ấy vì vậy mà phát bệnh thì sao? Huỳnh Tiểu Như! Mày là đại đại ngốc! ”

Vừa bước đi, nó vừa tự mắng. Đi một vòng lớn, lại là kẻ không nhà. Rốt cuộc, thì phải làm gì đây?

Ủ rũ, nó đưa mắt nhìn lên bầu trời. Trong vô thức, lại nhìn thấy được chính chòm sao của nó.

-Đẹp thật đấy!-Nó cảm thán, rồi bất giác xoay người. Trong lúc này, nó bắt gặp người đang đứng đối diện. Là Tuyết Nhi! Bạn của nó đây mà!-Nè Tuyết Nhi!-Nó gọi, rồi chạy nhanh về phía cô. Vừa nghe thấy giọng nó, Nhi vội vã quay đầu.

Đối diện khuôn mặt lấm lem nước mắt của ai kia, miệng Tuyế Nhi méo xệch.

-Sao lại ra ngoài vào giờ này hả? Bộ cãi nhau với giáo sư sao? Nói xem, anh ta đã làm gì mày?

Cô hỏi, nó lắc đầu. Đưa tay đặt lên vùng bụng, nó nhăn mặt:

-Về nhà mày được không? Tao đang đói bụng lắm!

Nó thúc thích, ai kia thấy vậy, liền vui vẻ tán thành.

Trên đường về nhà Tuyết Nhi, cả hai đều đi bộ. Chủ yếu là trò chuyện, cũng như việc tiết kiệm tiền cho Tuyết Nhi.
Bình Luận (0)
Comment