Độc Tài &Amp; Kiêu Hãnh

Chương 26

“ Chắc là thầy vẫn chưa ăn trưa! Như vậy cũng tốt, mình có thể, đem thức ăn này vào trong cho thầy! ”

Nhìn vào những thứ cầm trên tay, Minh Minh khẽ mỉm cười. Sau đó, cô đưa tay ấn nhẹ vào chuông cửa.

Lúc bấy giờ ở bên trong, đang diễn ra một bữa tiệc ngon lành. Ở trên bàn, hầu hết là những món nó thích. Có vẻ lạ lùng, khi Rin luôn biết rõ nó.

Sau khi nghe tiếng chuông, anh vội vàng đứng dậy:

-Tôi ra ngoài xem là ai đến, em cứ tự nhiên dùng đi! Nhớ là không được khách sáo!

Anh nhắc nhở rồi quay người bỏ đi. Hướng mắt nhìn theo sau, nó bất giác thở phào. Tại sao? Lại chạy đến đây ăn trưa với anh ta chứ?

BÊN NGOÀI

Sự xuất hiện của Minh Minh, như khiến mọi thứ anh sụp đổ. Hướng mắt vào lại bên trong, Rin bỗng chợt thở dài.

Khó khăn lắm, anh mới được ăn cơm cùng nó. Nhưng vì sao, luôn luôn có vật cản thế này? Đối mới Minh Minh, anh hoàn toàn không có tình cảm. Nếu cứ thân thiết quá mức, anh lại sợ cô hiểu lầm " Anh, là cho cô cơ hội "

Nhìn gương mặt biến đổi của Rin, Minh Minh khẽ nghiêng đầu:

-Thầy làm sao vậy? Không vui khi em đến đây sao? Em có mang thức ăn trưa cho thầy! Em có thể..

-Không cần thiết phải lo lắng cho thầy từng chút một! Bởi vì: Thầy không còn là trẻ con nữa, em hiểu không?-Anh lớn tiếng nói, rồi nhìn thẳng vào mắt cô-Mối quan hệ thầy trò của chúng ta, hãy nên giữ thật tốt. Em cũng biết rõ, người thầy thích là ai mà, đúng không? Vì vậy, hãy bỏ ý định với thầy đi! Sau này, em sẽ gặp một người tốt hơn!-Xiết chặt thứ đang cầm, cô từ từ đưa ra sau. Sau đó, nhìn vào anh cười mỉm:

-Vậy còn thầy thì sao? Rõ ràng Tiểu Như đâu thích thầy! Tại sao? Thầy vẫn không hiểu được chứ?-Cô hét, kèm theo vài giọt nước mắt-Nếu như thầy đã nói như vậy, thì từ nay trở về sau, chúng ta sẽ giữ mối quan hệ thầy trò thật tốt! Hức, em về đây!-Nói rồi, cô nhanh chóng chạy đi. Quan sát bóng dáng cô, gương mặt Rin vội đanh lại.

Anh biết khuyên người khác, nhưng lại không thể khuyên chính bản thân mình!

*Cộp*

*Cộp*

...

Bước ra sau một lúc lắng nghe cuộc trò chuyện. Gương mặt nó, ở hiện tại vô cùng khó coi. Nhưng khi vừa nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức quay đầu. Đối diện khuôn mặt nó, anh trở bối rối:

-Tôi biết Minh Minh thích anh từ lâu rồi! Anh cũng biết rõ tình cảm của nó. Tại sao lại không thể tiếp nhận hả?

Nó bực dọc hỏi. Còn anh, chỉ bất giác lắc đầu. Sau đó, đưa tay giữ chặt hai bên tay nó.

-Vậy còn em thì sao? Tại sao em không thể tiếp nhận tôi?-Rin gắt, rồi xiết chặt cánh tay nó hơn, ánh mắt ngay lúc này biến đổi-Huỳnh Tiểu Như! Nếu làm được, tôi đâu phải đau khổ như thế này! Em có biết, tôi không thể sống thiếu em không? Nếu có một ngày, em không xuất hiện trước mặt tôi, em nói xem, tôi phải làm gì đây?-Nói rồi, anh kéo nó về phía mình. Vòng qua cơ thể bé nhỏ kia, anh cố gắng chiếm hữu.

-Đặng Vũ! Tôi đang nói chuyện nghiêm túc! Anh mau buông tôi ra đi!-Nó giẫy giụa, tay đánh mạnh vào phía sau anh-Anh không được chạm vào người tôi có nghe không? Mau thả ra!-Vẫn tiếp tục giẫy giụa. Còn Rin, vẫn cố gắng giữ chặt.

-Em đừng phí tổn hơi sức để đẩy tôi khỏi em nữa! Vì tôi cần em! Còn em, em là nguồn sống của tôi!

_______________

-Anh muốn hủy bỏ hôn ước với em thật sao? Anh không sợ, em sẽ làm tổn thương, đến người con gái anh yêu à?

Ngồi đối diện Young, James vội lên tiếng. Từ nhỏ cùng lớn lên, nên hiểu rõ tính cách anh. Một khi đã thích ai, thì tuyệt đối không vì bất kỳ thứ gì mà từ bỏ. Trừ phi, anh vĩnh viễn biến mất. Hoặc người con gái kia, hoàn toàn không xuất hiện trước mặt anh.

Đưa vội tách cafe lên môi, anh thẳng thừng uống một ngụm. Sau đó, đặt nhẹ xuống bàn. Nhìn vào tách cafe, cô bất giác cười nhạt:

-Thói quen của con người, cũng sẽ có lúc thay đổi anh nhỉ?-Cô hỏi, anh im lặng-Anh vì con bé mà hủy hôn với em. Đây có thể nói, là một sự tổn thương không hề nhẹ. Nhưng mà, như vậy cũng tốt! Em và anh, vẫn có thể trở thành bạn bè tốt của nhau. Nếu có gì cần em giúp đỡ, em sẽ sẵn sàng giúp anh-Nhìn vào đôi mắt James, Young bất giác gật đầu.

-Em cũng vậy!

-Tất nhiên rồi! Đến khi em cần giúp đỡ, anh nhớ là không được không giúp đâu đó!

Nghe những lời của cô, anh bỗng vội bật cười. Cô cũng vậy, cũng như nụ cười anh đáp lại.

Không kết hôn!

Thì vẫn có thể làm bạn bè tốt của nhau. Nhưng mà, giữa nam và nữ, không bao giờ có tình bạn đơn thuần!

_______________

Sau khi từ nhà Rin trở về, Minh Minh luôn tự nhốt mình trong phòng. Điều này, khiến cả hai lo lắng. Đứng bên ngoài phòng Minh, Nhi nhìn Hân nhướng mày:

-Gõ cửa đi Hân!-Nhi thúc giục, ai kia lườm cô, sau đó đưa tay gõ cửa. Nhưng khi vừa định gõ, thì Minh đã tự động đi ra. Đối diện cả hai, mặt cô đã ửng hồng-Mày đến nhà thầy mà! Không lẽ anh ta, đã làm gì mày sao? Đại khái như là..-Tuyết Nhi bỏ lửng câu. Khi cô vừa nói xong, liền bị Hân lườm nguýt. Đầu óc đen tối, cứ suy nghĩ lung tung.

-Anh ta nói với tao, anh ta chỉ thích một mình Tiểu Như thôi! Hức, còn nói, chỉ là mối quan hệ giữa thầy và trò nữa! Huhuhu-Cô òa khóc, sau đó ôm chầm lấy Hân-Tao phải làm gì đây? Hức hức-Vỗ nhẹ vào lưng Minh, Nhã Hân khẽ cười khì:

-Thôi mà! Ai ai cũng biết, anh ta chỉ thích Tiểu Như! Dù sao, cũng từ một năm trước! Nếu anh ta đã cương quyết như vậy, thì mày nên suy nghĩ tích cực đi! Trên đời này, vẫn còn có người khác mà!

Nhã Hân triết lý. Nghe xong những lời thốt ra từ ai kia, Tuyết Nhi vội thở phào.

Từ trước đến giờ, mới thấy bạn của cô tâm lý! Chắc một phần, bị mấy quyển tiểu thuyết đó nhập vào.

________________

-Anh kéo tôi đến đây làm gì chứ? Tôi muốn trở về nhà của Tae!-Mặc cho nó phản kháng, anh vẫn giữ ý định đưa nó đến vườn hoa. Nhưng khi nó nhắc đến Nhậm Phong, Đặng Vũ đột nhiên dừng. Nó cũng vì cái dừng đột ngột, mà ngã vào người anh. Áp mặt vào người Rin, nó bất chợt cứng đờ. Lần này, là nó tự động sà vào lòng anh sao?-Tôi..-Bị Rin giữ chặt, nên nó vẫn không thể thoát ra. Đưa tay ra phía sau anh, nó lại tiếp tục màn đánh đấm.

-Là em đã chủ động ôm lấy tôi! Sao có thể muốn đẩy ra là đẩy hả?

-Là anh đột ngột dừng lại mà!

-Em còn nói không thích tôi sao? Nói đi, em có rung động trước tôi không?-Nó không cãi lại, mà bắt đầu cảm nhận nhịp tim mình. Quả thật, nó đang đập rất nhanh. Nhưng không phải, vì vậy mà thích anh ta chứ?-Tôi nghe thấy, tiếng nhịp tim của em đang loạn lên. Có phải, bắt đầu có tình cảm với tôi không?-Anh tiếp tục hỏi, nó phủ nhận, lắc đầu:

-Không có! Nếu tôi hồi hộp, cũng sẽ đập nhanh như vậy thôi! Anh mau thả tôi ra! Mau lên! Mau thả tôi ra!-Nó hét, tiếp tục đánh vào người anh. Xiết chặt hơn, anh gục đầu xuống vai nó. Mùi hương dâu thoang thoảng, vội phảng phất qua mũi anh-Đặng Vũ! Nếu anh còn quá đáng, tôi sẽ không tha thứ cho anh!-Nghe thấy giọng nó đang run, anh từ từ buông ra. Thoát khỏi cơ thể Rin, nó vội vã xoay người. Nhưng trước mắt, lại xuất hiện một con người khác.

Trông thấy anh, nó bất giác thụt lùi:

-Tae!
Bình Luận (0)
Comment