Độc Tài &Amp; Kiêu Hãnh

Chương 37

-Ò! Em biết mình nên làm gì mà, anh cứ việc an tâm đi!

-...

-Dạ được! Tạm biệt anh!

*Tút Tút*

Nói rồi, cô nhanh chóng cho điện thoại vào balô của mình. Sau đó, chỉnh chu lại đồng phục. Số là hôm nay, trường có buổi ra mắt giáo viên mới. Nhưng gì Young lo lắng cho tâm trạng của nó, nên sáng sớm đã gọi điện thoại cho cô. Vì vậy, Nhã Hân lại có thêm gánh nặng nước nhà ==

*Cộp*

*Cộp*

-Nhã Hân à?-Đang im lìm thì có một giọng nói gọi cô. Khẽ quay lại phía sau, Hân bất giác cười trừ. Người đó, không phải là Thiên Vi sao? Bình thường thì cô và Vi cũng không thân lắm. Cho dù trên thực tế, cả hai học cùng lớp với nhau-Mình có chuyện muốn nói với cậu một chút. Cậu không phiền đúng không?-Ban đầu cô có chút do dự khi nghe yêu cầu của Vi. Nhưng sau đó, cô cũng khẽ gật đầu:

-Được! Có gì thì cậu cứ nói đi!

________________

“ Phương trời mới mà anh nói, chỉ có thể là những ký ức còn lại về Tae sao Young? Em, hoàn toàn không thể ngừng thích anh ấy được! Rốt cuộc, thì em phải làm gì đây anh? ”

-Sắp vào học rồi, sao em còn chưa vào trong nữa?-Giật mình, nó vội vã quay lại sau. Khi vừa nhìn thấy Thiện Huy, nó bất giác cúi đầu. Huy thấy vậy, liền đi chậm về phía nó. Đứng đối diện ai kia, anh cười nhạt-Có phải em, đang nhớ đến giáo sư không? Cũng phải, anh ấy là một người rất tốt. Bất kỳ một ai, cũng sẽ không nở để anh ấy rời khỏi. Nhưng mà, nếu ích kỷ giữ một người không thuộc về mình. Thì kết quả, nó sẽ rất đau đớn, đúng không?-Không thuộc về mình sao? Nó vừa nghe thấy những lời của Huy, liền ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh. Không! Tae rõ ràng rất quan trọng nó mà! Không lý nào, anh không phải là của nó!

Không!

Không thể nào!

Thiện Huy đang cố tình đả kích nó!

-Cậu đang nói gì vậy? Cái gì mà không thuộc về mình chứ? Cậu đừng có nói lung tung. Còn nữa, từ nay về sau, cậu nên đổi cách xưng hô lại đi. Nếu không, cậu đừng nhìn mặt tôi!

Nhìn thẳng vào Thiện Huy, nó khẳng định. Sau đó, không chịu được chạy đi. Xiết chặt hai nắm tay, Huy cười khẩy rồi thất thần cúi mặt:

Anh đang làm cái gì vậy? Không phải là muốn an ủi nó sao? Tại sao đến phút cuối cùng, lại làm rạn nứt mối quan hệ này chứ?

“ Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao nhất định phải là em? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? ”

_________________

-Sao chứ? Cậu nói là cậu thích Đường Thiện Huy sao? Tôi không nghe lầm đúng không? Cậu thích tên đó thật hả?

Cả căn phòng chỉ phát ra giọng của Hân. Sau khi cô biết được Vi thích Huy, thì liền thay đổi sắc mặt. Cô không ngờ, những rắc rối lại chỉ mới bắt đầu.

-Cậu đừng có hét lên như thế được không? Ở đây là thư viện đó!-Vi đỏ mặt nhắc chừng-Với lại, mình biết lớp trưởng chỉ thích một mình Tiểu Như. Cho nên, mình...-Nói đến đây, Vi bỗng nhiên dừng lại. Vế sau không cần nói ra, thì Nhã Hân cũng biết được. Từ trước đến giờ không chơi thân với cô, nhưng khi có việc lại nhỏ nhẹ. Đúng thật là..

-Muốn tôi giúp cậu à?

-Ừhm. Cậu có thể mà, đúng không?

-Ờ thì.. Đúng là trước đó thì tôi có thể. Nhưng mà bây giờ, thì không thể rồi. Bởi vì, như cậu đã nói. Thiện Huy rất thích Tiểu Như. Nếu đã như vậy, thì tôi có nói giúp cũng vô dụng thôi! Cậu nên nghĩ thoáng một chút đi! Ha!-Cô nói, rồi vỗ nhẹ vào vai Vi-Hãy tìm một người yêu cậu, quan tâm cậu, và biết nghĩ cho cậu. Như vậy sẽ tốt hơn, là theo đuổi một người không thích mình. Cậu cứ việc suy nghĩ, tôi vào lớp trước đây!-Nói rồi, cô nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Vi. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, cô mới thấy trống rỗng. Tìm một người như cô đã nói, phải tìm ở đâu đây?

-Bạch Nhã Hân! Mày phải cố lên!

_________________

Sau khi nói những lời tuyệt tình với Thiện Huy xong - thì nó không trực tiếp trở lại lớp. Mà vội vã chạy đi. Suốt dọc đường chạy như một kẻ điên. Thì lúc này, nó cũng dừng lại trước một cửa hàng bán đồ lưu niệm. Đứng bên ngoài nhìn vào trong. Nó cảm nhận, thứ gì đó đang thấm vào đầu lưỡi.

Phải!

Là nó đang khóc!

Khóc như một đứa trẻ không nhà!
Bình Luận (0)
Comment