Lạc Văn Chu cầm túi lên dốc ngược nhưng không còn thứ gì khác. Đúng lúc này, điện thoại rung, một tấm ảnh được gửi tới, chụp một con đường đá nhỏ hẻo lánh, có nước và cỏ cây, u tĩnh chật hẹp, chính giữa trơ trọi một cái thùng rác, bên dưới có một tin nhắn, không xưng tên họ gì, chỉ hai chữ: Thuận tiện.
Lạc Văn Chu hơi suy tư nhìn tấm ảnh một lúc, ngài mèo bên cạnh lại bực mình.
Ngài mèo tên “Lạc Một Nồi”, là một con mèo trung lão niên bảy tuổi, mặt tròn mắt to, khôn khéo gian xảo – mỗi tội tính hơi khó chịu.
Lạc Một Nồi thoạt đầu giơ chân khều khều chân Lạc Văn Chu, uốn éo mông đi tới góc nhà, rất đỗi lên án mà ngồi xổm dưới đất, chỉ cho tên công nhân hốt phân thấy chậu đựng thức ăn trống trơn.
Nào ngờ tên ngốc kia chỉ liếc nó một cái, chớ hề xúc động!
Lạc Một Nồi bị ăn bơ phẫn nộ lắm, hùng hổ xông lên, đứng thẳng bằng chân sau, ôm chân Lạc Văn Chu mà ngoao ngoao cắn xé ống quần.
Lạc Văn Chu khom lưng, nắm gáy xách Lạc Một Nồi lơ lửng bốn chân: “Ranh con mày chán sống phỏng?”
Lạc Một Nồi móng vuốt lủng lẳng, kêu ngoao ngao, đắc ý thè lưỡi nhìn anh.
Lạc Văn Chu trợn mắt, buông lỏng tay, con mèo liền dễ dàng giãy ra, ưu nhã lộn người, bốn chân chạm đất, mau chóng như ý nguyện có được thức ăn dư dả và thêm một hộp đồ ăn cho mèo.
Lạc Một Nồi hài lòng phát hiện đạo lý “dưới côn bổng ra hiếu tử” quá đúng, quả nhiên người xưa không lừa mèo, không cắn là tên hốt phân không chịu nghe lời.
Lạc Văn Chu lóng ngóng ngồi xổm xuống răn con mèo một lúc, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu thoáng nhìn cái đuôi to Lạc Một Nồi dựng thẳng lên – tổ tông này là năm đó Đào Nhiên đi chợ sáng mua về cho Phí Độ, Phí Độ mới đầu tựa hồ rất thích, nhưng ôm về chưa được mấy hôm chẳng biết lại chán gì, mà bất luận thế nào cũng không chịu nuôi nữa.
Đào Nhiên quê ở nơi khác, lúc mới đi làm chưa mua được nhà, ở trọ khắp nơi, không chắc ngày nào sẽ phải chuyển nhà, nuôi chó mèo không tiện, đành phải gửi ở nhà Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu ghét mèo, ghét chó, ghét thiếu niên nhi đồng dưới mười sáu tuổi, ghét đến muốn nổi điên, thề thốt đưa ra thông điệp cho Đào Nhiên: Trong vòng một tháng nếu không tìm được nhà kế, anh sẽ nấu cái cục phiền toái bốn chân này thành một nồi.
Kết quả là, thoáng cái đã bảy năm trôi qua, nhà kế vẫn chưa tìm được, Lạc Văn Chu từ một kẻ ăn thịt hùng hùng hổ hổ rớt xuống thành công nhân dọn phân nhẫn nhục chịu đựng, Lạc Một Nồi lại từ lương thực dự trữ biến thành chủ nhà.
(Nhà kế là nhà chồng, nhà kế tiếp sau nhà mẹ đẻ)Việc đời quả thật khó đoán trước.
Lạc Văn Chu nghĩ chuyện con mèo một lúc, đột nhiên đứng dậy, tìm được nửa cái bánh mì ăn còn thừa trong tủ lạnh, quay người ra khỏi nhà.
Ngoài đường đã không còn kẹt xe lắm, đội trưởng Lạc chỉ hận không thể mỗi ngày đi về sát giờ lại chạy về cục, trừ những người phải trực, vừa vào văn phòng anh liền phát hiện có người còn đang dụi mắt xem đi xem lại camera.
Lạc Văn Chu dừng bước, thở dài: “Tôi biết ngay ông còn chưa về mà.”
Đào Nhiên vươn vai: “Về cũng chẳng có việc gì làm – sao ông cũng đến đây?”
“Thấy ông cô đơn một mình, đêm hôm khuya khoắt tăng ca quá tội nghiệp, tôi bèn đến tặng ấm áp.” Lạc Văn Chu lắc lư đi tới, ngồi trên bàn làm việc của đối phương, “Chiến sĩ thi đua, ông có phát hiện gì không?”
“Camera của khách sạn Thừa Quang đều ở bên ngoài, nhân viên kỹ thuật của chúng ta mới kiểm tra các đoạn phim từ tám đến mười hai giờ đêm ngày hai mươi. Camera bên ngoài tổng cộng có bốn lần quay được rõ nét Trương Đông Lai, căn cứ đặc trưng tướng mạo mà lần theo, toàn bộ hành trình hắn có chừng bốn mươi phút không ở trong phạm vi camera cũng không ở bên trong câu lạc bộ, nhưng ‘bốn mươi phút’ này là con số cộng lại, mỗi lần hắn rời khỏi thời gian đều tương đối ngắn. Tình huống chủ động tránh camera chỉ có hai lần, một lần là khoảng mười giờ, hắn với một cô gái rời khỏi mười mấy phút, có cố ý ngẩng đầu tìm vị trí camera, còn một lần là gần mười hai giờ, sau nửa đêm camera trong sân khách sạn bị tắt nên không biết hắn trở về khi nào.”
Lạc Văn Chu xoa cằm: “Mười mấy phút?”
Đào Nhiên rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng, có điều nếu tìm được cô gái đó, hẳn có thể làm nhân chứng.”
Lạc Văn Chu lắc đầu: “Chậc, nhanh thật.”
Đào Nhiên: “…”
Không đợi anh có phản ứng, Lạc Văn Chu lại chuyển sang chuyện khác, hệt như một chính nhân quân tử mà hỏi: “Có quay được Hà Trung Nghĩa không?”
“Không, buổi chiều hôm nay họ lựa ra hơn hai mươi ống kính dường như có Hà Trung Nghĩa, nhưng đều không quay được mặt, một số còn cách khá xa, khi nãy tôi xem đi xem lại, cảm thấy không cái nào giống cả. Ông nói nếu hung thủ giết Hà Trung Nghĩa ở khách sạn Thừa Quang, hắn sẽ sơ ý để bị quay được sao?”
“Mấy cửa ra vào đều không quay được, cũng có khả năng là chính Hà Trung Nghĩa tự tránh camera.” Lạc Văn Chu đứng dậy, đi vài vòng sau lưng Đào Nhiên, “Nhưng nếu thật sự không có cái gì, Phí Độ sẽ không đặc biệt đem tới.”
Đào Nhiên: “Hơn bốn tiếng, lắm ống kính như thế, một mình cậu ta làm sao xem hết được? Có thể chỉ để chúng ta tham khảo thôi?”
Lạc Văn Chu lắc đầu, một lát sau anh chợt nhớ tới điều gì: “Ông mới nói gì, camera trong sân sau mười hai giờ liền tắt?”
“Ừ, đúng thế, chỉ có chỗ gần bãi đậu xe và trên mấy con đường nhỏ bên ngoài khu giải trí là vẫn bật.”
“Tắt camera, chắc là sợ quay được trò hề của một đám ma men, bật lên thì là vì bảo đảm an toàn,” Lạc Văn Chu chống tay lên lưng ghế của anh, “Camera trong sân hẳn đều lắp ở những chỗ khách thấy được, nếu muốn họ có thể tránh đi rất dễ dàng, nhưng bên ngoài đề phòng có người lai lịch bất minh xông vào, đôi khi sẽ lắp camera trong chỗ kín… Ông bật các đoạn phim từ mấy camera mở suốt đêm xem.”
Đào Nhiên không đợi anh ta nói xong đã mở ra.
Lạc Văn Chu bật di động, nhìn qua tấm ảnh mới nhận được: “Có camera nào lắp trên một con đường đá nhỏ gần dòng nước không?”
Đào Nhiên hơi nghi hoặc: “Quả thật có một.”
Camera biểu hiện tám giờ đúng, trong màn hình yên lặng tối đen, theo họ tua nhanh, bóng đen chặn giữa ống kính “nhảy” đi, hiện ra màn ảnh – thì ra là một con chim.
Bốn góc camera đều đen thui, chỉ mỗi khoảng nhỏ chính giữa có hình ảnh, thỉnh thoảng bị con chim chui vào chui ra chặn mất, khả năng là một camera ẩn trong hốc cây. Gần tám giờ năm mươi, một bóng người lảo đảo xuất hiện kế thùng rác dưới camera, Đào Nhiên lập tức bấm dừng.
Người nọ hẳn là vì hút thuốc mới chạy tới thùng rác, không hề nhận thấy trên cây có camera.
“Từ từ, người này… hình như thực sự hơi giống!” Đào Nhiên quan sát cẩn thận một lát, kế đó thở dài, “Nếu đầu lọc còn, kiểm tra ADN một chút là có thể xác định, thế nhưng trận mưa to buổi chiều… cho nên bây giờ vẫn là – Ông cười cái gì?”
Lạc Văn Chu lấy ra cái túi đựng đầu lọc thuốc lá: “Kiểm tra đi.”
Đào Nhiên giật mình: “Làm sao ông… ông từ đâu…”
“Suỵt – nhỏ thôi.” Lạc Văn Chu giơ một ngón tay lên môi anh ta, thì thào rất khẽ, “Một gã thanh niên rất đáng ghét gửi cho tôi.”
Đào Nhiên trông càng giật mình hơn: “Hai người đình chiến rồi à?”
Lạc Văn Chu ấn gáy Đào Nhiên, vặn đầu anh ta về nguyên vị: “Gần đó có manh mối khác không?”
“À, ông chờ một chút.” Nói đoạn Đào Nhiên lấy ra một tấm bản đồ đã đánh dấu, “Con đường này chỉ có hai hướng, một bên là khách sạn Thừa Quang, một bên là khu vực công cộng, sau khi rời khỏi hiển nhiên người này không đi về hướng khách sạn Thừa Quang, mà đi sang bên kia… Ra ngoài là đường cái, có một bến xe công cộng.”
“Tôi thích khu vực công cộng,” Lạc Văn Chu mỉm cười, “Có thể điều tra bất cứ lúc nào, không cần đôi co với đám lắm tiền kia.”
Hai người lập tức ra khỏi Cục công an, chạy đến đội cảnh sát giao thông gần bến xe.
Bóng đêm đen kịt, sương sớm sắp rơi, Lạc Văn Chu tắt điều hòa trong xe, mở cửa kính đón gió.
Lạc Văn Chu: “Bất cứ manh mối gì tối nay tra được, khoan hãy nói ra ngoài, kể cả đồng sự trong đội.”
Đào Nhiên ngớ ra: “Sao thế?”
“Không thế nào cả, tôi đoán không đến mấy hôm nữa, phân cục sẽ gửi báo cáo xin bàn giao,” Lạc Văn Chu nói, “Đến lúc đó ông tập trung vào vụ án Hà Trung Nghĩa, những chuyện khác đều không cần để ý. Trước khi tra được hung phạm chính xác, có thể cho Trương Đông Lai ‘hiềm nghi’ thêm vài ngày, để hắn nhớ lâu cũng tốt.”
Đào Nhiên nhận thấy một chút nghiêm túc khác lạ từ lời anh ta nói, không nhịn được nghiêng đầu nhìn.
Khóe mắt Lạc Văn Chu hơi cong lên: “Cô nam quả nam, ông còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ thành cầm thú đó.”
“Trêu chọc tôi không mất phí nhỉ?” Đào Nhiên khoát tay hết sức hào phóng, “Đúng rồi, lâu lắm không thấy ông đi ra ngoài với ai, cái người lần trước cùng đánh bi-a đâu?”
Lạc Văn Chu nói: “À, đi du học rồi, đi Italy học tiếng Trung.”
Đào Nhiên suýt nữa chết sặc nước bọt: “Làm gì kỳ cục vậy?”
Lạc Văn Chu nhún vai với khuôn mặt không biểu cảm, một tay đặt trên vô-lăng, một tay đặt lên cửa kính xe mở hé: “Nào có lắm việc bình thường? Hơn nữa, ba tôi vẫn chưa rút lui, tuy rằng ông ấy không nói gì, nhưng ảnh hưởng nhìn chung không tốt lắm, qua một hai năm chờ ông ấy lui về tôi lại tính chuyện tìm một người nghiêm túc, mà thực ra sống một mình quen rồi cũng rất tốt – Ông già đó đi làm thành nghiện, thật không tài nào hiểu nổi, tôi đây muốn về hưu lâu rồi.”
Đào Nhiên thở dài: “Hãy biết đủ đi, người nhà ông suy nghĩ đã rất thoáng rồi.”
Lạc Văn Chu nghe lời này lập tức hỏi: “Nhà ông giục cưới rồi à?”
Đào Nhiên: “Giục cũng chẳng có.”
Lạc Văn Chu nhìn anh một cái: “Tôi là xu hướng tiểu chúng, vấn đề của ông lại là gì?”
Đào Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời ngắn gọn mà hùng hồn: “Nghèo.”
Lạc Văn Chu không nhịn được phì cười.
“Cười cái gì, lương của tôi chỉ đủ trả góp tiền nhà, nghèo là sự thật khách quan.” Đào Nhiên không mấy để ý vò cái đầu như tổ quạ, “Có điều có thể gom góp đủ tiền cọc, tốt xấu gì cũng có tư cách đi xem mắt, tôi cảm thấy đời này tàm tạm rồi, không nhất định phải cưới được nữ thần.”
Lạc Văn Chu dùng đèn xe soi biển chỉ đường, phát hiện cách mục đích không còn xa, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt đường phía trước: “Ông còn có nữ thần cơ à?”
“Cô bạn lớp bên hồi cấp 3, trông giống Triệu Nhã Chi,” Đào Nhiên nói, “Rất nhiều năm không liên lạc, có thể đã lấy chồng rồi, mà dù chưa cưới cũng chẳng đến lượt tôi – Sắp đến rồi, để tôi gọi điện thoại cho các anh em trong ca.”
Năm phút sau, Lạc Văn Chu đậu xe, Đào Nhiên đang định xuống, thì Lạc Văn Chu đột nhiên quay đầu sang nói: “Tôi hỏi ông một chuyện rất nghiêm túc.”
Đào Nhiên không hiểu gì hết: “Chuyện gì?”
“Giả sử – tôi nói là giả sử, ông là nữ,” Lạc Văn Chu nói, “Tôi với Phí Độ ông muốn gả cho ai?”
Đào Nhiên: “…”
Lạc Văn Chu: “Giả sử.”
Đào Nhiên suy nghĩ rất lâu mới cho ra kết luận: “Nếu tôi là nữ, hiện tại chắc không có thời gian để ý hai người, mà đang cả ngày sầu lo làm sao thú nhận với mẹ chuyện tôi đồng tính.”
Lạc Văn Chu: “Không đồng điếc gì cả, phụ nữ chết sạch rồi.”
Đào Nhiên: “Thế những…”
“Những người đàn ông khác cũng chết sạch hết rồi.” Nói đến đây, chính Lạc Văn Chu không kìm được bật cười trước, “Chỉ có hai người bọn tôi.”
Hơn sáu mươi triệu nhân khẩu tan thành khói bụi trong dăm ba câu của Lạc Văn Chu, Đào Nhiên khóe miệng giật giật, cuối cùng chán đời đáp: “Thế chắc cũng là ông thôi.”
Dù rằng Lạc Văn Chu cố gắng nhịn, nhưng vẫn không nhịn được lộ ra nụ cười gian manh như vừa ăn trộm gà: “Chọn tôi, ông chắc chứ?”
Đào Nhiên bấm ngón tay tính, nói: “Chỉ có thể chọn ông, Phí Độ hình như còn hai tháng nữa mới đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn… Ông làm gì thế?”
Lạc Văn Chu như giành được thắng lợi lớn, dựa ghế phá lên cười.
Đào Nhiên hoàn toàn không hiểu anh ta đang đắc ý gì, nghĩ lại chốc lát liền nổi hết da gà, lắc đầu xuống xe.
… Không nhìn thấy Lạc Văn Chu đê tiện ghi âm đoạn này lại.
Chỉ cần không phải địa bàn tư nhân như khách sạn Thừa Quang, người của Cục công an xem camera vẫn rất tiện.
Camera của trạm xe buýt không quay được người giống Hà Trung Nghĩa đến gần khách sạn Thừa Quang lúc nào, nhưng cho hai người một niềm vui bất ngờ – khoảng chín giờ, quay được người kia từ con đường nhỏ đi ra, còn đi thẳng đến trạm, chờ vài phút sau đó lên xe buýt số 34.
Trong lúc đó người này có ngẩng đầu nhìn bảng trạm, đủ để Lạc Văn Chu và Đào Nhiên nhận ra, đó chính là Hà Trung Nghĩa.
Lúc này, một phòng khám tư vấn tâm lý đã đến giờ nghỉ, người khách cuối cùng đứng dậy, lịch sự chào tạm biệt bác sĩ tư vấn, lấy ra một hộp chocolate đóng gói xinh xắn: “Vất vả cô Bạch rồi, em cảm thấy vị này chắc cô sẽ thích, bèn mang đến cho cô nếm thử.”
Bác sĩ tư vấn đã thành thói quen, vị khách tên Phí Độ này rất giỏi lấy lòng, lời ngon tiếng ngọt không mất tiền, chưa từng tùy ý đến muộn kéo dài, cũng chưa từng mất khống chế cảm xúc, thường xuyên mang vài món quà nhỏ xinh xắn lại không quá đắt đến, ngay cả lao công trong phòng khám cũng biết hắn, cô còn chưa kịp cảm ơn, đã thấy di động của khách rung hai cái.
Bác sĩ tư vấn nuốt lại lời định nói, mỉm cười ra hiệu hắn cứ tự nhiên.
Phí Độ làm động tác xin lỗi, thấy điện thoại có hai tin nhắn mới.
Tin thứ nhất cực kỳ ngắn gọn: “Cảm ơn.”
Tin thứ hai có tập tin âm thanh, nhắn là: “Quà đáp lễ.”
Phí Độ áp loa điện thoại vào tai.
“Giả sử, ông là nữ, tôi với Phí Độ ông muốn gả cho ai… Những người đàn ông khác cũng chết sạch hết rồi, chỉ có hai người bọn tôi.”
“Thế chắc cũng là ông thôi.”
“Chọn tôi, ông chắc chứ?”
“Phí Độ hình như còn hai tháng nữa mới đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn…”
Phí Độ: “…”