Cục công an là một nơi rất thú vị, cách một con đường cái là khu buôn bán lâu đời của trung tâm thành phố, có khách sạn hạng sang và mấy cửa hàng lớn uy tín lâu năm làm bộ mặt, nhờ độ nóng do những “bộ mặt” này tụ đến, lại sinh ra một đống phố buôn bán nhỏ đẳng cấp khác nhau. Ra khỏi Cục công an băng qua đường, bãi đậu xe đối diện bị các quán ăn vặt đủ món bao vây, càng là ngày đông rét mướt thì càng nhộn nhịp, cũng chẳng biết tại sao bán được như thế – có thể là vì các đồng chí cảnh sát thế hệ này đều đặc biệt ham ăn chăng.
Một chiếc xe thể thao sang trọng không hợp với hoàn cảnh xung quanh nằm trong bãi đậu xe ngoài trời, không xa là xe bạch tuộc viên, người xếp hàng dài hơn chục mét như hàng rồng rắn, quả thật nhìn phát sợ.
Phí Độ thò đầu nhìn thoáng qua liền bỏ cuộc, lại nâng cửa kính xe lên, tán dóc với Lục Gia bên cạnh: “Sau khi nhận tiền thưởng tết thường là cao điểm nghỉ việc, sang năm anh có dự định gì không? Về sau muốn tiếp tục làm ở chỗ tôi hay định trải nghiệm một cuộc sống khác?”
Mấy bữa nay Lạc Văn Chu đến Cục công an tăng ca liên tục, đi ra đi vào lái xe mình tiện hơn, Phí Độ lái xe của chính hắn tới. Ghế lái của xe thể thao hơi chật chội đối với Lục Gia, không ưỡn được bụng, nghe hỏi hắn liền ngửa mặt dựa lên ghế: “Chủ tịch Phí, anh chê tôi ăn quá nhiều, tốn chỗ, sắp nuôi không nổi rồi à?”
“Không phải sao,” Phí Độ nhìn lướt qua hướng Cục công an, “Chính tôi còn đang phải ăn cơm người ta nuôi đây.”
Lục Gia im lặng cười một lúc, đèn hoa mới lên xuyên qua khe cửa không đóng kín, chiếu vào đôi mắt dài nhỏ, hắt chút ánh sáng như châm chọc lên khóe mắt hắn.
Sau đó nụ cười của hắn càng lúc càng nhạt, trầm mặc một hồi, Lục Gia nói: “Tôi nghe người ta nói, kết cấu sinh lý của đại não những người từng hút chích sẽ bị ma túy thay đổi – cách nói này nghe rất đáng sợ. Anh nghĩ xem, nếu những gì trải qua, tính tình, giáo dưỡng vân vân đều là phần mềm tháo gỡ được, thế đại não chắc chắn phải là phần cứng rồi. Đại não cũng thay đổi, chẳng khác nào từ ‘ultrabook’ thoáng cái biến thành ‘tiểu bá vương’, tương đương với nhục thể bị một hồn khác ‘tá thi hoàn hồn’, dù có ký ức trước kia cũng chẳng phải là người trước kia.”
(Tiểu bá vương là máy chơi game cũ rất đơn giản trong khi ultrabook là một loại laptop cao cấp)Phí Độ không hề nói xen vào, hết sức kiên nhẫn lắng nghe.
“Nhưng đôi khi tôi cảm thấy, kỳ thực ‘vết thương’ cũng có chút tương tự,” Lục Gia đổi giọng, tháo dây an toàn, hơi vươn vai, “Vết thương cũng sẽ khiến một người hoàn toàn thay đổi, đôi lúc anh nhìn người khác rồi lại soi gương, anh sẽ cảm thấy trong lòng đặc biệt mơ hồ, sẽ nghĩ, sao ta lại biến thành thế này? Chính ta cũng chẳng nhận ra ta nữa.”
“Những thứ người bình thường theo đuổi, không ngoài nhà, xe, sự nghiệp, tình yêu, địa vị, lý tưởng, mỗi ngày đều bận rộn, mỗi người đều chất chứa việc phiền lòng và việc vui, phiền chân thật, vui nghiêm túc, họ không biết ‘vô thường’ là gì, chỉ cảm thấy hôm nay giống với hôm qua và ngày mai, sẽ không nghĩ ‘ta là một con kiến trên chiếc lá khô trôi dưới sông, động nhẹ là lật’.”
Phí Độ không bình luận gì, chống đầu “Ừm” một tiếng, chờ hắn nói tiếp.
“Nhưng chỉ mình anh khác biệt, chỉ mình anh không sống được cuộc sống thế này, anh như con gà mái bị pháo nổ dọa trụi lông, từ đây không đẻ được trứng nữa – anh nhìn người khác, cảm thấy mấy thứ họ theo đuổi đều là hoa trong gương trăng đáy nước, không thể coi là thật, nói mất là mất. Anh ngày ngày gặp ác mộng, trong đầu toàn là vọng tưởng, nóng nảy, lo âu, không dưng căng thẳng… Người ta nhìn anh hơi nhiều, là anh cảm thấy có thể hắn có ý đồ xấu, đi trên phố có người kéo anh lại hỏi đường, anh liền cảm thấy không khéo hắn có âm mưu gì, thậm chí đôi khi nhìn thấy ai sờ túi sờ cặp một lúc lâu, anh cũng hoài nghi người ta giấu hung khí trên người.”
Tiếng Lục Gia càng lúc càng thấp xuống.
Tiếng người ồn ào nhốn nháo vọng vào khe hở của cửa kính xe, bao nhiêu cái miệng om sòm xen lẫn với lời nói của hắn, khiến hắn có vẻ càng không hợp, càng cô quạnh hơn.
“Lòng tin với xã hội và môi trường xung quanh là nền tảng của cảm giác an toàn,” Phí Độ nói, “Không có nó, anh chỉ có thể lang bạt kỳ hồ luôn luôn nằm trong trạng thái căng thẳng, quả thật rất khổ sở, dẫu vết thương đã qua…”
“Không qua được, việc này vĩnh viễn không qua được, cho dù bắt được hung thủ cũng thế, ‘người chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn người’, tôi không biết anh có cảm giác này hay không,” Lục Gia lắc đầu, “Có lúc tôi cảm thấy mình y như bị bệnh thần kinh, sống cũng đặc biệt chán chường.”
Phí Độ im lặng vỗ vỗ bả vai rộng của hắn.
Lục Gia khoát tay: “Tôi đặc biệt thích trò chuyện với anh, mặc dù anh ngồi cả buổi cũng chẳng nói được mấy chữ.”
“Theo phép xã giao, tôi nên an ủi anh vài câu, ví dụ như ‘Mọi chuyện đều sẽ qua đi, rồi có một ngày thời gian sẽ làm anh mất đi ký ức và trí lực, đương nhiên cũng sẽ làm vết thương khỏi hẳn’ nọ kia,” Phí Độ nói đến đây, nghe thấy kế bên có xe bấm còi hai tiếng ngắn, hắn không nhìn ra ngoài cửa sổ, trực tiếp cầm áo khoác bên cạnh mặc vào, “Nhưng đây đều là những lời nhảm nhí vớ vẩn, dù anh muốn nghe tôi cũng lười nói.”
Lục Gia bật cười: “Chủ tịch Phí, anh đơn thuần là kỳ thị mặt mũi phải không? Với tôi một chữ cũng lười nói nhiều, toàn là lời thật, phải chăng đổi một cô gái xinh đẹp ngồi đây, anh sẽ chú ý phép xã giao?”
“Thế vẫn là ngoại hình mộc mạc một chút may mắn hơn, muốn nghe lời nói thật của tôi không dễ đâu.” Phí Độ nói cứ như thật, sau đó hắn bỗng nhiên quay sang Lục Gia, “Lão Lục, tôi vốn lười nói với anh, nhưng mà gần đây mới trò chuyện với một cô gái xinh đẹp, có sẵn vài câu, anh nghe không?”
Lục Gia bị kỳ thị làm ra vẻ rửa tai lắng nghe một cách bất đắc dĩ.
“Mỗi người đều sẽ bị thứ đến từ bên ngoài đắp nặn, hoàn cảnh, điều gặp gỡ, người mình thích, người mình ghét… thậm chí là người khiến anh hận không thể lột da rút gân như Lư Quốc Thịnh. Kẻ sát nhân sẽ thông qua vết thương để đắp nặn một phần máu và thịt của anh, đây là sự thật, bất kể anh có muốn hay không.”
Lục Gia sững sờ nhìn hắn.
“Anh biết nếu là tôi, tôi sẽ làm thế nào chứ? Tôi sẽ xẻo miếng thịt đó, cho bát máu đó chảy ra, rồi lại dùng một nhát búa đập nát khúc xương dị dạng bên dưới. Tôi không phải là người nhìn vực sâu, mà tôi chính là vực sâu.” Phí Độ quay sang hắn nở nụ cười mỉm hơi có huyết khí, song nụ cười còn chưa giãn ra, đã lại bị một tiếng còi ô tô phá bĩnh, Phí Độ bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa xuống xe, “Hối cái gì – anh lái xe đi giúp tôi, bên chỗ tôi hơi thiếu chỗ đậu xe, nếu thích nó anh cứ tùy tiện lái đi giải sầu. Năm mới vui vẻ!”
Lục Gia mấp máy môi, nhìn Phí Độ ngay cả biển số cũng chưa xác nhận đã trực tiếp mở cửa chiếc xe vừa đậu bên cạnh. Lạc Văn Chu uể oải xuống xe, đổi sang ghế lái phụ, vẫy tay chào Lục Gia, rồi cả hai nhanh chóng nghênh ngang lái đi.
Lạc Văn Chu không phải mới lần đầu tiên ở phòng trực ban nhiều ngày liên lục, nhưng trước kia ở thì ở, trừ phải tìm người cho mèo ăn ra thì anh cũng chẳng có mối bận tâm nào khác, không lần nào như lần này, cảm giác như thể mình đã ngủ trong phòng trực ban nửa đời rồi. Lúc anh bấm tiếng còi thứ nhất, liền nhìn thấy Phí Độ bắt đầu mặc áo khoác, biết đối phương đã nghe thấy, nhưng nhìn hắn mặc mỗi một cái áo rách mà mất cả phút đồng hồ, còn ở đó lề mề nói chuyện với tay béo kia, Lạc Văn Chu rốt cuộc không nhịn được rất thiếu kiên nhẫn bấm tiếng nữa.
Một ngày không gặp như cách ba thu – tính theo tỉ lệ này, Phí Độ lề mề một phút tương đương với 18.25 tiếng, nếu nhịn được thì còn gì không thể nhịn!
Vừa đóng cửa xe, Lạc Văn Chu đã gấp gáp muốn sàm sỡ người lái, song cân nhắc đến hoàn cảnh quá ồn ào, phía sau còn một tên béo mắt mù nhìn theo, anh dằn nỗi kích động xuống, hết sức bất mãn phàn nàn: “Hai người mật mưu lật đổ chính quyền hệ ngân hà à? Họp hành gì mà lâu thế?”
Phí Độ thở dài, vững vàng xoay vô-lăng, giữ nguyên tốc độ không nhanh không chậm lái vào đường chính, sau đó nhín thời gian lôi cái bàn tay dê xồm Lạc Văn Chu luồn vào phía dưới vạt áo ra: “Tôi sắp tông vào dải phân cách rồi.”
Phí Độ không lộ ra mặt, kỳ thực trong lòng ít nhiều bối rối, bởi vì câu cuối cùng Lạc Văn Chu nói với hắn là “Ông nội cậu Phí Độ”, thật sự không mấy ngọt ngào, mấy ngày nay việc lớn việc nhỏ tới tấp, chẳng ai rảnh để ý đến ai còn đỡ, bây giờ rỗi rãi chốc lát, hắn có cảm giác như chiến tranh lạnh hai ngày trở về cầu hòa vậy.
Phí Độ ngần này tuổi đầu, từng chơi với mạng, chơi với lửa, mà chưa từng chơi trò “chiến tranh lạnh hòa hảo” với ai, khí thế “tôi chính là vực sâu” khi nãy đã sớm theo khói xe phun lên chín tầng mây, hắn vắt óc suy nghĩ một lát: “Anh…”
Còn chưa “anh” xong, đã thấy Lạc Văn Chu chậm chạp rút bàn tay vừa giở trò trở về, để lên mũi ngửi một lát, sau đó liếm liếm ngón tay.
Phí Độ: “…”
“Lái nhanh lên,” Lạc Văn Chu nói đầy ẩn ý, “Tôi sắp chết đói rồi.”
Bình thường trong ngữ cảnh này, bất luận là xin lỗi hay giải thích đều không phải là thời cơ tốt, Phí Độ biết điều ngậm miệng, đạp chân ga đến tốc độ hạn chế.
Song không biết là hắn lái xe quá ổn định hay là thế nào, thần ngủ Lạc Văn Chu này giở đại chiêu lưu manh xong lại nghiêng đầu ngủ gục, quãng đường tổng cộng không tới mười mấy phút, anh đã kịp chợp mắt một giấc hiệu suất rất cao, khi bị Phí Độ lay dậy, Lạc Văn Chu học theo Lạc Một Nồi uể oải vươn vai một cái, thuận thế nắm cánh tay Phí Độ, dang hai tay ôm hắn vào lòng, mơ màng nói: “Buồn ngủ muốn chết.”
Phí Độ: “Dậy đi, về nhà rồi.”
“Không muốn nhúc nhích,” Lạc Văn Chu nằm trên người hắn giả chết một lúc, kế đó trong đầu lóe sáng, chẳng biết nghĩ thế nào mà nói một câu nhớt nhợt, “Ông xã à, anh cõng em lên đi.”
Phí Độ: “…”
Lạc Văn Chu thấy hắn cứng đờ cả buổi trời không nói gì, nghĩ rằng chủ tịch Phí kiến thức rộng rãi đã bị mình không biết xấu hổ hù cho, cười run hết cả người.
Liền thấy Phí Độ đột nhiên cài khuy áo khoác, xuống xe vòng sang bên kia, đương khi Lạc Văn Chu há hốc miệng nhìn, hắn mở cửa xe, quay lưng lại quỳ xổm xuống: “Lên.”