Đọc Thầm

Chương 144

“Cục trưởng Trương thật là giàu có, khu ông ở bao nhiêu tiền một mét vuông vậy? Tôi nghe nói không có tài sản hàng triệu thì không cho vào xem nhà đâu?”

“Căn nhà đó là của anh tôi, năm nay tôi thuyên chuyển công tác, chỗ làm hơi xa, vừa vặn anh tôi đã lớn tuổi, định dọn đến nơi thanh tĩnh hơn, liền cho tôi ở tạm ngôi nhà trong thành phố vài năm, dù sao tôi cũng sắp nghỉ hưu rồi.”

“Anh? Anh em tình cảm tốt như vậy?”

“Anh tôi hơn tôi mười tuổi, cơ hồ là anh tôi nuôi tôi, nói giống cha tôi cũng không quá. Tôi và anh mình quả thật không khách sáo lắm, anh tôi lập nghiệp sớm, tích góp của cải từng chút một… Hổ thẹn, chuyện này là tôi suy nghĩ không chu toàn, chỉ mong thuận tiện, có thể đã tạo thành một số ảnh hưởng không tốt – nhưng tôi có thể cam đoan, việc làm ăn của anh tôi những năm qua không dính dáng gì tới quyền lực và trách nhiệm từ công việc của tôi, tôi cũng chưa từng lợi dụng chức vụ để giúp đỡ gì. Nếu tổ chức cảm thấy cuộc sống cá nhân của tôi quá xa xỉ, là trái luật, tôi cũng xin nhận xử lý, mau chóng tự kiểm điểm dọn về nhà mình… Nhưng ngoài việc này ra, các phương diện khác tôi không thẹn với lòng.”

Điều tra viên hơi nở nụ cười: “Được rồi, chúng tôi sẽ đi xác minh lại điểm này – ông biết tại sao chúng tôi mời ông đến chứ?”

“Tôi biết.”

“Thế ông có điều gì muốn nói không?”

Trương Xuân Cửu ngồi ngay ngắn trên ghế, vẫn gầy gò, sự gầy gò của người trung niên tự có cảm giác nghiêm khắc, đôi mày khá rậm, lâu ngày tạo thành một nếp nhăn lạnh lùng. Khuôn mặt nghiêm khắc này bất kể thế nào cũng rất khó liên hệ với ông anh cởi mở lại tốt tính trong hồi ức của cục trưởng Lục, khiến người khác không nhịn được hoài nghi – quãng thời gian hai mươi năm thay đổi con người ta nhiều đến thế ư?

Là cái gì đã thay đổi ông ta?

“Mấy hôm nay gọi điện cho Lão Lục không được, tôi đã cảm thấy là lạ, vì thế lại thử gọi cho mấy ông bạn khác, phát hiện đều không tiện nghe máy, ngay cả Lão Phan đã đi dạy học cũng thế, tôi liền nghĩ, sắp đến lượt tôi rồi.” Trương Xuân Cửu bưng ly trà lên uống một hớp, thần sắc không thay đổi, “Tôi cũng không biết nên khai những gì, các vị cứ hỏi đi.”

“Thế chúng tôi sẽ không khách sáo nữa,” Điều tra viên nở nụ cười trong bông có kim, “Nghe ý ông, thì sau khi điều đi, ông còn thường xuyên liên lạc với đồng nghiệp cũ?”

“Không thường xuyên, có điều khoảng thời gian này tương đối đặc biệt, một là vụ án Cố Chiêu sắp điều tra lại, một là vợ Lão Dương – bà góa, bị bệnh nằm viện, mấy anh em tôi tương đối năng gọi điện.”

“Ồ, vụ án Cố Chiêu,” Điều tra viên đẩy kính, tự động lờ đi câu kia, “Ông còn nhớ rõ chi tiết không, đây là chuyện xảy ra từ mười bốn năm trước rồi.”

Trương Xuân Cửu trầm mặc một lúc: “Cố Chiêu… Vụ án Cố Chiêu là cây dằm trong lòng tất cả chúng tôi, năm đó không ai tin, nhưng chứng cứ xác thực, chúng tôi không tin cũng không được. Nói thật, tôi không tin Cố Chiêu có thể làm chuyện như thế, đã bí mật tìm lãnh đạo nói chuyện rất nhiều lần, song không dám làm to lên – các anh em ý chí sa sút, các lãnh đạo rơi vào thế khó xử, tôi khi ấy trên có già dưới có trẻ.”

Nói đến đây, trên mặt ông xuất hiện biểu cảm xen giữa mệt mỏi và buồn giận: “Khó lắm… Không ngờ từng ấy năm trôi qua, còn có một ngày điều tra lại, nếu Lão Dương biết…”

Điều tra viên khéo léo cắt ngang: “Cục trưởng Trương, nếu năm đó Cố Chiêu không hề đòi hối lộ hành hung, ông cảm thấy ông ta hàm oan mười mấy năm, là trách nhiệm của ai?”

“Tôi không tiện bình luận sau lưng ưu khuyết điểm của trưởng bối, nhưng tập thể nội ứng bên cạnh Cố Chiêu làm ngụy chứng, đối phương nắm rõ như lòng bàn tay hướng đi của ông ta… chứng minh bên phía chúng tôi rất có thể có người đang để lộ bí mật, hãm hại ông ta…” Nếp nhăn trên trán Trương Xuân Cửu sâu hơn, trầm ngâm một lúc lâu ông mới nói, “Tôi không biết là ai, cũng không muốn hoài nghi ai, các vị muốn hoài nghi tôi cũng tùy – nhưng nếu bảo tôi nói các anh em năm đó khả năng có ai phản bội, cũng giống như bảo tôi tin Cố Chiêu giết người đòi hối lộ là sự thật vậy, không thể.”

Điều tra viên không hề xúc động trước “huynh đệ tình thâm”, lòng dạ sắt đá tiến vào chính đề: “Cục trưởng Trương, ông nhớ năm đó có một nội ứng biệt danh ‘Lão Xỉ Than’, tên thật là Doãn Siêu chứ?”

Trương Xuân Cửu gật đầu: “Ừm, là người dẫn Cố Chiêu vào Cung La Phù phải không? Tôi nhớ rất rõ, chuyện năm ấy xảy ra không lâu thì người này liền mất tích, tôi vẫn cảm thấy hắn có vấn đề. Mấy năm trước tôi có một anh bạn trẻ vừa vặn điều đến Nam Loan làm việc, tôi biết Doãn Siêu còn thân thích ở bản địa, còn nhờ anh bạn trẻ ấy để ý giúp, lỡ như Doãn Siêu về thăm gia đình, thì lập tức bắt hắn lại.”

Điều tra viên hơi ngồi thẳng lên, truy hỏi: “Anh bạn trẻ này của ông tên là gì?”

“Khổng Duy Thần.”

“Khổng Duy Thần này lúc dẫn mấy cảnh sát hình sự của Cục công an đi điều tra Doãn Bình, đã gọi một cú điện thoại cho ông, anh ta đã nói những gì?”

“Nói Doãn Bình giả chữ ký Doãn Siêu lừa khoản tiền đền bù giải tỏa, họ đang đi điều tra, còn nói nếu có tin tức của Doãn Siêu, nhất định sẽ cho tôi biết, nhưng sau đó tôi không liên lạc được với cậu ta.” Tựa hồ Trương Xuân Cửu đã ý thức được có gì không đúng, “Sao vậy? Khổng Duy Thần sao rồi?”

“Chúng tôi có căn cứ cho rằng, ‘Lão Xỉ Than’ năm đó vào Cung La Phù cùng Cố Chiêu kỳ thực chính là Doãn Bình, hơn nữa trên tay lão đang nắm giữ chứng cứ quan trọng của vụ án Cố Chiêu. Nhưng khi đi tìm, Doãn Bình đã sợ tội bỏ trốn, trong quá trình truy bắt, đội hình sự bị lộ hành tung, hai chiếc xe bán tải chứa vật phẩm dễ cháy nổ đột nhiên lao tới muốn diệt khẩu…”

Trương Xuân Cửu: “Cái gì!”

Điều tra viên phơi bày chân tướng, đột nhiên thu lại nụ cười ấm áp trên mặt: “Động tác diệt khẩu của đối phương còn nhanh hơn cảnh sát, chúng tôi có lý do để hoài nghi, thời gian họ nhận được tin là trước khi viên cảnh sát Đào Nhiên báo lên cấp trên, mà trong mấy người biết chuyện lúc ấy có mặt ở hiện trường, chỉ có Khổng Duy Thần từng liên lạc với bên ngoài, người liên lạc chính là ông. Cục trưởng Trương, ông có muốn giải thích gì không?”

“Các vị hoài nghi tôi…” Nói đến đây Trương Xuân Cửu đột nhiên cắn lưỡi, dằn lại vẻ kinh ngạc và giận dữ, cố hết sức bình tĩnh hòa nhã nói, “Lúc Khổng Duy Thần gọi điện cho tôi, chỉ nói họ sắp đến nhà Doãn Bình, không hề nói Doãn Bình, Doãn Bình là…”

Trương Xuân Cửu nói cái tên này hai lần, rốt cuộc không thể kiềm chế, hơi lộ ra thần sắc khó tin nổi: “Sao Doãn Bình lại thành Lão Xỉ Than? Lão ta mạo danh thay thế khi nào, năm đó không ai nhận ra à? Chuyện này là ai nói, có căn cứ không?”

Điều tra viên mặt không biểu cảm nhìn ông ta một lát, thử nhìn ra chút gì đó từ trên khuôn mặt ấy: “Cục trưởng Trương, ông thật sự không biết sao? Vậy ông có biết người này không?”

Nói đoạn anh ta rút ra một tấm ảnh, ấn xuống trước mặt Trương Xuân Cửu.

Trương Xuân Cửu như còn chìm trong tin tức ly kỳ mới nghe, mau chóng cúi đầu nhìn lướt qua: “Không biết.”

“Không biết? Ông hãy nhìn kỹ lại xem,” Điều tra viên nhô về phía trước, “Doãn Bình do va chạm dẫn đến xuất huyết não, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chiều hôm qua người này giả mạo hộ lý lẻn vào phòng bệnh của Doãn Bình, ý đồ giết người diệt khẩu lần nữa nhưng chưa toại, bị chúng tôi bắt về – hung thủ này khai là ông sai hắn làm như vậy.”

Trương Xuân Cửu trợn mắt á khẩu, chốc lát sau, giống như dở khóc dở cười chỉ mình: “Tôi?”

“Chúng tôi tìm được năm mươi vạn tiền mặt ở nhà tay sát thủ này, là tiền mua mạng Doãn Bình.”

Ánh mắt Trương Xuân Cửu đột nhiên tập trung lại: “Bao nhiêu?”

“Năm mươi vạn.”

Trên mặt Trương Xuân Cửu bỗng nhiên thoáng qua thần sắc khó nói thành lời, lát sau ông cười khổ một tiếng, thở ra một hơi dài, tư thế ngồi ngay ngắn sụp xuống, nặng nề dựa lên ghế: “Lúc ấy vật chứng lục soát được dưới gầm giường Cố Chiêu, chính là năm mươi vạn tiền mặt… Mười bốn năm rồi, sao, vẫn là số này à?”

Điều tra viên nhìn kỹ vẻ mặt ông ta: “Buổi chiều ngày 11 ông ở đâu?”

“Tôi không nhớ,” Cục trưởng Trương day ấn đường, đôi mắt hai mí bị ông day ra mí thứ ba, vẻ mặt mệt mỏi hơn, “Có gợi ý không?”

“Khoảng hai giờ chiều ngày 11, có người nhìn thấy ông ngồi xe riêng đến gần tiểu khu ‘Dương Thụ Lý’, đúng không?”

“Tiểu khu Dương Thụ Lý? Không có ấn tượng gì,” Trương Xuân Cửu có vẻ nghi hoặc, nhớ lại một lúc lâu, “Ngày 11… thứ Hai tuần trước à? Hôm đó xe tôi đến ngày hạn chế, tôi mượn xe nhà, đến gần cầu Lục An, quanh đó hình như có mấy khu dân cư, nhưng tôi không chú ý chúng tên gì.”

“Ông đi làm gì?”

“Vốn là đến bệnh viện thăm người nhà Lão Dương, trên đường sực nhớ không mua ít quà đi cũng không thích hợp, bèn bảo tài xế xuống cầu vượt tại cầu Lục An, ở đó có một trung tâm thương mại rất lớn,” Trương Xuân Cửu nói, “Hóa đơn tôi tiện tay vứt đi rồi, nhưng camera gần quầy thu ngân chắc còn tra được, mua đồ xong tôi đến bệnh viện luôn, Phó Giai Tuệ bà góa của Lão Dương và cô con gái Dương Hân đều có thể chứng minh, các vị có thể đi hỏi họ.”

Khóe mắt điều tra viên giật nhẹ – khu tay sát thủ bệnh viện ở tên “Dương Thụ Lý”, quả thật gần cầu Lục An, nhưng quy mô cực kỳ nhỏ, hơn nữa nhà cửa cũ kỹ, bảng số nhà cũng loang lổ không rõ, bên ngoài tiểu khu thậm chí không có tường vây.

Điều tra viên cố ý hỏi như vậy, là bởi vì người bình thường nếu chỉ đi ngang qua, rất khó chú ý tới một tòa nhà sáu tầng đâu đâu cũng gặp tên là gì. Nếu Trương Xuân Cửu trực tiếp trả lời “Tôi chỉ đi ngang qua”, vậy hiềm nghi sẽ vô cùng lớn, thế nhưng…

Trương Xuân Cửu đang đóng kịch ư? Thế ông ta không khỏi quá cẩn thận, suy nghĩ cũng quá chu toàn, quá sức đáng sợ rồi.

Điều tra đến cục trưởng Trương thì không còn thuộc về đội hình sự quản, cuộc thẩm vấn này tiến hành bí mật, chỉ có Lạc Văn Chu được đặc biệt phê chuẩn đến bàng thính. Điều tra viên hỏi đi hỏi lại bốn năm lần tất cả các vấn đề, trong đó có vô số bẫy ngôn ngữ, ròng rã hơn ba tiếng, người thẩm vấn và bị thẩm vấn đều mệt lử, ngay cả Lạc Văn Chu bàng thính khi đi ra cũng không nhịn được đứng ở cửa hút điếu thuốc trước.

Anh nặng nề tâm sự mà trầm tư một lát giữa khói thuốc lởn vởn, rồi mới đi sang bên kia đường – một chiếc SUV cao đến chẳng có bạn bè đang chờ ở đó.

Lạc Văn Chu vừa mở cửa xe, còn chưa kịp ngồi vào ghế lái phụ, Tiêu Hải Dương ghế sau đã sốt ruột nhô lên phía trước: “Đội trưởng Lạc, bây giờ em lại cảm thấy chuyện này còn nghi vấn, cục trưởng Trương có khả năng là bị hãm hại!”

Lạc Văn Chu quét mắt nhìn cậu, giơ đôi tay lạnh cóng lên trước điều hòa sưởi ấm, rì rì nói: “Đợt trước hận không thể trực tiếp đẩy cục trưởng Trương lên đoạn đầu đài là chú, bây giờ nói ông ấy oan uổng cũng là chú… Bốn Mắt à, may mà chú là dân thường thời nay, chứ nếu cho chú sinh ra ở nhà đế vương xã hội phong kiến, dưới tay chú phải có bao nhiêu oan hồn đây?”

Tiêu Hải Dương còn khuya mới thèm để ý Lạc Văn Chu nói gì mình, cậu cúi đầu rút một bìa đựng hồ sơ trong cặp, chỉ hai tấm ảnh bên trong nói: “Anh xem, đây là số tiền mặt phát hiện trong nhà tên sát thủ kia, tấm còn lại là chụp năm mươi vạn lúc ấy phát hiện trong nhà chú Cố, em tìm được trong hồ sơ cũ đã cất vào kho – để tiện kiểm kê, khoản tiền mặt lớn thường chia thành xấp một vạn, quầy ngân hàng sẽ buộc một tờ giấy, nhưng khoản tiền mặt phát hiện trong nhà tay sát thủ là trực tiếp bày chung một chỗ, giống hệt vật chứng mười bốn năm trước!”

Lang Kiều bên cạnh nói: “Đúng, em đã hỏi tay sát thủ bệnh viện kia, hắn nói tiền lúc đưa tới chính là như vậy, hắn còn lén đếm cả buổi.”

Lạc Văn Chu nhận mấy tấm ảnh, cau mày.

Đột nhiên Tiêu Hải Dương không đầu không đuôi nói: “Đội trưởng Lạc, em xin lỗi, em sai rồi.”

Cậu vừa dứt câu, ngay cả Phí Độ trên ghế lái cũng quay đầu lại, ba người sáu con mắt trong xe đều tập trung vào Tiêu Hải Dương, hệt như vây xem kỳ quan thiên cổ đá nở hoa vậy.

Tiêu Hải Dương đẩy kính theo thói quen, môi mím lại, cả người không biết là do căng thẳng hay bất an mà hình như hơi lắc lư, mở miệng bắn ra một tràng pháo liên châu: “Em sai rồi, em không nên kích động võ đoán, bắt được một chút chứng cứ ngoài mặt đã kết luận, thuận miệng nói oan cho liệt sĩ, em còn không nên…”

Lạc Văn Chu cắt ngang cậu: “Đoạn này chú viết lúc nào?”

Tiêu Hải Dương buột miệng trả lời: “Đêm qua.”

Nói xong, cậu lập tức ý thức được mình đã làm chuyện ngu ngốc, liền im bặt, Lang Kiều kế bên bật cười “Phì” một tiếng, Tiêu Hải Dương mất tự nhiên cạy cạy mối may của quần, giống như sắp bốc hơi khỏi thế gian rồi.

“Đội chúng ta không chuộng đọc thuộc lòng bản kiểm điểm cá nhân bằng miệng, việc này cho qua, chú nhớ đãi một bữa là được.” Lạc Văn Chu suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu, “Phải tự mình nấu, nấu ra thế nào, thì xem chú có thành tâm hay không.”

Tiêu Hải Dương nghệt mặt ra, trông như muốn tự nêm gia vị nhảy thẳng vào nồi hấp vậy.

“Tôi đã nghe lời khai của cục trưởng Trương, tuy rằng bằng chứng rất bất lợi cho ông ấy, nhưng giải thích của ông ấy cơ bản đều hợp lý,” Lạc Văn Chu nghiêm túc lại, “Hoặc là đẳng cấp ông ấy quá cao, hoặc là ông ấy bị hãm hại – lại nói, nếu ông ấy thực sự lợi hại như vậy, thì không nên để lại nhiều sơ hở đến thế trong quá trình hai lần ám sát Doãn Bình chưa thành.”

Lang Kiều hỏi: “Vậy tức là, có người hãm hại ông ấy, giống thủ đoạn hãm hại Cố Chiêu? Tại sao? Ông ấy đã đắc tội ai?”

Lạc Văn Chu lắc đầu, ra hiệu cho Phí Độ lái xe về nhà.

Hồ sơ vụ án Cố Chiêu là gần đây lật lại điều tra mới tiết lộ, ai sẽ biết chi tiết vụ bày tiền mặt? Mà sau khi cục trưởng Trương bị điều tra, người cuối cùng liên quan đến vụ án năm xưa cũng bị mời tới, tổ điều tra xử lý thế nào, chỉ sợ đều không công khai, họ rất khó can thiệp…

Bản án cũ ngày càng rối này đã rơi vào bế tắc.

Lúc này, Phí Độ đột nhiên mở miệng: “Kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên khởi động sau vụ án Cố Chiêu khoảng một năm, người của tổ Tập Tranh có quyền xem hồ sơ – trong đó cũng bao gồm vụ án Cố Chiêu à?”

Lạc Văn Chu: “Ý cậu là…”

“Người dẫn đầu thần bí kia,” Phí Độ nói, “Thật sự chết rồi sao?”

Lạc Văn Chu nhìn thật sâu vào mắt hắn một cái, vướng Lang Kiều và Tiêu Hải Dương còn ở đây, anh chỉ đáp cho có: “Lâu quá rồi, phải đợi mấy người cục trưởng Lục trở về hỏi sau.”

Song nghi hoặc trong anh lại mơ hồ trỗi lên – kế hoạch Tập Tranh và vụ án Cố Chiêu nhìn ngoài mặt tựa hồ nên là hai việc không liên quan, tại sao Phí Độ năm lần bảy lượt đề cập, nhắc mãi không quên? Thậm chí bỏ mặc gia nghiệp khổng lồ để gia nhập kế hoạch Tập Tranh lần thứ hai?
Bình Luận (0)
Comment