Đọc Thầm

Chương 162

Nhà hàng Thừa Quang nơi trung tâm thành phố Yến Thành.

Chỗ này khi mới khai trương cũng từng xem trọng phong cách, đình đài lầu các khắp nơi, giống như vào đây đều phải đi nhẹ nói khẽ mới được. Đáng tiếc địa linh mà nhân không kiệt, không chịu nổi “Đàm tiếu vô hồng nho, vãng lai giai hoàn khố(*)”, đến bây giờ nhà hàng Thừa Quang đã bị đánh về nguyên hình – vẫn là một tửu trì nhục lâm. (*Nguyên gốc Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh, một câu trong bài Lậu thất minh của Lưu Vũ Tích, đại khái là nói cười toàn các bậc hồng nho, người qua lại không có ai tầm thường. Tuy nhiên câu trong này bị bẻ đi thành cười nói không có ai là hồng nho, qua lại toàn đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi)

Đang đợt cuối năm, nơi đây rất đông khách, xe qua lại chở từng tốp khách tìm vui say khướt, ánh đèn phù phiếm chiếu lung tung một chặp lên bầu trời đêm, khiến trăng sao nhất tịnh mờ đi dưới khói lửa thế gian. Trong một chiếc xe con bình thường nơi góc đường, Lang Kiều buồn ngủ không mở nổi mắt, vừa mơ màng liền đập trán vào vô-lăng. Cô giật mình ngồi thẳng dậy, vội lấy ống nhòm ra xem, thấy chiếc xe mình theo dõi còn đây, bấy giờ mới thở phào, lấy mấy viên kẹo bạc hà trong túi nhai cho tỉnh táo.

Khoảnh khắc suýt ngủ lại giật mình tỉnh dậy, nhịp tim sẽ tăng, Lang Kiều dụi mắt, nhai nát kẹo bạc hà, cảm thấy thời gian tim đập đợt này hơi dài, tim đập nhanh phát hoảng, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì.

Điện thoại rung, Lang Kiều không rời mắt khỏi chiếc xe nhận lệnh theo dõi, tiện tay bắt máy: “A lô, sếp… ừm, Trương Đình gần đây hình như đang xin nghỉ bệnh, vẫn ở nhà tĩnh dưỡng, Trương Đông Lai bây giờ còn ở trong nhà hàng Thừa Quang… Yên tâm, em đang theo dõi hắn đây-“

Cô nói nửa chừng lại bị một cái ngáp cắt ngang: “Lại nói, tại sao em phải theo dõi hắn? Sếp, nếu anh còn hoài nghi cục trưởng Trương, cho em đi theo dõi chính chủ không được à? Như thế em còn có vẻ có việc làm.”

Lạc Văn Chu trầm mặc một lúc, giọng hơi gượng gạo: “Không được, quá nguy hiểm, cũng dễ đánh rắn động cỏ.”

Lang Kiều hít hơi lạnh của bạc hà qua kẽ răng và môi: “Sếp, anh thật sự cho rằng cục trưởng Trương có vấn đề à?”

Lạc Văn Chu bên kia không nói gì, Lang Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì Lạc Văn Chu gọi điện cho cô nhất định là có việc, rất ít khi ba câu chưa nói xong: “A lô? A lô? Còn nghe thấy không, hai anh em mình ai tín hiệu không tốt vậy?”

Lúc này, một tràng hi hi ha ha từ hướng nhà hàng Thừa Quang vọng ra, Lang Kiều vội vàng nhìn qua, thấy Trương Đông Lai trái ôm phải ấp bị một đám các cô nàng lòe loẹt vây quanh, hai chân như muốn xoắn thành quẩy bất cứ lúc nào, hắn đi rất có dáng của đại ương ca Đông Bắc.

“Tên lỏi Trương Đông Lai này rốt cuộc ra rồi,” Lang Kiều lập tức tỉnh táo, vừa khởi động xe vừa nói khẽ với Lạc Văn Chu, “Sếp, anh còn đó không – Đúng rồi, bên phía Tiểu Vũ thuận lợi chứ? Đã bắt được Dương Hân về chưa?”

Lạc Văn Chu nói câu gì đó, tiếng anh chìm trong tiếng động cơ, ngay sau đó xe của Lang Kiều đột ngột vọt lên phía trước một chút, bánh trước lao thẳng lên vỉa hè, cô đạp thắng dừng gấp, cả người bị dây an toàn kéo đập mạnh vào ghế.

Lang Kiều một tay cầm điện thoại, một tay nắm chặt vô-lăng, ánh mắt vẫn đi theo Trương Đông Lai trước cổng nhà hàng Thừa Quang.

Trương Đông Lai quấn nhau với mấy cô nàng rất ảnh hưởng thuần phong mỹ tục một lúc, rồi đuổi hết đi, một mình ngồi dạng chân dạng tay trên ghế đá cạnh đó cho tỉnh rượu chờ tài xế lái thay, phun vòng thuốc hoàn chỉnh ra trời đêm chơi.

Mà Lang Kiều ở cách trăm mét đột nhiên run rẩy khe khẽ.

“Anh nói cái gì…” Cô nghe thấy tiếng mình như phát ra từ nơi khác, ra khỏi miệng chớp mắt liền không thành âm, “Sếp, anh nói cái gì? Anh hãy lặp lại lần nữa, em không nghe rõ…”

“Lang Kiều.” Lạc Văn Chu trầm giọng gọi cô.

Lạc Văn Chu bình thường gọi cô không phải “Lang Ngốc”, “Lang Mắt To”, thì là “Nhị Kiều”, mỗi khi có việc lớn xảy ra mới nghiêm túc gọi tên thật, dần dà cơ hồ tạo thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe tên đầy đủ của mình ra từ miệng Lạc Văn Chu là cô muốn bật khóc.

“Nhưng tại sao? Tại sao chứ!”

Bi kịch thường khiến người ta cảm thấy không chân thật, kế đó lại khiến người ta không nhịn được muốn hỏi rõ ngọn ngành, cầu một “nguyên cớ”, bất kể là bi kịch của mình hay người khác.

Giống như làm vậy là có thể thông qua vết xe đổ rút ra bài học kinh nghiệm tránh chuyện xấu.

Nhưng trời muốn đổ mưa, mẹ muốn lấy chồng, nước lũ xô tan ổ kiến – nào có lắm điều “tại sao” như thế?

Một chiếc xe từ xa lái đến, dừng lại đối diện Trương Đông Lai, hai người bước xuống, hơi kỳ lạ, bởi vì tài xế lái thay sẽ không lái xe mình đi làm việc. Trương Đông Lai tựa hồ cũng rất bất ngờ, hắn xiêu vẹo phân ra một chút thần trí, vất vả ngồi dậy, vẻ mặt mù mờ nói gì đó với đối phương.

Hai người vừa tới gật đầu, sau đó cùng nhau cực kỳ cung kính đỡ hắn nhét vào xe.

“Có người… có người tới đón Trương Đông Lai,” Lang Kiều cố kéo sự chú ý quay lại trước mắt, tầm nhìn vừa chuyển dời thì nước mắt lại rơi xuống làm nhòe mắt, chùi đi lại chảy, “Hai người đến, lái một chiếc SUV màu đen, biển số là ‘Yến BXXXXX’, một người lái chiếc xe khi đến về theo đường cũ, một người khác xuống làm, làm tài xế cho Trương Đông Lai.”

Lạc Văn Chu: “Người như thế nào?”

Lang Kiều nghẹn ngào không thở nổi, cô không nhịn được nữa mà cúi đầu, khuôn cằm nhọn cơ hồ chạm đến ngực, khó khăn nói: “Nam, chiều cao… chiều cao xem chừng đều hơn một mét bảy mươi lăm, thể trạng cường tráng, rất cảnh giác, giống như vệ sĩ – họ sắp đi rồi.”

“Đừng đuổi theo!” Lạc Văn Chu lập tức nói, “Em cài thiết bị nghe trộm và định vị trên xe chưa?”

“Rồi, nhưng…” Tiếng Lang Kiều bị giọng mũi nặng chèn chỉ còn một đường, “Cài gấp quá, em không biết liệu họ có phát hiện hay không.”

Lạc Văn Chu lại hỏi: “Trương Đông Lai lúc đến nhà hàng Thừa Quang cũng tiền hô hậu ủng à?”

“Không có, hắn tự lái xe chở theo mấy cô nàng, trừ em ra không còn ai đi theo hắn cả.”

“Tức là buổi tối đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ căng thẳng.” Lạc Văn Chu trầm ngâm một lát, thấp giọng nói, “Em hãy nghe lời anh, rút lui trước, tùy thời báo cáo tin tức theo dõi, Dương Hân… Đám người hiềm nghi Dương Hân đã bị bắt, đang trên đường áp giải về Cục công an, đến lúc đó gặp nhau ở cục.”

“Sếp,” Lang Kiều hỏi khẽ, “Về Cục công an cũng không gặp được Tiểu Vũ nữa, phải không?”

Lạc Văn Chu không biết phải nói gì.

“Em biết rồi, em sẽ… em sẽ xử lý tốt.”

Lang Kiều vừa khóc vừa quay đầu xe, cúp điện thoại, bật định vị. Cô nhìn điểm sáng nhỏ đại diện cho Trương Đông Lai đang đi không ngừng, tạp âm truyền về cho thấy thiết bị nghe trộm còn ở trên chiếc xe đang chạy, âm nhạc trên xe xa xôi và không thể bắt giữ, dù rằng không ai nói gì, cô vẫn bật ghi âm.

Tiếng hát truyền qua thiết bị nghe trộm hẳn là từ kênh giao thông nào đó, âm nhạc đứt quãng, chốc chốc lại bị cắt ngang bởi quảng cáo và báo giờ. Lang Kiều đeo tai nghe, đi trên đường phố trống trải, nhớ lại khi cô vừa đến Cục công an làm việc, mọi người đều là tiền bối, ai cũng lớn hơn mình, hằng ngày đi làm, từ cổng vào đến văn phòng toàn phải chào anh chị. Vất vả lắm mới chờ được Tiểu Vũ nhập chức còn muộn hơn mình một năm, cô cơ hồ cảm thấy mình đã lên một vai vế, ấn đầu Tiểu Vũ bắt gọi “chị”, sau đó vô tình xem chứng minh thư của cậu mới biết, thì ra Tiểu Vũ còn lớn hơn mình hai tháng, là một “đàn em” lớn tuổi.

Chỉ là, đàn em lớn tuổi không có duyên phận với họ lắm, đến vội vã, đi cũng vội vã.

Lúc này, trong thiết bị nghe trộm rốt cuộc có người mở miệng nói câu đầu tiên, chắc là tài xế, hắn nói với Trương Đông Lai: “Giám đốc Trương, dậy đi, sắp đến nhà rồi.”

Trương Đông Lai rầm rì một tiếng, mơ màng hỏi: “Hử? Đây là đâu? Nhà nào?”

Tài xế trả lời: “Chỗ chủ tịch Trương, cục trưởng Trương cũng có mặt.”

“Á đệch,” Trương Đông Lai ngồi bật dậy, “Ai cho anh lôi tôi đến chỗ ông già? Không phải… anh trực tiếp lôi tôi về nhà cũng không bàn bạc trước với tôi. Đại ca à, làm ơn đi, lúc anh say quắc cần câu thế này anh có dám về nhà gặp ba không?”

Tài xế hết sức kiên nhẫn nói: “Đây là chủ tịch Trương căn dặn, nói là lâu không gặp, hơi nhớ cậu, vừa vặn trong nhà đang có chút việc. Ngài biết hôm nay cậu ở nhà hàng Thừa Quang, xã giao không thể thiếu rượu thuốc, chẳng phải còn đặc biệt phái tôi đi đón cậu sao?”

Trương Đông Lai vừa nãy ngồi dậy nhanh dẫn đến chóng mặt hoa mắt một trận, còn hơi buồn nôn, ngớ ra hỏi: “Trong nhà? Trong nhà có thể có việc gì?”

Tài xế cười khách sáo và lấy lệ: “Tôi cũng không biết, cậu có thể tự về hỏi xem – tới rồi.”

Cuộc đối thoại trong thiết bị nghe trộm kết thúc.

Lang Kiều nghiêng đầu thoáng nhìn thông tin định vị của xe Trương Đông Lai, phát hiện địa chỉ vừa khéo là khu nhà cao cấp nơi tổ điều tra mời cựu cục trưởng Trương đi, lập tức gửi cho Lạc Văn Chu.

Trương Đông Lai mặt mày nhăn nhó vào nhà, trước tiên đứng ở cửa hà một hơi vào lòng bàn tay, cảm thấy trên đường đã tan bớt, mùi rượu không còn nồng nặc lắm, bấy giờ mới lề mề đi vào trong. Vừa vào cửa hắn liền sửng sốt, bởi vì nhìn thấy Trương Đình đang ngồi trong phòng khách bấm điện thoại, dưới chân chất một đống va li.

“Sắp đi chơi à?” Trương Đông Lai hỏi, “Em đi với ai, đi đâu?”

Trương Đình cũng sửng sốt: “Không phải đi cùng anh à?”

Trương Đông Lai: “Hả?”

“Đi du học, đợt trước em nói không muốn đi làm, ba liền bảo em là được rồi, đã liên hệ xong xuôi với trường ngôn ngữ, ba còn kêu em dẫn cả anh đi.”

Trương Đông Lai hơi chóng mặt, một tay vịn cửa, cảm thấy quả nhiên là mình say rồi, thật sự chẳng hiểu Trương Đình đang nói gì, hắn đứng tại chỗ ngớ ra giây lát, mù mờ bóp mũi, nghi hoặc tự hỏi bản thân: “Mình sắp đi nước ngoài?”

Hắn tự thấy chỉ uống say tám phần, lúc này lại đột nhiên có cảm giác mình đã say quắc cần câu.

Ngay sau đó, Trương Đông Lai hoàn hồn: “Anh cho dù đi nước ngoài cũng không thể là vì du học, anh chịu khổ trong trường bao nhiêu năm, tốt nghiệp khỏi đó dễ dàng lắm chắc, vất vả lắm mới ‘mãn hạn phóng thích’, ai cũng đừng hòng nhét anh về đó!”

“Ba đâu?” Không đợi Trương Đình trả lời, Trương Đông Lai đứng bật dậy, đi gõ cánh cửa khóa trái, “Ba, con muốn nói với ba một câu, ba dựa vào đâu mà bắt con đi đày? Con gần đây đã làm gì?”

Trong thư phòng, Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh ngồi đối diện, Trương Xuân Linh nghe tiếng kêu gào của con trai bên ngoài liền thở dài thườn thượt, lúc còn nhỏ ông ta đã chịu khổ quá nhiều, nên đến thế hệ sau luôn muốn bù đắp nhiều hơn: “Anh chưa bao giờ cho chúng dính vào mấy thứ này, luôn nghĩ cuộc đời anh ân ân thù thù, cửu tử nhất sinh đã đủ rồi, lớp sau nên thay đổi, sống một cuộc sống bình thường không buồn không lo, anh đã sai rồi ư?”

Trương Xuân Cửu không trả lời, vẻ mặt nghiêm trọng bỏ điện thoại xuống.

Trương Xuân Linh ngẩng đầu lên hỏi: “Sao rồi?”

“‘Đinh’ cắm bên cạnh Tô Trình xảy ra vấn đề, đã mất tung tích lão.” Trương Xuân Cửu hạ giọng nói.

Vẻ mặt Trương Xuân Linh trở nên khó coi: “Đinh lại xảy ra vấn đề, là ai?”

“Một cô gái, tên thật là ‘Vệ Lan’, kẻ dưới thu từ nơi khác, nghe nói từng giết người, ngoại hình trái lại tàm tạm…”

“Lại là lão đó,” Trương Xuân Linh gằn từ kẽ răng ra một câu, “Không phải anh bảo chú cẩn thận lão lợi dụng sơ hở, cố hết sức dùng người biết rõ gốc gác sao?”

Trương Xuân Cửu không thể tiếp lời, họ đi đến bước hôm nay, thành một vật kềnh càng chiếm cứ trong bóng tối, nào phải tiểu đoàn thể dăm ba người, làm sao có thể biết rõ gốc gác tất cả? Lại nói, “biết rõ gốc gác” là thế nào? Phạm Tư Viễn ngủ đông gần mười năm, ai biết lão ta xâm nhập bao sâu.

Trương Xuân Cửu đổi chủ đề: “Bắt đầu từ lúc Tô Trình rời khỏi nơi ở, đã cắt đuôi người của em hai lần, may là đã tìm người theo dõi chỗ thuê xe trước, không ngờ họ gặp kiểm tra an ninh ở trạm thu phí, lại bỏ xe chạy.”

Trương Xuân Linh lạnh lùng hỏi: “Không phải anh bảo chú mau chóng xử lý lão sao?”

“Vâng, em biết, trước đó lão chạy quá nhanh nên chưa kịp, cuối cùng cả người phái đi xử lý lão cũng nhất tịnh mất liên lạc – anh, Tô Trình không thể cảnh giác như vậy, cho dù cảnh giác, lão cũng không có bản lĩnh này, em không ngờ dưới đèn còn có một vết đen như thế, Vệ Lan kia…”

Trương Xuân Linh cắt ngang: “Đây không phải là lúc để nói những việc này, đừng hoảng, cả chú lẫn anh chưa ai từng tự mình tiếp xúc với Tô Trình, luôn là người bên dưới dùng danh nghĩa công ty giao thiệp với lão, những người từng tiếp xúc với lão đâu?”

“Đều tập trung đưa đi rồi,” Trương Xuân Cửu trầm giọng nói, “Còn có tuyến trên dưới của Vệ Lan kia.”

Trương Xuân Linh đứng dậy đi hai vòng: “Không sao, đừng tự hù dọa bản thân.”

“Đêm qua phái người đi giải quyết Chu Hoài Cẩn cũng rất không thuận lợi, cảnh sát tới quá nhanh, gần đây em không dám thò tay sang bên đó, căn bản chẳng biết được chuyện gì,” Trương Xuân Cửu thở dài, “Anh, em có dự cảm xấu.”

Hai người nhìn nhau một cái, đúng lúc này cửa thư phòng lại bị gõ, lần này là một giọng nói hết sức bình tĩnh: “Chủ tịch Trương, là tôi đây.”

Trương Đông Lai gào thét lăn lộn ngoài cửa thư phòng chẳng ai thèm đếm xỉa, lúc này lại giật mình nhìn thấy tài xế kéo hắn về gõ nhẹ một cái cửa liền mở ra ngay.

Trương Đông Lai: “Ba! Chú! Chuyện này là sao! Con…”

Trương Xuân Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, Trương Đông Lai tức thì im lặng không kêu gào nổi nữa, hơi ngập ngừng nói nhỏ: “Không phải, sao không ai bàn một tiếng với con chứ, khi không con đi nước ngoài làm gì, con còn công…”

Hai chữ “công việc” chưa nói xong, Trương Xuân Linh đã mặt không biểu cảm cho tài xế vào phòng, một lần nữa nhốt đứa con hư đốn ngoài cửa. Trương Đông Lai giơ tay muốn đập cửa, song nhớ tới ánh mắt Trương Xuân Linh vừa rồi lại không dám.

Trương Đình không biết đến đằng sau hắn từ lúc nào, nhỏ giọng nói: “Anh, có phải chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Hai anh em đơn thuần vô tội ngơ ngác nhìn nhau.

Trong thư phòng, tài xế lấy trong túi quần ra một thiết bị nghe trộm đã tháo pin: “Chủ tịch Trương, cái này phát hiện trên xe thiếu gia.”

Trương Xuân Cửu vừa nhìn đã nhận ra nguồn gốc thiết bị nghe trộm: “Cảnh sát dùng.”

Sắc mặt Trương Xuân Linh phút chốc sầm xuống: “Có người theo dõi các chú cũng không biết?”

Tài xế vội vàng nói: “Chủ tịch Trương, tuyệt đối không có, lúc lái xe bị theo dõi, tôi không thể nào không phát hiện được!”

“Đám người dưới lầu làm ăn kiểu gì không biết, mau lục soát xung quanh.” Trương Xuân Linh lại nhíu mày nhìn Trương Xuân Cửu, “Chuyện gì đang diễn ra, không phải chú nói việc điều tra chú đã kết thúc rồi à?”

“Không nên là người của tổ điều tra,” Trương Xuân Cửu trầm ngâm giây lát, “Người của tổ điều tra muốn nghe trộm cũng là trực tiếp nghe trộm em, sẽ không tìm đến Đông Lai, trừ khi…”

Trừ khi đối phương biết Trương Xuân Cửu là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, một khi thủ đoạn nghe trộm bị phát hiện sẽ lập tức đánh rắn động cỏ, không khéo còn mất cả chì lẫn chài, cho nên mới vòng vèo sang Trương Đông Lai! Bởi vì con cháu thế hệ sau đều là thóp, một khi họ có gió thổi cỏ lay, tất nhiên sẽ thu xếp cho anh em Trương Đông Lai trước.

Trong tích tắc, Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh nhìn nhau, Trương Xuân Cửu nói: “Khả năng là người của Lạc Văn Chu, đừng kéo dài nữa, anh, hãy đưa hết những người từng liên hệ với Tô Trình và bọn Đông Lai đi ngay đêm nay. Mặt khác, Chu Hoài Cẩn mặc dù hôm qua thoát chết, em đoán hắn cũng không dám ở lại trong nước nữa, giải quyết hắn ở bên kia cũng thế thôi.”

Trương Xuân Linh ẩn ý nói với Trương Xuân Cửu: “Hai chúng ta cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

“Yên tâm, cứ xem tình hình trước, không được chưa đánh đã khai.” Trương Xuân Cửu gật đầu, “Đường thoát thân em đã sắp xếp xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào!”

Trong đêm đông lê thê, có người gào khóc, có người lẩn trốn, có người chưa biết tương lai.

Khi nắng mai vừa ló dạng, Chu Hoài Cẩn suốt đêm không ngủ và Trương Đông Lai bị một ly nước hạ gục đã xuất phát từ hai nơi khác nhau, đi đến cùng một quốc gia.

Đồng thời, đám nghi phạm Dương Hân, Chu Phượng mười bốn người bị bắt ở “Tây Nhị Điều”, áp giải về Cục công an, cùng về Yến Thành với họ, là Tiểu Vũ chưa kịp nhắm mắt.

Sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức Phí Độ, hắn đâu vào đấy chải chuốt gọn gàng, không mảy may nhìn thấy sự thảm hại khi bị giam lỏng điều tra, hơn nữa sau bữa sáng đã đợi được chiếc di động tắt máy mấy ngày của mình. Một điều tra viên nói với hắn: “Phí tiên sinh, anh có thể về nhà trước, sắp tới chú ý giữ liên lạc thông suốt, chúng tôi sẽ liên hệ bất cứ lúc nào, và cũng đừng rời khỏi thành phố.”
Bình Luận (0)
Comment