Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 62.2

editor: Nyanko cungquanghang

Đây là Kim Cảnh Hi đánh giá cao A Bảo, thật ra A Bảo so với nữ tử thời đại này có thêm vài phần kiến thức luân lý của đời trước, thời đại bùng nổ thông tin, đủ loại thông tin tri thức, đủ để bổ sung tầm nhìn của mọi người thời đó.

“không phải hôm qua phủ Ninh vương truyền ra tin tức Ninh Vương phi có thai sao? Hôm nay ta tiến cung thỉnh an mẫu hậu, vậy mà cũng gặp nàng ở trong cung. Bụng vẫn còn chưa lộ ra, lại đi đỡ thắt lưng rồi, giống như sợ người ta không biết nàng ta có thai vậy.”

Kim Cảnh Hi thật không biết nên khóc hay nên cười, A Bảo nghe cũng thấy buồn cười. Ninh Vương phi này không phải là muốn để người khác ghen tị hậm mộ hay sao? Mới thành thân một tháng thì có tin tức, đây là nàng ta muốn nói với mọi người, thân thể nàng ta mắn đẻ, đặc biệt là nói với những người chưa có thai là nhất định do các ngươi thân tính toán quá nhiều.

“Ngày thường trừ bỏ mồng một và mười lăm, cũng chưa thấy nàng ta đi tới cung mẫu hậu, thế nhưng hôm nay lại phá lệ đi cung Phượng Trường thỉnh an. Chưa đủ ba tháng là thời gian nguy hiểm, lúc ấy mẫu hậu còn trách cứ Quý phi nương nương, bảo Ninh vương phi an thai ở trong phủ, chờ sau ba tháng đi ra cửa cũng không muộn. Ai ngờ nàng ta lại bảo chính mình thân thể khoẻ mạnh, thái y cũng nói không có việc gì, cơ bản là không để trong lòng. Ta thấy, nàng ta là muốn tìm tẩu đấy!” Kim Cảnh Hi cười nhạo biện pháp của Ninh Vương phi, nói với A Bảo.

Da mặt A Bảo co giật một chút, tự nhiên biết nguyên nhân Ninh Vương phi muốn tìm mình. Đoán chừng trong lòng nàng ta vẫn không bỏ xuống được chuyện Ninh vương cầu thú mình trước đây. Nàng ta xem mình như tình địch, có chuyện gì cũng đua đòi với nàng. hiện tại vào cửa mới một tháng đã có thai, cũng không phải là nghĩ muốn khoe khoang trước mặt nàng hay sao?

“Nàng ta biết hôm nay tẩu cũng vào cung thỉnh an mẫu hậu, ai biết không thấy tẩu đâu, còn cực kỳ kinh ngạc mà hỏi ta, sao hôm nay tẩu tẩu lại không đến đấy?”

“Để ý nàng ta làm gì chứ.” A Bảo bỉu môi nói.

Kim Cảnh Hi nén cười nói, “Tẩu không thấy biểu tình nàng ta ngày hôm nay đâu, là cực kỳ thất vọng. Hôm nay tẩu không đi cũng tốt, lỡ may nàng ta mới hoài thai, lại không thuận khí thì sao.”

A Bảo nói phụ hoạ: “Về sau cơ hội nàng ta hít thở không thông còn nhiều lắm, từ từ mà nhìn thôi.”

Hai người nói chuyện một lát, Kim Cảnh Hi âm thầm sờ sờ bụng mình, thở dài: “Nếu ta cũng mang thai, cũng tưởng tượng đến cảnh nàng ta hít thở không thông!” Kim Cảnh Hi là điển hình của nữ tử khuê các thời phong kiến, vẫn cho rằng sớm sinh con vợ cả là tốt nhất.

A Bảo có chút không đồng ý nói: “Ta nghe đại phu nói, nữ tử tuổi tác còn nhỏ, sinh con không tốt lắm. Thân thể còn chưa trưởng thành hoàn toàn, đối với cơ thể mẹ và em bé đều không tốt. Chờ lớn hơn chút lại mang thai, như vậy mới có thể sinh hạ con cái thông minh khoẻ mạnh được.” Mà Kim Cảnh Hi vừa mới cập kê không lâu, tuy rằng ở thời đại này đã có thể lấy chồng, nhưng ở trong mắt của A Bảo cũng chỉ mới là loli tuổi mười lăm. Hơn nữa nhìn nàng lớn lên như con nít, thoạt nhìn như cô gái nhỏ, vậy mà tên cầm thú Tề vương kia cũng có thể hạ miệng được.

Kim Cảnh Hi nghe A Bảo nói như vậy, hơi sửng sốt, nhăn mày như suy nghĩ gì đó: “Lời này của tỷ giống như ta cũng từng nghe qua ở đâu đó… À, ta nhớ ra rồi, là một dì nào đó nói với mẫu thân của ta. Nếu như vậy thì muộn một chút cũng không quan trọng, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa trễ.”

“Chính là đạo lý này.”

Tâm lý hai người đều thoải mái, rất nhanh đã chuyển qua chủ đề khác.

*****

A Bảo nói chuyện với Kim Cảnh Hi rất vui vẻ, trong lòng lại chửi thầm tên Tề vương cầm thú. Mà người bị A Bảo chửi cầm thú lại đang cố gắng lôi kéo Tiêu Lệnh Thù đi làm chuyện xấu với hắn.

Từ lần trước khi hai người liên thủ đấu Đại công chúa, đột nhiên Tề vương cảm thấy vị Ngũ hoàng huynh này cực kỳ hợp gu hắn, đặc biệt ở khoản hại người. Cho nên hắn quyết định hạ mình, có chuyện gì đều lôi kéo Tiêu Lệnh Thù, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn đâu.

“Ngũ ca, lúc này huynh cũng không thể đánh ta, ta cũng không có làm gì sai!” Vẻ mặt Tề vương đúng lý hợp tình, trong đám đệ tử hoàng thất, chỉ có cảm tình thân cận, mới có thể bỏ đi chữ “Hoàng”, trực tiếp xưng huynh gọi đệ. hiện tại Tề vương sẽ thân thiết mà gọi “Ngũ ca”, cũng là muốn tỏ vẽ mình thân cận với Tiêu Lệnh Thù, thích hợp cùng nhau đi làm chuyện xấu.

Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn hắn, “Muốn tìm đường chết cũng đừng kéo theo bổn vương.”

Vẻ mặt Tề vương giật mình nói: “đi uống chút rượu mà bảo đi tìm đường chết? Ngũ hoàng tẩu sẽ không lợi hại như vậy chứ?” Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm rồi, mỹ nhân thoạt nhìn dịu dàng như vậy là mẹ Dạ Xoa hả? copysaumottuanrachuongnhe.camon

Tiêu Lệnh Thù phẩy tay áo một cái, rút khỏi móng vuốt của Tề vương, lãnh đạm nói: “Bởi vì bổn vương đánh chết ngươi!”

Cho nên đối tượng khiến hắn tìm đường chết là Ngũ hoàng huynh chứ không phải Ngũ hoàng tẩu?

Tề vương rùng mình một cái, chạy nhanh bày tỏ thái độ, “Ây da, huynh hiểu lầm đệ rồi, đệ không phải dẫn huynh đến mấy hoa điếm uống rượu, cái nơi dung chi tục phấn đó nào đáng xem? thật là quá đau mắt rồi, lần này đệ gọi huynh, chẳng qua là đi xem trò hay mà thôi.”

Hiển nhiên là sóng điện não của Tiêu Lệnh Thù không cùng kênh với Tề vương, lập tức xoay người rời đi.

Tề vương vẫn bám riết không tha mà quấn theo, mặc dù bị đánh một bên mắt vẫn không chịu từ bỏ, còn vì sao hắn không chịu từ ấy à, là vì hắn biết đi xem diễn dẫn theo bạn thì đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau, không đến mức quá mất mặt. Hơn nữa hắn tin tưởng, với năng lực hại người của Ngũ hoàng huynh, hợp tác với hắn, tuyệt đối là vô địch thiên hạ, nhìn Đại công chúa mà xem, không phải là bị bọn họ đấu đến thảm hại sao?

“Ngũ ca à, Ngũ ca, cùng đi đi. Chúng ta cũng không đi mấy thanh lâu tiểu quán thấp kém mà, là đi vườn Yên Vũ Giang Nam đó! Nghe nói từ tết Trung thu, vườn Yên Vũ Giang Nam có mấy người đẹp từ Giang Nam tới, eo nhỏ dáng thon, bộ dạng cực kỳ thoát tục, nhìn thấy mà thương, hấp dẫn không biết bao nhiêu kẻ ăn chơi trác táng đi vào vung tiền như rác.” nói xong, vẻ mặt Tề vương lộ ra nụ cười xấu xa, “không phải Thất đệ muội đang có thai hay sao? không khéo hôm nay Thất hoàng đệ cũng ở đó đâu. Chúng ta cùng đi xem thử, xem cho biết đi~~”

Còn xem cho biết như thế nào thì… Haha ~~

Đối với chuyện này Tiêu Lệnh Thù cũng không để bụng, hai người ở đó lôi lôi kéo kéo, vừa vặn Thái tử đi ngang qua.

“Ngũ đệ, Lục đệ, hai người đang làm gì vậy?” Thái tử cười nói, thấy hai người cùng nhau đi đến, trong lòng không khỏi vui mừng, tất nhiên là hy vọng hai người đệ đệ này có thể ở chung với nhau thật tốt.

Vừa thấy Thái tử, Tề vương lập tức reo lên: “Thái tử ca ca, huynh đến vừa lúc. Ta đang muốn khuyên Ngũ ca cùng đi với ta tới nơi này hay ho để chơi đây. Chỉ là Ngũ ca vẫn luôn cự tuyệt, quả nhiên Ngũ ca vẫn luôn không thích người đệ đệ là ta đây.” nói xong lại đưa ánh mắt cực kỳ oán niệm nhìn Thái tử.

Thái tử bật cười, bởi vì hắn lớn hơn vị bào đệ này gần mười tuổi, vẫn luôn xem đệ đệ này như con nít, lập tức nói: “Nếu là tìm Ngũ ca của đệ đi chơi cũng không phải là chuyện gì lớn. Nếu Ngũ đệ không vội thì đi cùng Lục đệ một chút đi thôi, đừng ở trong phủ buồn cả ngày.” Cũng đỡ thành trạch nam.

Lời Thái tử nói Tiêu Lệnh Thù vẫn nghe, so với Chính Đức đế còn muốn tuân theo hơn. Nghe Thái tử nói như vậy thì lập tức đồng ý. truyendangocungquanghang

*****

Sau khi tiễn Kim Cảnh Hi rời phủ, A Bảo lại trở về dựa vào giường đất sát cửa sổ. Giường đất được trải thảm mềm mại, tay vịn cửa sổ, đầu dựa vào đó, gió mùa thu thổi nhẹ, cảm giác thoải mái cực kỳ, dễ làm người mơ mơ màng màng.

Sau đó A Bảo thật sự ngủ say.

Thời điểm Tiêu Lệnh Thù trở về, nhìn qua cửa sổ thì thấy người dựa cửa sổ ngủ rồi, dùng ánh mắt ngăn lại nha hoàn đang định tiến vào, bảo bọn họ đi xuống. Sau đó liền yên lặng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn A Bảo ngủ. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cây cổ thụ phía trước cửa sổ, như có vô số hạt lưu ly lấp lánh dưới ánh nắng, sáng ngời cả một góc cửa. Da thịt nàng trắng như sứ, dường như không nhìn thấy chút lông tơ nào, mềm mềm trắng hồng tuyệt đẹp.

Mặt nàng đè lên cánh tay, khuôn mặt bị chèn biến hình đổi dạng, miệng hơi chu ra càng thêm đáng yêu.

Nhìn một lát, nam nhân trực tiếp đi vào từ phía cửa sổ, ngồi xuống giường đất, cởi giày ném qua chỗ khác. Vốn dĩ muốn ôm nàng vào lòng ngực, cúi đầu thì thấy một chú chó nhỏ dựa vào đầu gối hắn. Ánh mắt nam nhân lạnh lùng, đem chú chó nhỏ như chén trà đặt vào cái ổ ở bên, làm lơ tiếng kêu nho nhỏ của nó, đem người ôm vào ngực, ngủ cùng nàng.

Chờ khi mặt trời ngả về tây, khi A Bảo khôi phục ý thức thì phát hiện mình đang dựa vào một lồng ngực vững chắc ngủ gật, ngây người ngẩng đầu thì thấy nam nhân đang ôm mình dựa vào giường đất cùng ngủ trưa. Đầu A Bảo đầy vạch đen, cảm giác bọn họ như hai tên ngốc, có giường nệm đang hoàng lại không nằm đó ngủ, cứ dựa đầu vào giường đất ngủ là sao, chẳng trách xương cốt không thoải mái là phải.

Khi A Bảo hơi có động tĩnh thì Tiêu Lệnh Thù tỉnh lại, thấy nàng tỉnh, đỡ nàng bả vai để nàng ngồi dậy.

“Vương gia trở về lâu chưa?”

“Mới vừa về.”

A Bảo à một tiếng, đột nhiên lại bò tới lồng ngực của hắn, ngửi ngửi giống như con chó nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Lệnh Thù cũng cúi đầu nhìn nàng.

A Bảo có chút rối rắm, băn khoăn nói: “Có phải Vương gia có gì cần nói với thần thiếp hay không?”

Tiêu Lệnh Thù lắc đầu.

A Bảo nghiến răng, ánh mắt có chút hung ác, chẳng qua rất nhanh cũng thu lại, trên mặt cười nói: “Vương gia vừa về, trước hết đi rửa mặt chải đầu một chút, mùi trên người vương gia có hơi nặng rồi.”

Tiêu Lệnh Thù gật đầu, thấy nàng giống như đang giả bộ, tuy rằng không hiểu vì sao, chẳng qua cũng rất nghe lời mà đi tắm gội đầu.

Chờ Tiêu Lệnh Thù rời khỏi, vẻ mặt A Bảo lại hung dữ.

Vừa lúc này Hoa ma ma bưng trà táo đỏ tiến vào, thì nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của cô nương nhà mình, sợ tới mức bưng khay trà có chút không vững. Chờ khi thấy A Bảo khôi phục lại bộ dạng ngày thường mới nhẹ nhàng thở ra.

Đem trà táo đỏ đặt trên bàn, Hoa ma ma cẩn thận nói: “Vừa rồi tiểu thư làm sao vậy? Bộ dạng đó thật là doạ lão nô mà, không phải là lão gia bên kia…” Hoa ma ma nhớ rõ lần trước khi A Bảo trưng ra bộ dạng này thì đó là thời điểm Lý Kế Nghiêu bị thương.

“không có gì, vừa rồi nghĩ đến chuyện không vui, Hoa ma ma không cần lo lắng.”

Thấy nàng cười tủm tỉm, Hoa ma ma nửa tin nửa ngờ quay trở về chuẩn bị trà hạnh nhân cho Vương gia.

Chờ Hoa ma ma rời đi, A Bảo kéo kéo chăn, sau đó cảm thấy bản thân mình ở đây rối rắm cái gì chứ. Là phụ nữ thế kỷ mới không những lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, đánh thắng lưu manh, đấu lại tiểu tam, mà còn dạy được chồng. không phải hắn chỉ lạnh lùng đôi chút, tàn khốc một tẹo, có chút sát khí thôi sao.

Sau khi nghĩ thông suốt, A Bảo cảm thấy nên làm thế nào thì làm thế đó. Chẳng qua, đến buổi tối đi ngủ, thấy hôm nay hắn vẫn rất có hứng thú ấy ấy, mà nghĩ đến đó, A Bảo to gan lớn mật cự tuyệt, thậm chí lớn gan xoay người ngồi lên trên eo hắn.

Tiêu Lệnh Thù như có gì suy tư, nhớ tới lúc trước Thái tử cho hắn xem bí tịch, lập tức hiểu rõ, ánh mắt nhìn nàng có chút nóng bỏng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Nàng thích tư thế này?”

“…”

Khi A Bảo hiểu rõ ý của Tiêu Lệnh Thù, thiếu chút nữa phun một ngụm máu lên mặt hắn.

“Thần thiếp không thích tư thế này!” A Bảo cắn răng ngẹn giọng nói.

Thấy thần sắc của nàng không đúng, Tiêu Lệnh Thù cũng không đi khiêu chiến tinh thần nàng, chẳng qua ánh mắt cực kỳ thất vọng, thất vọng đến mức làm A Bảo cảm thấy bản thân mình rất rất quá đáng – quá cái đầu ngươi ấy!

A Bảo vội vàng xoá bỏ cái ý nghĩ không đáng tin cậy này, từ trên người hắn nằm xuống, dựa vào bên cạnh hắn hỏi: “Hôm nay Vương gia đi đâu? Vì sao trên người lại có mùi của son phấn của nữ nhân? Nếu Vương gia thích mùi này thì hôm nào thần thiếp đi mua để dùng trên quần áo của chàng nhé?”

Tiêu Lệnh Thù kinh ngạc nhìn nàng, dường như không hiểu rõ, ngày thường không phải giả bộ làm một người hiền thục sao, như thế nào đêm nay lại không giả bộ nữa, còn có chút cảm giác hung dữ, chẳng qua vẫn thành thật nói: “Là Lục hoàng đệ làm.”

“Tề vương?” A Bảo sửng sốt, lập tức bổ não, chẳng lẽ cái tên cầm thú Tề vương cảm thấy chơi loli không vui, nên sửa lại khẩu vị, chơi nặng đô là BL hả? Hơn nữa lại là huynh đệ tình cảm? Chẳng qua đoán chừng nếu hắn dám làm như vậy, không khéo Tiêu Lệnh Thù sẽ trực tiếp để hắn không thấy được mặt trời ngày mai lắm. Tiêu Lệnh Thù này vừa nhìn thấy chính là loại người cấm dục, hơn nữa chiếu theo tối hôm qua hắn làm nàng tới mức muốn cắn tên này cho hả dạ thì biết rõ người này tương đối thích BG… Tưởng tượng rõ nhiều = =!

“Ừm, hôm nay đi vườn Yên Vũ Giang Nam với Lục đệ. Ở đó đã xảy ra chút chuyện, nên Lục đệ không cẩn thận đem phấn dính trên người.”

A Bảo chớp chớp mắt, Yên Vũ Giang Nam là nơi nào vậy? Cảm giác hơi kì lạ khi nghe tên, còn có bọn họ đi nơi đó làm gì? Vì sao Tề vương sẽ đem phấn trát lên người Tiêu Lệnh Thù?

Trong lòng xoay chuyển trăm hướng, chẳng qua A Bảo thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, biết là hiểu lầm, không khỏi có chút chột dạ. Vì biểu đạt xin lỗi, vội vàng chủ động tiến lại hôn lên môi hắn một cái. Rất nhanh bị hắn chế trụ gáy nàng, lưỡi của nam nhân mạnh mẽ xâm chiếm khắp nơi, như bản thân của hắn, cực kỳ có cảm giác tồn tại, hơi thở xâm lược cực kỳ nồng đậm.

Chời hai người lăn qua lộn lại trên giường, A Bảo mơ hồ suy nghĩ, hẳn là không phải chuyện gì đại sự chứ nhỉ?

*****

Sao có thể không phải là chuyện đại sự được chứ? Chuyện này là chuyện lớn đó!

Ngày hôm sau, A Bảo mới biết được, cái tên ngốc Tề vương kia rốt cuộc đã làm chuyện hung tàn gì, quả thật là hại chết người mà!
Bình Luận (0)
Comment