Độc Thủ Phật Tâm

Chương 5

Địa Ngục thư sinh hững hờ nói :

- Tại hạ e rằng tôn giá phải thất vọng mất.

Người trong kiệu nói vọng ra :

- Ngươi chờ đó mà coi sẽ rõ.

Mấy luồng kình phong rít lên veo véo như xé bầu không khí từ trong kiệu bắn ra.

Địa Ngục thư sinh vọt người sang mé bên xa tám thước để né tránh. Động tác của chàng nhanh như điện chớp, nhưng thủ pháp của người trong kiệu lại mau lẹ không biết đến thế nào mà nói. Nó tuyệt diệu ở chỗ dự đoán được phương hướng mà đối phương né tránh. Cùng một lúc, mấy luồng kình phong bắn xéo ra.

Địa Ngục thư sinh tuy né tránh, mà vẫn bị kình phong bắn trúng người chàng không thiên lệch một chút nào. Chàng cảm thấy toàn thân chấn động, khí huyết lập tức trồi ngược lên. Khắp trong thân chàng tựa hồ bị ngàn con rắn cắn vào, khiến chàng nhức nhối đau khổ vô cùng, không bút nào tả xiết.

Địa Ngục thư sinh mồ hôi trán nhỏ giọt, bộ mặt anh tuấn của chàng không giữ được nguyên hình. Người chàng run lên bần bật và co quắp lại. Chàng nghiến chặt hai hàm răng để mà chịu đựng, chứ không bật lên tiếng rên la. Hai mắt chàng đỏ sọng, tưởng chừng như sắp phun máu ra, bỗng hoa lên dần dần rồi tối sầm lại.

Huỵch! Chàng ngã lăn xuống đất, giẫy giụa mấy cái, rồi chàng lại gắng gượng lồm cồm đứng dậy. Chàng muốn lớn tiếng thóa mạ, mà không thốt ra lời. Người chàng run rẩy, loạng choạng, giật từng cơn đùng đùng tựa hồ mắc chứng động kinh.

Người trong kiệu lại lên tiếng hỏi :

- Ngươi đã chịu nói chưa?

Địa Ngục thư sinh hằn học, gắng gượng lên tiếng :

- Không!... Không...

Huỵch! Chàng lại ngã lăn ra.

Địa Ngục thư sinh mấy phen gắng gượng đứng lên rồi lại té xuống. Sau người chàng co quắp, hơi thở hồng hộc, mũi miệng ứa máu tươi đỏ lòm.

Người trong kiệu cũng căm hận đến cực điểm, xẳng giọng hỏi :

- Địa Ngục thư sinh! Ta không ngờ ngươi đối với bản thân cũng tàn nhẫn đến thế!

Địa Ngục thư sinh ráng đề tụ khí lực rú lên thê thảm :

- Ta mà... không chết... thì thề rằng... quyết giết ngươi.

Người trong kiệu quát bảo thuộc hạ :

- Thử lục tìm trong người gã xem có thấy cái gì để chứng minh thân thế gã không?

Một lão gà áo đen vâng dạ tiến ra. Lão đến bên Địa Ngục thư sinh cúi xuống, đưa tay ra sờ soạng. Bỗng lão rú lên một tiếng :

- Úi chao!

Rồi ngã ngửa về phía sau. Lão giẫy đành đạch mấy cái rồi tắt thở.

Diễn biến này, khiến cho mọi người trong không trường đều táng đởm kinh hồn. Chẳng ai hiểu vì sao mà lão già áo đen kia lại bị chết một cách mau lẹ đến thế.

Một tiếng hắng giọng đầy vẻ căm phẫn, khiến người nghe thấy đều phải sợ hãi rụng rời.

Bức rèm kiệu vén lên. Một luồng cương phong vọt ra như cơn gió lốc, cuống người Địa Ngục thư sinh tung lên cao hơn trượng, rồi lại hất xuống đất đánh binh một tiếng. Chẳng ai nghe thấy chàng phát ra một tiếng la, tiếng rú, chỉ thấy chàng yên lặng mà không nhúc nhích.

Người trong kiệu thét lên để ra lệnh :

- Lột xác gã đi!

Lập tức hai tên áo đen chống kiếm nhảy xổ ra...

Bỗng có tiếng quát :

- Hãy dừng tay!

Hai gã áo đen nghe tiếng quát, giật mình đứng ngẩn ra. Một bóng người hạ xuống nhanh như chớp, mọi người định thần nhìn lại, thì ra một người đàn bà ăn mặc rất diêm dúa.

Người trong kiệu quát hỏi :

- Ai đó?

Người mới đến đáp cộc lốc :

- Thiên Đài Ma Cơ.

Người trong kiệu hỏi :

- Mục đích ngươi đến đây làm chi?

Thiên Đài Ma Cơ hững hờ đáp :

- Tôn giá làm như vậy, chẳng là quá quắt lắm ư?

Người trong kiệu lại hỏi :

- Vậy ngươi tính thế nào?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Địa Ngục thư sinh tính tình ngang chướng, nhưng không phải cốt cách kẻ tiểu nhân. Chẳng khi nào y giết người, mà không chịu nhận.

Người trong kiệu cười hỏi :

- Phải chăng ngươi cùng một phe phái với gã?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Lai lịch y thế nào tại hạ cũng không biết. Có điều y cùng tại hạ chia tay chưa đầy nửa khắc. Tại hạ vừa thấy gã vào trong miếu, rồi tôn giá cùng đoàn tùy tùng bất chợt đến ngay. Tôn giá thử tưởng tượng trong khoảng thời gian chưa uống cạn chén trà, mà đã có thể hạ sát được một chàng thiếu niên cao thủ, võ công địch nổi trăm người ư?

Người trong kiệu đáp :

- Vấn đề này không phải là vấn đề thời gian, mà là vì gã đã giết người một cách tàn nhẫn.

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Bản nhân làm chứng cho y. Kẻ giết người quyết không phải là y.

Người trong kiệu xẳng giọng :

- Vậy ngươi có dính líu vào vụ này chăng?

Thiên Đài Ma Cơ tức giận, nét mặt xám xanh, nàng rít hai hàm răng lại, lớn tiếng hỏi :

- Phải chăng tôn giá ỷ mình võ công cao cường, mà nói đặt để nên điều?

Người trong kiệu lạnh lùng đáp :

- Nếu ngươi có dự phần, thì không trốn thoát đâu. Nội vụ này sẻ được tra xét minh bạch.

Địa Ngục thư sinh bỗng cựa mình một cái.

Thiên Đài Ma Cơ đưa mắt nhìn chàng ra chiều đau xót. Nàng quay lại bảo thiếu nữ áo hồng :

- Cô nương! Chắc cô chưa quên y đã cứu cô thoát khỏi bàn tay sứ giả ở Ngũ Lôi cung?

Thiếu nữ áo hồng biến sắc đáp :

- Tại hạ vẫn nhớ, không bao giờ quên được. Nhưng hơn trăm mạng người...

Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :

- Sự thực chưa có gì chứng minh là y đã hạ thủ.

Thiếu nữ áo hồng nói :

- Hiện chỉ có mình y ở đây. Hơn nữa, vị này vừa táng mạng, mà hình dạng cũng chẳng khác gì những người kia. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ chứng minh, trừ phi tôn giá có cách giải thích nào khác.

Thiên Đài Ma Cơ cương quyết đáp :

- Bản nhân chẳng có gì giải thích. Nhưng tin chắc không phải y hạ thủ. Bản nhân bảo đảm như vậy...

Người trong kiệu ngắt lời bằng một giọng khinh miệt :

- Thứ như ngươi không xứng đáng để bảo đảm.

Thiên Đài Ma Cơ giơ tay lên hỏi :

- Bằng cứ vào cái này được chăng?

Nàng cặp một phiến ngọc to bằng nửa bàn tay vào khe ngón tay giữa và ngón tay trỏ. Giữa phiến ngọc có dùi thủng ba lỗ.

Người trong kiệu kinh hãi la lên :

- Tam Chỉ Quyết!

Thiên Đài Ma Cơ lạnh lùng hỏi lại :

- Phải rồi! Tôn giá có nhận biết vật này ư?

Người trong kiệu ngập ngừng hỏi :

- Ngươi là... truyền nhân của lão nhân gia đó ư?

Thiên Đài Ma Cơ đáp cộc lốc :

- Phải!

Thế rồi hai bên không nói gì nữa. Sau một khắc trầm lặng, người trong kiệu lên tiếng bằng một giọng trịnh trọng :

- Được rồi! Ta nể ngươi có tín vật đó, mà tạm thời buông tha cho gã. Nhưng không phải có thế là xong đâu...

Thiên Đài Ma Cơ liền nói ngay :

- Nếu sau này quả nhiên Địa Ngục thư sinh có dính líu đến vụ công án này, thì tại hạ sẽ phụ trách việc đưa y đến đây để tôn giá tùy tiện xử trí.

Người trong kiệu nói :

- Được rồi! Bây giờ ngươi có thể đưa gã rời khỏi nơi đây.

Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :

- Nhưng huyệt đạo y đã bị kiềm chế.

Người trong kiệu đáp :

- Gã được giải khai rồi. Nếu không thì mạng y cũng chẳng còn nữa.

Thiên Đài Ma Cơ lộ vẻ rất phức tạp. Nàng ngẩn người ra một lúc, rồi đột nhiên cúi xuống toan ôm chàng lên.

Lúc này, Địa Ngục thư sinh mở mắt ra. Chàng cất giọng run run :

- Đừng đụng vào tại hạ!

Tay phải chàng chống xuống đất, lảo đảo đứng lên.

Thiên Đài Ma Cơ vẻ mặt sững sờ tựa hồ như oán hận. Nàng máy môi toan nói gì lại thôi.

Địa Ngục thư sinh đảo cặp mắt oán hờn, căm hận, hết nhìn cỗ kiệu diêm dúa lại nhìn bọn người áo đen. Chàng lại ngó thiếu nữ áo hồng một lúc, rồi quay lại nói với Thiên Đài Ma Cơ :

- Món ân tình này, tại hạ xin ghi vào tâm khảm.

Chàng nói xong, loạng choạng bước đi ra ngoài cửa miếu.

Thiên Đài Ma Cơ biến sắc thành rất khó coi. Vẻ lạnh lùng của Địa Ngục thư sinh làm tổn thương đến lòng tự ái của nàng. Nàng ngẩn người ra một lúc, rồi cất bước rượt theo.

Ngoài miếu, trăng sao đầy trời chiếu ánh sáng huyền ảo xuống cả một vùng. Tuy hiện đang tiết trọng xuân và ngọn gió đêm vẫn còn thổi mạnh.

Thiên Đài Ma Cơ theo sau Địa Ngục thư sinh một lúc. Nàng không nhịn được nữa, lên tiếng :

- Hiền đệ! Hiền đệ bị nội thương nặng lắm đó, cần phải tìm cách điều trị ngay đi!

Địa Ngục thư sinh dù có lạnh lùng đến đâu, cũng không thể làm lơ trước tấm lòng tha thiết ân cần của nàng. Chàng liền dừng bước lại nói :

- Đa tạ cô nương có dạ quan hoài. Tại hạ hiểu rồi!

Thiên Đài Ma Cơ lại hỏi :

- Bên kia có nhà nông hộ, chúng ta vào đó nhờ họ, để trị thương được chăng?

Địa Ngục thư sinh ngập ngừng đáp :

- Tại hạ... đầy mình máu me, không khỏi khiến cho người ta phải kinh hãi. Vào đó không tiện.

Thiên Đài Ma Cơ lưỡng lự một lát rồi nói :

- Vậy... chúng ta vào khu rừng trước mặt kia.

Địa Ngục thư sinh hững hờ đáp :

- Tại hạ không dám quấy nhiễu cô nương nữa, và xin cho cáo biệt.

Thiên Đài Ma Cơ đưa mắt nhìn Địa Ngục thư sinh bằng con mắt hờn giận. Nàng lạnh lùng hỏi :

- Huynh đệ không thèm đi với ta ư?

Địa Ngục thư sinh lạt lẽo đáp :

- Không phải thế. Tại hạ không muốn nợ ai quá nhiều.

Thiên Đài Ma Cơ hằn hộc hỏi :

- Vậy ra ta hay giây vào những việc không đâu ư?

Địa Ngục thư sinh đáp :

- Cô nương đã nói vậy, thì tại hạ chẳng biết phải trả lời thế nào được.

Thiên Đài Ma Cơ xẵng giọng :

- Địa Ngục thư sinh! Ngươi tưởng ta hạ tiện lắm phải không? Hừ!...

Giọng nói đầy vẻ oán hờn, nàng trở gót đi ngay. Chớp mắt đã biến vào trong bóng đêm mờ ảo.

Địa Ngục thư sinh toan gọi nàng đứng lại, nhưng rồi chàng nhẫn nại không lên tiếng. Chàng đã biết rõ tâm ý nàng, nhưng chàng không ưa tính nết kiều mỵ, lãng mạn của nàng.

Địa Ngục thư sinh lắc đầu mấy cái, rồi lại đi vào khu rừng rậm gần đó.

Chàng bị nội thương nghiêm trọng, lại khốn nỗi khí huyết trồi ngược, không sao chống nổi. Nếu không có lòng cao ngạo, thì chàng đã không cử động được nữa rồi.

Hiện giờ, điều cần cấp nhất là phải trị thương, ngoài ra nhất thiết chàng không nghĩ tới việc gì nữa.

Địa Ngục thư sinh tổn thất rất nhiều hơi sức mới loạng choạng đi tới được khu rừng. Ngồi xuống dưới bóng cây, chàng tưởng chừng như mình đã dùng đến hơi sức cuối cùng. Toàn thân rã rời, chàng có cảm giác xương thịt bị tan nát hết.

Địa Ngục thư sinh thở hồng hộc một lúc, rồi móc lấy hai viên thuốc chữa thương uống, đoạn nhắm mắt hành công.

Bất thình lình, một bóng người cao lớn như quỷ mị chuồn vào trong rừng. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi tiến về phía Địa Ngục thư sinh.

Địa Ngục thư sinh đang hành công đến chỗ khẩn yếu, nên có người tiến vào mà chàng cũng không hay.

Người kia đột nhiên dơ tay lên nhằm đánh vào Địa Ngục thư sinh...

Lúc này, hắn chỉ khẽ đưa ngón tay một cái là chàng bị tẩu hỏa nhập ma hay bị chết liền.

Địa Ngục thư sinh sắp mất mạng về tay con người thần bí thì xảy chuyện bất ngờ, khiến bóng người này thu tay về. Dường như có điều gì suy nghĩ, người đó đứng yên

lặng một lúc rồi lại giơ tay lên lần thứ hai...

- Hà Hà!...

Một tiếng cười lạt vọng lại. Bóng người này phản ứng rất mau lẹ. Hắn xoay mình nhảy xổ về phía phát ra thanh âm nhanh như chớp, đồng thời cất tiếng hỏi :

- Ai?

Tiếp theo một bóng người tha thướt từ sau một gốc cây xuất hiện. Người thần bí ra chiều kinh ngạc la lên :

- Hừ! Thiên Đài Ma Cơ!

- Đúng rồi! Các hạ là cao nhân phương nào?

Nguyên Thiên Đài Ma Cơ tức mình bỏ đi rồi. Thủy chung nàng vẫn chẳng yên lòng, liền lén lén quay trở lại thì gặp người thần bí này đang hạ thủ gia hại Địa Ngục thư sinh.

Nàng sợ làm chàng kinh động mà bị tẩu hỏa nhập ma, nên bật lên tiếng cười lạt dẫn dụ người thần bí rời xa chàng.

Nhờ có bóng trăng, Thiên Đài Ma Cơ nhìn qua kẽ lá thấy có bóng người che mặt mặc áo cẩm bào.

Thiên Đài Ma Cơ bị đối phương gọi trúng tên hiệu, mà nàng lại không nhận ra đối phương là ai, nên tâm thần nàng không khỏi chấn động.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cất tiếng hung dữ :

- Con nha đầu kia! Lão phu là ai ngươi bất tất phải hỏi làm chi, vì chính ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi nơi đây nữa.

Thiên Đài Ma Cơ cười khanh khách hỏi :

- Tại sao vậy?

- Chẳng tại sao cả.

Thiên Đài Ma Cơ lại hỏi :

- Dù hạng cùng hung cực ác đến đâu, khi giết người cũng phải có duyên cớ. Sao các hạ...

Người mặc áo cẩm bào ngắt lời :

- Đừng rườm lời nữa. Lão phu muốn giết ai là giết, chả cần phải mượn cớ này có nọ. Hiện giờ lão phu nhận thấy cần phải giết ngươi.

Thiên Đài Ma Cơ dương cặp mày liễu lên hỏi :

- Phải chăng các hạ nhận thấy tại hạ làm trở ngại việc hạ sát Địa Ngục thư sinh của các hạ.

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :

- Có thể như vậy.

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Địa Ngục thư sinh dùng thủ đoạn tàn nhẫn, giết người không để vết tích, thì các hạ giết y để trừ hại cho bạn giang hồ cũng là một việc đường hoàng, tưởng các hạ chả cần phải giết kẻ khác để bịt miệng...

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười ha hả ngắt lời :

- Con tiện tỳ kia! Mi coi lão phu là hạng người nào? Mi tha thiết với thằng lỏi kia, mà gã đối với mi lại quá vô tình. Vừa lúc nãy, mi ôm mối tủi hận bỏ đi, rồi quanh trở lại phải không.

Thiên Đài Ma Cơ biến đổi sắc mặt. Nàng tự hỏi :

- Xem chừng con người thần bí này đã biết rõ hết bao nhiêu việc vừa xảy ra, nhưng mình không hiểu hắn cố tình hạ sát Địa Ngục thư sinh vì mục đích gì?

Nàng biết rằng có hỏi hắn cũng chẳng thèm trả lời, nhưng nàng cố ý kéo dài thời gian, hy vọng Địa Ngục thư sinh đến lúc tỉnh lại đã xong việc hành công. Nàng liền tủm tỉm cười hỏi :

- Tại hạ coi chừng các hạ là con người có tâm huyết thì phải?

Người thần bí lạnh lùng đáp :

- Cái đó đã dĩ nhiên. Hà tất mi còn phải hỏi?

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Coi bề ngoài các hạ không phải bọn tầm thường, thì tất trong võ lâm hẳn có địa vị tương đương, tưởng các hạ chẳng đến nỗi nhân lúc người ta nguy ngập mà động thủ gia hại.

Người che mặt mặc áo cẩm bào bật lên tiếng cười hung dữ đáp :

- Mi lầm rồi! Lão phu không tính đến chuyện đó.

Thiên Đài Ma Cơ hỏi khích :

- Ồ! Phải chăng các hạ sợ y tỉnh lại, không địch nổi y hay sao?

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười khẩy đáp :

- Mi cho là thế cũng không sao. Có điều cả mi lẫn thằng lỏi kia đều đáng chết.

Thiên Đài Ma Cơ không có biện pháp nào nữa. Nàng cho là con người thần bí này tàn nhẫn vô cùng, dù có nói gì cũng bằng phí lời.

Chợt nảy ra một ý nghĩ, nàng nói :

- Các hạ nên lưu danh lại để tại hạ có chết cũng biết mình chết về tay ai?...

Người che mặt mặc áo cẩm bào quắc mắt lên đáp :

- Tiểu tiện nhân! Mi là con quỷ hồ đồ.

Thiên Đài Ma Cơ cũng xẵng giọng :

- Các hạ nên lịch sự một chút. Đừng mở miệng mắng người một điều tiện nhân, hai điều tiện nhân.

Lão già che mặc cười gằn hỏi :

- Phải chăng mi định kéo dài thời gian. Ha Ha!...

Lão vừa nói vừa giơ tay ra chụp xuống Thiên Đài Ma Cơ. Chiêu trảo của lão nhanh như điện chớp, mà kỳ dị vô cùng.

Thiên Đài Ma Cơ đã chuẩn bị từ trước. Nàng thấy bóng người đối phương chuyển động, liền giơ tay lên ném ra một nắm kim nhỏ như mưa tưới xuống. Thứ ám khí này nhỏ như lông trâu, bao trùm một phạm vi đường kính dài chừng một trượng. Người đứng cách gang tất dĩ nhiên là không khỏi bị thương.

Tuy nhiên, lão già che mặt mặc áo cẩm bào vẫn lờ đi như không biết, và vẫn tiếp tục đưa ngón tay ra chụp tới.

Lão già che mặt mặc áo cẩm bào bị đến hơn phân nửa đám kim bắn trúng, nhưng cổ tay Thiên Đài Ma Cơ bị lão nắm chặt.

Lão già che mặt mặc áo cẩm bào rùng mình một cái. Bao nhiêu mũi kim nhỏ tới tấp rớt xuống đất.

Thiên Đài Ma Cơ sợ hết hồn, vì thứ ám khí của nàng đó là Tố Nữ thần châm, người võ lâm nghe tiếng đều phải kinh hồn táng đỡm. Mỗi lần nàng có thể phóng ra từ mười mũi đến một trăm mũi không chừng. Ai bị trúng ám khí này, thì thần châm theo máu chu lưu trong người. Nếu không cứu trị kiệp thời, người đó sẽ bị xuyên thủng trái tim mà chết. Từ ngày nàng bôn tẩu giang hồ đến nay, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tay đối thủ không bị thương về thần châm. Nàng càng kinh hãi hơn, vì đối phương run người một cái làm cho những mũi thần châm đã trúng vào người lại rớt xuống được. Đó là điều nàng không thể tưởng tượng được.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nắm được tay Thiên Đài Ma Cơ rồi bóp mạnh một cái. Lập tức nàng cảm thấy chân khí mất hết, không đề tụ nội lực được nữa.

Người che mặt mặc áo cẩm bào bật lên tràng cười quái gở.

Tiếng cười the thé, thêm vào mục quang kỳ dị của lão, khiến cho Thiên Đài Ma Cơ cảm thấy lão là con người thần bí sặc mùi tà dâm, lòng nàng không khỏi run sợ.

Người che mặt mặc áo cẩm bào đưa tay ra vuốt má Thiên Đài Ma Cơ, nhìn nàng bằng con mắt tà dâm.

Sau khi hắn nhìn thân thể nàng từ trên xuống dưới, rồi miệng lẩm bẩm :

- Giết thị đi chẳng là phí của trời lắm ư? Trời đã sinh ra vưu vật, mình nên hưởng thụ một phen mới phải...

Thiên Đài Ma Cơ sắc mặt lợt lạt.

Người che mặt mặc áo cẩm bào ra chiều đắc ý nói :

- Con tiểu hồ ly này! Tuy lão phu tuổi đã lục tuần, nhưng cách thù tiếp nam nữ dám tự khoe mình là tay cao thủ đệ nhất thiên hạ. Mi không tin thì thử nếm mùi sẽ biết lời nói của lão phu không sai sự thực. Ha Ha!...

Giọng nói tà dâm, tiếng cười bỉ ổi chẳng khác gì những roi đòn đánh vào trái tim Thiên Đài Ma Cơ. Nhưng nàng đã tự xưng Ma Cơ, thì không phải là chuyện ngẫu nhiên. Dĩ nhiên nàng phải có bản lãnh gì. Nàng liền nở một nụ cười rất quyến rũ hỏi :

- Có thật thế không?

Đầu mày cuối mắt nồng nàn, khóe mắt lẵng lơ khiến cho người ta phải tiêu hồn.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười rộ đáp :

- Dĩ nhiên là thế. Sự thực sẽ chứng minh điều đó.

Thiên Đài Ma Cơ liền nói :

- Vậy các hạ hãy buông tay ra!

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại cười ha hả nói :

- Cái đó thì không được đâu. Lão phu coi người đã nhiều rồi, có lý đâu còn không biết con hồ ly quỷ mỵ

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Các hạ sợ, không dám buông tay ư?

Lão già che mặt đáp :

- Lão phu hãy phế trừ võ công của mi và thu thập thằng lỏi kia, xong rồi sẽ cùng mi... Ha! Ha!...

Thiên Đài Ma Cơ lớn tiếng :

- Lão phí bỏ công lực ta thì thà rằng giết ta đi còn hơn.

Lão già che mặt lại nói :

- Muốn chết không bằng ghét sống. Mi cứ yên tâm, xong việc rồi lão phu đằng nào cũng phải giết ngươi.

Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :

- Lão mà buông tha ta, thì nhất thiết điều gì ta cũng nghe hết...

Lão già che mặt cười khằng khặc nói :

- Cái đó không được đâu. Mi theo hay không chẳng phải là quyền ở mi.

Lão vừa nói vừa phóng ngón tay điểm vào người Thiên Đài Ma Cơ rồi buông tay ra.

Thiên Đài Ma Cơ ngồi phệt ngay xuống.

Lão già che mặt mặc áo cẩm bào xoay mình tiến về phía Địa Ngục thư sinh.

Địa Ngục thư sinh có biết đâu tử thần đã vươn tay ra sắp nắm lấy chàng lôi đi.

Thiên Đài Ma Cơ thấy vậy, mắt muốn tóe lửa. Nàng đưa ngón tay lên điểm vào mấy chỗ huyệt đạo để tự giải khai, rồi xoay mình đứng lên nhảy xổ vào lão che mặt mặc áo cẩm bào...

Cùng một lúc, bỗng nghe tiếng rú thê thảm vang lên. Địa Ngục thư sinh bị hất ra ngoài một trượng.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nghiên người đi, thì gặp lúc Thiên Đài Ma Cơ nhảy vọt đến. Lão bật tiếng la hoãng : “Ái chà!” rồi vung chưởng đánh ra.

Huỵch một tiếng! Thiên Đài Ma Cơ bị hất té ngược lại. Bên kia Địa Ngục thư sinh không thấy động tĩnh gì nữa. Dường như chàng đã chết rồi.

Lão già che mặt run lên nói :

- Con hồ ly này! Té ra mi không sợ điểm huyệt...

Thiên Đài Ma Cơ giơ tay lên. Một vật lấp loáng có ánh sáng, vọt ra khỏi tay nàng bay tới trước mặt người mặc áo cẩm bào. Lão kinh hãi la lên :

- Thất Toàn Phi Nhạn.

Lão vừa la vừa vọt người đi. Ánh sáng lấp loáng kia đột nhiên liệng vun vút trên không thành đường cánh cung, rồi vẽ thành một vòng tròn, hai vòng tròn, ba vòng tròn... vòng tròn này chưa tiêu tan thì vòng thứ hai đã xuất hiện. Những vòng tròn kết hợp thành những vòng ánh sáng dầy đặc và bậc lên những tiếng vo vo như xé bầu không khí, khiến người nghe không khỏi kinh tâm động phách.

Người che mặt mặc áo cẩm bào né tránh vào khe hở của những vòng ánh sáng.

Lão rú lên một tiếng thì đồng thời những vòng ánh sáng kia cũng tiêu tan. Tấm khăn bịt mặt lão đỏ lờm một miếng. Trên đầu rõ ràng có một vết máu rộng đến ba tấc.

Thiên Đài Ma Cơ lớn tiếng quát :

- Thử một lần nữa xem sao? Ta không tin là mạng lão lại lớn đến thế.

Nàng vừa quát vừa giơ tay lên...
Bình Luận (0)
Comment