Độc Tình Sự Tàn Nhẫn Của Lão Đại

Chương 13


Hạo Dương Y Mễ trừng mắt không vừa lớn tiếng quát
Anh muốn gì đây? Tôi muốn kết thúc, đó là ý của tôi, lựa chọn của tôi … anh nghe cho rõ, tôi dọn ra khỏi căn hộ kia là thật, muốn vạch rõ quan hệ với anh cũng là thật.

Anh không yêu tôi, tột cùng là anh đang muốn cái gì?
Hạo Dương cười lạnh: Cô nghĩ Nam Ân hắn sẽ có thể che chở cô sao? Bên tôi có gì không tốt? Tôi có thể huy hoại cô lúc nào cũng được đừng ra vẻ với tôi.

Nếu không phải năm đó tôi đưa cô ra khỏi nơi bẩn thiểu kia, cô có ngày hôm nay sao hả
Phải tôi thà năm đó, anh đừng cứu tôi đi, tôi thà năm đó không nói sẽ trả ơn cho anh … để tôi nhận lại được gì Y Mễ tay vạch bả vai bên phải của cô xuống lộ ra hình năm hoa đỏ thấm: Anh nhìn đi, nhìn cho rõ đi.

Tại sao tôi lại phải xăm lên bả vai này còn không phải do anh sao? Sinh nhật của anh, tôi phải chờ khi anh vui vẻ cùng bạn bè cũng người anh yêu xong mới đến lượt tôi? Sau đó thì sao, tôi đang chuẩn bị cho anh, anh giúp tôi mang một nồi lẩu ra bàn chỉ một cuộc điện thoại của người anh yêu là cô ta té ngã anh vội vã buông tay chạy đi, lúc đó anh có nhìn lại tôi đã chịu nỗi đau trút lên vai tôi hay không? Sau đó nhận lại là gì? Anh xin lỗi, cô áy ngã trong nhà tắm không có gì nặng chỉ là anh nghe cô ấy khóc anh hoảng … nực cười thế còn tôi?

Chuyện đã qua sao cô cứ phải nhắc lại hả?

Chưa hết tôi sẽ nhắc cho anh nhớ, con của tôi, cũng là máu mủ của anh hết lần này đến lần kia phải phả bỏ vì lý do ch ó má của anh, vậy anh còn đi vào cơ thể tôi làm gì? Tôi có từng cầu xin anh tha cho con tôi không, tôi nguyện bỏ lại tất cả.

Không quay lại đây nữa … sau đó thì sau anh đồng ý với tôi rồi lại cho xe đâm ngã tôi … Y Mễ đây con này cái gì cũng biết, chỉ là tôi nhiều lần dùng tình yêu của mình để che đậy vết thương lòng anh gây ra cho tôi … Nam Ân anh ta cùng hạng người với anh, anh từng nói với tôi như thế, đúng nhưng anh ta yêu tôi, anh ta dịu dàng chiều chuộng tôi, còn anh? Anh cho tôi được gì? Ngoài sự bất hạnh và thốn khỗ đó
Hạo Dương liếm môi ngồi lại gần phía cô: Y Mễ, tôi xin lỗi, tôi đã làm em tổn thương đến vậy … được không náo loạn nữa nghe tôi
Y Mễ bất động nước mắt không ngừng rơi lại cách này, câu nói này đã nghe đến phát chán?
Y Mễ đẩy ra đứng lên: Nói cũng đã xong anh để tôi bình yên, ngày anh kết hôn tôi sẽ đến … bây giờ anh về cho
Y Mễ, đừng thử thách kiên nhẫn của tôi
Nhị Gia làm phiền về cho tôi cần nghĩ ngơi
Aaa
Y Mễ bị Hạo Dương xuống hạ thân của hắn, hắn thô bạo kéo chiếc áo ngủ bên vai cô xuống hôn, cắn ngấu nghiếng …
Y Mễ dùng sức với lấy chiếc điện thoại bên bàn mặc cho Hạo Dương đang tàn bạo trên thân thê cô không ngừng: Y Mễ, tại sao em luôn không biết nghe lời
Y Mê choàng tay ôm lấy Hạo Dương tay bấm vội một dãy số

Bên kia cũng nhanh chóng nghe máy
Hạo Dương anh bỏ em ra, đừng, về với cô ây đi
Ư m ưm - Y Mễ nhắm mắt rên rĩ
Bên kia vẫn tiếng alo Hạo Dương, ai đấy, cô là ai nhưng đáp lại chỉ tiếng rên rỉ của Y Mễ
Sau đó lại tiếng nói quen thuộc của Hạo Dương: Em vẫn luôn mê người như vậy thả lỏng
Lúc này Y Mễ thở nhẹ bấm nút loa lớn
Điện thoại phát ra tiếng khóc
Bên tai Hạo Dương nghe tiếng Y Mễ nói nhẹ: Tôi sẽ để cô ta nghe, nghe rằng anh đang ham muốn thân thể tôi ra sao
Dương, quả nhiên là anh, anh là đồ xấu xa
Tiếng khóc của Chu Yên thất tỉnh Hạo Dương bật dậy
Giật lấy điện thoại tắt máy quát lớn: Y Mễ, cô muốn chết
Một lần nữa cổ của Y Mễ bị siết chặt bên ngoài cạch: Hạo Dương bỏ cô ấy ra
Là Nam Ân, anh hoá ra nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa vẫn nghe được rõ cuộc nói chuyện của cô và Hạo Dương
Y Mễ như cảm thấy xấu hổ kéo áo đẩy mạnh Hạo Dương ra
Hoá Ra Chúng Mày Đang Rình Rập Sau Lưng Tao.

Bình Luận (0)
Comment