Độc Tôn Kiếm Đế

Chương 5 - Vân Tinh Các

Hành động bình tỉnh của hắn làm cho bốn người ngạc nhiên, họ thấy hắn thây đổi quá nhanh, mới hôm kia còn áp a áp úng khi nói chuyện với người khác giờ thì bình tỉnh trấn định đến đáng sợ.

      Con ngôi đi!

Tam trưởng lão Lăng Thiên Hùng nói, ông cũng thấy kì là về con trai mình, khí chất cả dung mạo thây đổi quá lớn.

      Cha, con đứng được rồi.Gia chủ ngài muốn hỏi gì thì hỏi đi con còn có công việc.

Hắn nhàn nhạt nói từng chữ, hắn chưa bao giờ tiếp súc qua gia chủ này, hắn chỉ nghe mọi người nói về gia chủ chứ hắn không nhìn thấy gia chủ, nên giộng nói cũng không có tí tình cảm ào.

Nghe hắn nói thế, bốn người chấn kinh lần 2, trong Lăng gia này người muốn nói chuyện với gia chủ không biết bao nhiểu người, vậy mà gia chủ tự động gọi hắn đến mà hắn không để ý.

        Thiên à chúng ta biết, chúng ta có lỗi với ngươi nhiều lắm nhưng cái này cũng là bất dắc dĩ, chúng ta cũng không thể làm gì khác.

Đại trưởng lão Lăng Hiền, đứng dây đi tới vỗ vai hắn, nhưng hắn lại lùi lại một bước, hắn không có sí kí ức gì ba người này nên hắn không muốn gần gui ngươi mình không quen biết.Đại trương lão thở dài.

            Con biết mà, vì lợi ích gia tộc và cũng không cần vì thằng phế vật này mà hao tâm tổn thất, mọi người chỉ có vậy thôi à không còn chuyện gì con về trước ở ngoại viện còn nhiều chuyện để làm lắm.

Hắn cười nhạt, nụ cười làm cho bốn người không có gì để nói, họ biết dù bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, cũng vì cái lợi trước mắc mà bỏ đi một thiên tài sau này.

Hắn quay người đi ra ra cửa một một chúc chần chờ , bốn người cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

    Haiz xem ra đại trưởng lão nói đúng, khi xưa không nên để hắn ra ngoại viện.

Nhị trưởng lão thở dài nói.

    Giờ nói gì cũng vô ích.

Tam trưởng lão mặc trầm xuống lạnh lùng nói rồi đứng dậy.

............

Tinh Vân các là thế lực lớn ở sơ vực, Tinh Vân các gải gác khấp đế quốc, ở đâu cũng có người của họ.Tinh Vân các không phụ thuộc vào là thế lực không chịu sự khống chế của các thế lực khác, Tinh Vân các chủ yếu buôn bán thảo dược, công pháp, vũ khí , linh khí ...đủ các loại.

Sau khi ra khỏi nội viện Lăng Thiên cũng không về ngoại viện mà đi thăng ra cửa lớn, hắn muốn đi dạo một chúc và tiện thể kím cái gì để ăn, sáng tới giờ hắn không có bỏ bụng cái gì.Trên đường tấp nạp người qua lại hàng hóa bầy ra cả đương, đa phần là người thường rất it tu sĩ, hắn dừng bước tại một trước bản hiệu to đùng ghi Tinh Vân các, hắn bước vào bên trong không ồn ào như hắn tưởng mà rất yên tỉnh, hắn thấy góc cuối kế bên cửa sổ có bàn trong đi xuống ngồi, không lâu lắm tiểu nhị chạy tới hỏi hắn:

      Khách nhân ăn gì ạ?

Lấy cho ta năm cái bánh bao một tô canh và một vò rượu.

Hắn trả lời, thật ra hắn lúc còn ở địa cầu một giọt rượu hắn còn chưa uống nhưng hắn phải " nhập gia thì tùy tục".

      Khách nhân đợi một lát.

Tiểu nhị cung kinh rời đi.

Không lâu lắm thì tiểu nhị mang thức ăn lên, hắn cũng đánh chén cho no cái bụng,

        Mời Long đại sư đi hướng này.

Bước vào trong là một trung niên và một ông lão, người trung niên có vẻ rất cung kính với ông lão, ông lão thì đi theo hắn, chợt ông lão nhìn về phía góc cuối kế bên cửa sổ đi tới vị trung niên cũng đi theo.

        Vị tiểu huynh đệ này ta có thể ngồi chung không?

Hắn đang ăn thì nghe tiếng người hỏi mình thì nuốc vội miến bánh bao rồi đáp:

      Ngài cứ tự nhiên.

Rồi cấm đầu ăn tiếp, hắn phải công nhận bánh bao ở đây làm ngon tuyệt, bánh tuy không lớn nhưng thây vào đó là bánh vừa thơm vừa nềm nhân thì rất chắc, người có thể làm ra món bánh bao này chắc là một đầu bếp thượng hạng, hắn lúc tại địa cầu cũng có học sơ qua về nấu ăn nên hắn rất biết thưởng thức.

Tiểu nhị cũng đi lại nhưng lần này có hơi chần chơ, nhưng gương mặc bổng chấn tỉnh lại nói:

          Khách nhân dùng gì ạ?

Cho ta năm cái bánh bao một to canh và một vò rượu.

Ông lão đáp, Lăng thiên đang húp tô canh thì dừng lại nói.

            Ấy tiện thể cho ta thêm năm cái bánh bao nữa.

Hắn nói lời này thì tiểu nhị lão giả với người trung niên đi cũng sững sờ.

            Vâng khách nhân đợi một lát.

Tiểu nhị cung kính lui xuống, ông lão nói:

          Không biết danh sưng của tiểu huynh đệ là gì.

Hắn đang đợi năm cái bánh bao của minh mang lên không có gì làm, cũng đang định hỏi ông lão nhưng ông lão mở lời trước hắn tiện thể đáp:

            Ta là Lăng Thiên

Cái gì! ngươi là người Lăng gia.

Vị trung niên kế bên hơi kinh ngạc hỏi lại.

              Phải ta là người của lăng gia.

Trung niên đang định nói thêm gì nhưng rồi thôi.

Không lâu lắm thức ăn được tiểu nhị bưng lên, vị lão gia gót rượu vào chén của mình và hắn.Hắn cũng không dám thất lễ cũng cạng nốt chén rượu, hắn lúc đầu uống rượu tửng là rất khó uống, nhưng khi uống vào làm cho hắn cảm giác rất sảng khoái.

          Không biết nên sưng hô thế nào với tiền bối?

Hắn uống cạng chén rượu rồi tự mình gót thêm vào hai chén rồi hỏi.

          Ta là Long Mạc.

Ông lão cũng hớp xong chén rượu rồi đáp, ông có thể nhìn ra hắn rất khác so với những người ông biết, vì vậy mới muốn làm quen một chúc với hắn, lúc tiểu nhị tới ông chuyền âm cho hắn tất nhiên cũng chuyền âm cho vị trung niên kế bên mình.

        Không quên bỏ lại một cmt và ta thích

thank

iu

Bình Luận (0)
Comment