Độc Tôn Tam Giới

Chương 1014

Giang Trần tập trung tư tưởng quan sát, thần thức bao trùm mấy ngàn thước chung quanh.

Trong lúc đó, Thiên Mục thần nhãn của Giang Trần nhíu lại, nhìn qua trời xanh trên đỉnh đầu, lúc này không ngờ lại có một đám mây màu xanh bay tới.

- Ồ? Đó là cái gì?

Giang Trần vừa suy nghĩ, đám mây màu xanh kia bỗng nhiên vỡ ra, một đạo tia chớp màu xanh nhảy lên trên trời xanh, ầm ầm đánh xuống.

- KHông phải chứ? Thiên Lôi sát trận?

Giang Trần chấn động.

Hắn biết rõ U Cổ Thất Sát trận này lợi hại, thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng ngay cả Lôi trận cũng có thể đưa tới, người bày U Cổ Thất Sát trận này rốt cuộc là người biến thái tới mức nào a.

Mặc dù nói sát thương của trận pháp này tuyệt đối không tính là cao, chủ yếu là khảo nghiệm khả năng thực chiến của bản thân. Thế nhưng mà Giang Trần không thể không sợ hãi, thán phục người bày ra trận pháp có thể biến hóa tới như vậy.

Thất sát, xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng mà, Lôi sát trận này lại là thứ mà Giang Trần không e ngại nhất.

Đừng nói là hắn luyện hóa Lôi Vân mộc trong cơ thể Kim Thiền, cho dù không có vật ấy, sau khi dung hợp huyết mạch của Kim Thiền, hắn cũng bách độc bất xâm, vạn lôi không phá.

Cái này là Lôi Sát trận, Giang Trần sao lại phải sợ cơ chứ.

Huyết mạch Kim Thiền, số thiên lôi có thể gây tổn thương cho hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, thu pháp thân, tùy ý để cho lôi điện màu xanh kia đánh xuống.

Phanh.

Đạo lôi điện màu xanh kia rơi vào trên người Giang Trần, giống như từng giọt nước mưa xối xả lên trên người Giang Trần, đột nhiên biến mất.

Sau đó trên bầu trời trong xanh không ngừng có những đám mây kéo tới, màu xanh, màu tím, màu xanh lá, màu cam...

Đủ loại lôi điện các màu khác nhau, giống như là vô số giọt nước mưa rơi xuống.

Giang Trần đắm chìm bên trong biển lôi điện, nhưng lại không có một chút phản ứng nào. Những lôi điện kia vừa mới chạm vào quanh thân Giang Trần lập tức giống như bị một loại lực lượng nào đó thôn phệ, hoàn toàn biết mất.

Trong U Cổ Thất sát trận này Lôi sát trận chính là thứ áp trục, là sát trận có lực công kích mạnh nhất, là một đạo sát trận đáng sợ nhất.

Thế nhưng không ngờ đối với Giang Trần mà nói, lại là đạo sát trận hắn thoải mái nhất. Nhìn biểu lộ kia giống như là vô cùng nhẹ nhõm, tùy ý để cho lôi điện đánh vào trên người.

Lôi trận biến mất, cơ hồ tất cả cảnh tượng trước mắt hóa thành hư không. Một đạo trận bàn lại một lần nữa rơi vào trong tay Giang Trần. Mà Giang Trần phát hiện ra một lần nữa mình lại đứng trên hành lang.

U Cổ Thất Sát trận, thành công phá trận.

Giang Trần vuốt ve trận bàn của U Cổ Thất Sát trận, nhìn qua trận bàn này hiển nhiên so với Tiểu Vô tương trận còn tinh xảo hơn, càng thêm phức tạp hơn một chút.

- Chậc chậc, cái trận bàn này quả nhiên bất phàm, không ngờ lại có thể tùy ý điều chỉnh cấp bậc trận pháp.

Giang Trần cẩn thận nghiên cứu trận bàn này, lại phát hiện ra cái trận bàn này không ngờ vô cùng tiến bộ, có thể điều chỉnh độ khó của trận pháp.

- Ài, hóa ra U Cổ Thất Sát trận mà ta thông qua chỉ có cấp bậc thấp nhất mà trận bàn này có thể mô phỏng ra. Không ngờ còn có hai cấp bậc cao hơn.

Giang Trần bỗng nhiên có một loại cảm giác giống như nhặt được bảo bối.

- Có được Thất Sát trận bàn này, chẳng khác nào là nắm giữ một đại sát khí a. Cấp bậc đơn giản nhất cũng đã là như vậy, nếu như là khởi động cấp bậc trung đẳng cùng với phức tạp nhất, uy lực chẳng phải là kinh người hơn sao?

Giang Trần vô cùng vui vẻ, hắn có cảm giác mình bị nhốt trong cấm địa của Đan Tiểu cổ phái hoàn toàn xứng đáng.

Trận pháp thứ hai bị phá vỡ, Giang Trần ngày càng gần với tháp truyền thừa hơn.

Nhưng mà Giang Trần lại không có ý định tiếp tục khiêu chiến trận pháp thứ ba.

Trước khi tu vi không đột phá tới Nguyên Cảnh cửu trọng, Giang Trần tuyệt đối sẽ không đương đầu với nguy hiểm như vậy. Tuy rằng hắn rất muốn lập tức đi ra ngoài, thế nhưng hắn cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt.

Trở lại tàng thư các, Giang Trần lại lần nữa đọc những tàng thư kia.

Những ngày này Giang Trần đã đem tất cả những ghi chú của chủ nhân động phủ này đọc qua một lượt, hơn nữa tất cả những tàng thư ở đây hắn cũng đọc qua không ít.

Đối với thời đại thượng cổ của Thần Uyên đại lúc ít nhiều hắn cũng có chút lý giải.

Chỉ là thời đại thượng cổ của Thần Uyên đại lục trong trí nhớ kiếp trước của Giang Trần không có một chút nào.

- Kỳ quái, cái Thần Uyên đại lục này khiến cho ta có cảm giác có liên quan tới kiếp trước của ta. Nhưng mà từ trong tàng thư của Đan Tiêu cổ phái, những nhân vật và điển cố trong thời đại thượng cổ ta lại chưa từng nghe qua. Chẳng lẽ Thần Uyên đại lục này thực sự không ở trong Chư Thiên vị diện của kiếp trước sao?

Giang Trần hiểu càng nhiều, càng cảm thấy trong đầu rối loạn.

- Rốt cuộc ta đã đi vào thế giới như thế nào? Thần Uyên đại lục này rốt cuộc ở vị diện nào? Hẳn là vị diện trong thế tục, nhưng mà thời đại thượng cổ hiển nhiên cũng có chiến tranh thần ma. Nếu nói là vị diện Chư Thiên thì rõ ràng cấp bậc lại không đủ.

Vị diện thế tục bình thường khó có thể nuôi dưỡng ra được thần ma. Nhưng mà tuyệt đối không có khả năng có nhiều thần ma qua lại vị diện thế tục.

Bởi vì năng lượng và sức chịu đựng trong vị diện thế tục căn bản không chịu được nhiều thần ma.

Bất luận là vị diện thế tục nào, tài nguyên và lãnh thổ đều có hạn. Có lẽ có thể nuôi sống vô số ức người bình thường, thế nhưng chưa hẳn đã nuôi dưỡng được một trăm thần ma.

Bởi vì một cường giả Thần cấp, tài nguyên và năng lượng tiêu hao tuyệt đối vượt qua vô số võ giải bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân lý giải tại sao trong thế giới võ đạo, tu vi càng cao thì nhân số lại càng ít.

Bởi vì tới cấp bậc nhất định, tài nguyên có hạn, căn bản không có khả năng thỏa mãn nhu cầu của cơ hồ tất cả cường giả.

Như vậy sẽ có chiến tranh, sẽ có tranh đấu, sẽ có chém giết, sẽ có vẫn lạc.

Như vậy thì mối liên kết giữa các sinh linh trong thế giới võ đạo bình thường mới có thể duy trì được.

Nếu không tất cả các võ giả đều thăng cấp, thăng cấp không có chừng mực thì không cần trăm năm, tài nguyên trên vị diện thế tục này sẽ khô kiệt, vị diện sụp đổ.

Mà Thần Uyên đại lục này lại kỳ quái vô cùng, trước khi Giang Trần tiến vào trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái này hắn đều đinh ninh choằng, Thần Uyên đại lục này chính là một vị diện thế tục bình thường.

Thế nhưng mà sau khi tiến vào trong Đan Tiêu cổ phái, sau đó hắn mới biết được, Thần Uyên đại lục ở thời kỳ thượng cổ không ngờ lại xuất hiện qua chiến tranh cấp bậc thần ma.

Như vậy ít nhất có thể chứng minh, Thần Uyên đại lục này không đơn thuần chỉ là một vị diện thế tục bình thường.

Ít nhất tại thời đại thượng cổ nó từng có lịch sử cực kỳ huy hoàng.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Giang Trần cảm thấy Thần Uyên đại lục này thật đúng là một mối tơ vò, càng hiểu sâu càng cảm thấy Thần Uyên đại lục này rất là bất phàm.
Bình Luận (0)
Comment