Độc Tôn Tam Giới

Chương 1037

Thực lực của Tào Tấn mạnh nhất, hắn cẩn thận như vậy thì hai người khác cũng không có lý do tự phụ cho nên đều gật đầu.

Không thể không nói, tên Tào Tấn này nhìn như là người cuồng ngạo, kỳ thực lại vô cùng cẩn thận, rất hiểu xem xét thời thế, giống như ban đầu ở Đan Kiền cung vậy, thấy tình thế không ổn lập tức quay đầu đi.

Giờ phút này tiến vào dược viên thượng cổ, tuy rằng từ Tam Tinh tông đã nhận được tình báo, ngoài Mê Thần chướng ra có lẽ không có thứ gì có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Thế nhưng hắn ta vẫn vô cùng cẩn thận, giống như sư tử vồ mồi, không có chút thư giãn nào.

Bị Tào Tấn làm ảnh hưởng, Ngô mập mạp và Thì Trinh kia cũng không dám xem thường.

Tuy rằng bọn họ đều hiểu bất kể là Giang Trần hay là trưởng lão Thánh Kiếm cung đều tuyệt đối không thể tạo thành uy hiếp với bọn họ, thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Thần thức ba người triển khai toàn bộ, dùng xu thế hình tam giác bắt đầu điều tra mọi thứ trong dược viên thượng cổ.

Diện tích của dược viên thượng cổ không bằng một phần mười chủ sơn Huyễn Ba sơn, thần thức của ba người đều vô cùng cường đại, nhất là Tào Tấn, diện tích mà thần thức bao phủ càng thêm kinh người.

Sau hai ba thời thần, ba người tím được rất nhiều manh mối.

Nhưng mà những manh mối này đều là do người của sáu đại tông môn lưu lại, hiện tại người đi trà lạnh, tuy rằng lưu lại một chút tàn tích, thế nhưng hiển nhiên không cung cấp được bao nhiêu trợ giúp cho bọn họ.

Ngược lại Thì Trinh lại có chút buồn bực, bởi vì một đường điều tra hắn nhìn thấy rất nhiều linh dược Địa cấp bị ngắt lấy, chuyện này khiến cho hắn đấm ngực dậm chân, rất là phiền muộn.

- Tào sư huynh, huynh mau tới đây xem:

- Đây là thứ còn sót lại của Thánh Anh thảo, mảnh đất này tuyệt đối đã từng có vô số Thánh Anh thảo.

- Có bao nhiêu?

Tào Tấn trầm giọng hỏi.

Nếu như là hơn mười, hơn trăm Thánh Anh thảo, đối với Tào Tấn mà nói lực hấp dẫn không lớn.

- Nhìn diện tích trồng Thánh Anh thảo này, theo ta thấy có lẽ có hơn ngàn, thậm chí hơn vạn gốc.

Hô hấp của Thì Trinh bắt đầu trở nên dồn dập.

Nhiều Thánh Anh thảo như vậy, coi như là đối với Cửu Dương Thiên Tông cũng là một khoản tài phú kinh người.

Tào Tấn nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Nói như vậy, Thánh Kiếm cung nói Giang Trần đạt được mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo có tám phần là thực đúng không?

- Mặc kệ là đúng hay sai, bắt được tiểu tử này thì mọi chuyện sẽ sáng rõ.

Ngô mập mạp cười lạnh nói.

Ba người liếc nhìn nhau, tiếp tục xuất phát.

Không bao lâu sau ba người tiến tới trước mặt một mảnh núi cao, Thì Trinh bỗng nhiên khoát tay chặn lại hai người, trong mắt hiện lên tia dị thường.

- Sao vậy?

Ngô mập mạp nhíu mày nói.

- Vùng này có lẽ có linh dược cao cấp.

Với tư cách là Đan Vương nhị cấp, Thì Trinh ở phương diện này có sức phán đoán vượt bậc, vượt qua Tào Tấn và Ngô mập mạp.

- Cao tới mức nào?

Ánh mắt Thì Trinh nhìn về phía phía núi cao, gật đầu nói:

- Ta đi qua xem một chút.

Tào Tấn và Ngô mập mạp đều nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn với hành động của Thì Trinh.

Thì Trinh cười nhạt một tiếng nói:

- Yên tâm đi, nếu như ta lấy được thứ gì đó thì sẽ khấu trừ phân chia sau này.

Tào Tấn và Ngô mập mạp nhìn nhau, dù sao sau khi tìm được Giang Trần, những đồ vật đạt được đều phải phân chia. Nếu như lúc này Thì Trinh đạt được thứ gì đó thì tới lúc đó khấu trừ từ trong phần của hắn là được.

- Cẩn thận.

Tào Tấn nói.

Thì Trinh gật đầu, tay trảo một cái, lấy ra một cái đồ đào linh dược. Thân thể hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía vách núi kia lướt đi.

Cường giả Thánh Cảnh đã có đủ thần thông phi hành, Thì Trinh hiển nhiên đã tu luyện qua Phi Hành thuật đặc thù, trong lúc lướt về phía trước giống như một con chim lớn, đảo mắt đã đi tới trước vách núi cao kia.

Bốn phía vách núi cao đều là những bụi cỏ, rừng cây rậm, thần thức của Thì Trinh tràn ra, điều tra bốn phía. Bỗng nhiên hai mắt hắn nhìn vào trong một bụi cỏ cách đó năm sau mươi mét.

- Linh dược Thiên cấp, Phệ Nhật Thiên La chi?

Thì Trinh mừng rỡ, hắn tuyệt đối không ngờ tới ở nơi này không ngờ lại cất dấu một gốc linh dược Thiên cấp.

Chỉ là một gốc linh dược Thiên cấp vô cùng khiến cho người khác chú ý như vậy tại sao lúc trước lại không bị người của Vạn Tượng Cương Vực phát hiện ra? Thì Trinh đang muốn tiến lên ngắt lấy thì đột nhiên đứng lại.

Hắn cảm thấy sự xuất hiện của linh dược Thiên cấp có chút quỷ dị.

Liệu trong này có bẫy rập gì đó hay không?

Thì Trinh cũng không phải là người lỗ mãng, nghĩ tới đó hắn không vội vàng đi hái gốc linh dược này mà tiếp tục quan sát cung quanh. Phụ cận linh dược Thiên cấp bị hắn điều tra kỹ càng, quan sát xem gốc linh dược Thiên cấp này là thật hay giả.

Hiển nhiên lih dược Thiên cấp là thực không thể nào chân thật hơn, linh lực nồng đậm, bộ dáng kia tuyệt đối không phải là ảo giác có thể mô phỏng ra được.

Trong lúc Thì Trinh do dự, Ngô mập mạp phía dưới lại kêu lên:

- Thì Trinh sư huynh, thời gian cấp bách, ngươi còn do dự cái gì ở đó vậy?

Tào Tấn lại hỏi:

- Thì Trinh sư đệ, ngươi tìm thấy cái gì sao?

Thì Trinh sợ hai người ở phía dưới thúc dục lại lên trên xem xét cho nên lập tức cười nói:

- Cẩn thận sẽ không có sai lầm gì, ta chỉ nhìn xem nơi này có bẫy rập hay không mà thôi.

Lập tức Thì Trinh không có một chút do dự nào, cẩn thận nghĩ lại, hắn có cảm giác dường như mình đã cẩn thận quá mức. Có Tào Tấn và Ngô mập mạp phía dưới, mà thực lực của hắn tuy rằng không nói siêu việt, thế nhưng người Vạn Tượng Cương Vực đối với hắn mà nói, hắn không cần phải cẩn thận như vậy.

Trưởng lão Thánh Kiếm cung? Đơn giản chỉ là cường giả Thánh Cảnh mà thôi.

Mà Giang Trần, tình báo có nói rằng chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh.

Thì Trinh nghĩ tới đó cảm thấy tự tin tăng lên nhiều, thân thể nhảy lên, nhảy tới trước mặt Phệ Hồn Thiên La chi, cánh tay khẽ vung, đang định ngắt đi linh dược.

Đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn biến đổi.

- Thì Trinh sư đệ, cẩn thận.

Cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi, Phệ Nhật Thiên La chi này vẫn ở trước mặt. Thì Trinh cũng mặc kệ chuyện khác, cánh tay vung lên, muốn đào gốc Phệ Nhật Thiên La chi kia lên.

Mà lúc này bốn phía Phệ Nhật Thiên La chi bỗng nhiên xuất hiện vô số dây leo, không hề có một chút dấu hiệu nào báo trước mà quấn quanh toàn thân Thì Trinh.

Sự chú ý của Thì Trinh đã dồn toàn bộ vào Phệ Nhật Thiên La chi kia, cho nên nào có ngờ tới biến cố bực này.

Khẽ giật mình, Thì Trinh cảm thấy cái cổ mình mát lạnh.

Mà vừa vặn lúc này Tào Tấn và Ngô mập mạp cũng đã phóng tới.

Nhìn thấy đầu Thì Trinh rơi xuống đất, hai người đều biến sắc.

Tào Tấn khẽ quát một tiếng, nói:

- Giả thần giả quỷ, rốt cuộc ngươi là ai?

Đột nhiên Tào Tấn đánh Phá Nguyệt chùy về phía hư không, bỗng nhiên có một đạo quang mang chói mắt rung động, trong hư không có vô số phù văn không ngừng rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment