Độc Tôn Tam Giới

Chương 1057

- Lập tức đi ngay sao?

Lão gia tử có chút giật mình nói:

- Vội vã, cấp bách như vậy sao? Thang Hồng còn muốn đi tham dự Vạn Tượng đại điển, cướp lấy một danh ngạch trên Tiềm Long bảng của Vạn Tượng đại điển a.

- Không có ý nghĩa gì đâu.

Giang Trần khoát khoát tay nói:

- Vạn Tượng đại điển lần này được tổ chức thuận lợi hay không cũng là vấn đề lớn.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

- Có khả năng so với trong hình dung của ta còn nghiêm trọng hơn. Đan Trì cung chủ đã làm tốt công tác chuẩn bị giải tán Đan Kiền Cung.

Lão gia tử nghe vậy sắc mặt thoáng cái trầm xuống, ngữ khí ngưng trọng nói:

- Nói như vậy tình hình quả thực đã không xong rồi.

Nói tới đây lão gia tử cũng quyết đoán nói tiếp:

- Được, ta lập tức đi tìm đám người Thang Hồng, mang bọn họ trở lại Bảo Thụ tông. Nếu như đại thế đã mất, Bảo Thụ tông cũng học Đan Kiền Cung, tạm thời giải tán.

Bảo Thụ tông ở một phương diện nào đó cũng giống như Đan Kiền Cung, đều là tông môn có khí tiết, là tông môn có ngọn lửa tinh thần được truyền thừa.

Muốn bọn họ quỳ gối theo địch, bị người khác nô dịch là chuyện không có khả năng.

Giang Trần gật gật đầu, nói:

- Nếu như nghe được một ít tin tức gió thổi cỏ lay nào tốt nhất nên lập tức giải tán tông môn, rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực. Mặc kệ tiền đồ rung chuyển cỡ nào, chỉ cần người vẫn còn thì sẽ có một ngày gặp lại nhau.

Diệp Trọng Lâu vỗ vỗ vai Giang Trần:

- Giang Trần, chuyện may mắn nhất cả đời này của lão phu, cũng là chuyện đắc ý nhất chính là quen biết ngươi. Yên tâm đi, tuy rằng thực lực của lão phu thấp kém, thế nhưng cũng đã sớm ngờ tới Vạn Tượng Cương Vực sẽ biến chuyển. Cho nên trước đó cũng đã sớm bố trí. Những bố trí này tuy rằng không có cách nào làm ảnh hưởng tới đại cục của Vạn Tượng Cương Vực, nhưng mà ta đã sắp xếp được mấy con đường lùi.

- Ồ? Lão gia tử định khi nào xuất phát?

- Ngày mai.

Lão gia tử vô cùng kiên quyết nói:

- Ngày mai ta sẽ tới chào từ biệt với Đan Trì cung chủ.

Giang Trần lại đưa cho lão nhân gia một đám Bồi Nguyên đan thượng phẩm, nói:

- Lão gia tử, những Bồi Nguyên đan thượng phẩm này người mang theo đi, đủ cho người mà Thang Hồng dùng rất lâu.

- Ở đây còn một khỏa Nguyên Nguyên đan, cũng đưa cho lão gia tử. Chờ sau khi người tấn thăng tới Nguyên Cảnh lục trọng, phục dụng khỏa đan dược này là có thể mạnh mẽ tăng lên một trọng mà không có di chứng gì. Có thể giúp người trong thời gian ngắn trùng kích Nguyên Cảnh thất trọng.

Giang Trần lại lấy ra trăm vạn Nguyên linh thạch thượng phẩm:

- Đây là trăm vạn Nguyên linh thạch thượng phẩm, là ta ở trong đan đấu của Huyễn Ba sơn kiếm được. Cũng đủ cho đám người lão gia tử dùng vài thập niên.

Trong lúc nhất thời Diệp Trọng Lâu cảm thấy hổ thẹn, thở dài nói:

- Giang Trần, ta vẫn luôn chịu ân của ngươi, lão phu thực sự là hổ thẹn, không biết dấu mặt vào nơi nào.

- Lão gia tử chớ nói vậy, nếu như lúc trước không có lão gia tử ở Thiên Quế vương quốc chiếu cố ta, chỉ sợ cũng không có Giang Trần ta ngày hôm nay.

Diệp Trọng Lâu cũng không khách khí với Giang Trần mà thu lại toàn bộ.

- Giang Trần, Bảo Thụ tông có ngươi, cho dù tông môn bị hủy tất sẽ có một ngày được phục hưng.

Lão gia tử nói.

- Đúng rồi lão gia tử, Phượng giao ngũ dực thú dung hợp chân long huyết mạch của người có thực lực như thế nào rồi?

Diệp Trọng Lâu vui vẻ nói:

- Phượng Giao ngũ dực thú không hổ là hậu duệ long tộc, nó hấp thu huyết mạch chân long so với ta còn dung hợp tốt hơn. Tu vi của nó đã sớm đột phá tới cấp độ tương đương với Thiên Nguyên cảnh nhân loại. Theo ta thấy, nó so với ta còn có tư cách trùng kích Thánh Cảnh hơn nhiều.

- Thánh Cảnh không phải là vân đề, thông qua Mộc Linh chi tuyền tẩy tủy phạt cân, lão gia tử đã sớm có hy vọng trùng kích Thánh Cảnh, thậm chí còn vô cùng lớn.

Giang Trần lại nói tiếp:

- Thang Hồng có thiên phú rất tốt, hy vọng Bảo Thụ tông có thể ưu tiên bồi dưỡng nó. Để cho hắn thuận lợi phát triển, thành tựu ngày sau của Thang Hồng không thể hạn lượng.

Kỳ thực thiên tài ở những địa phương nhỏ bé cũng có thiên phú không kém.

Chỉ là từ nhỏ bọn họ đã hưởng quá ít tài nguyên. Chênh lệch không phải thể hiện ở căn cốt, thiên phú, mà là bồi dưỡng hậu thiên.

Ứng vào trên người Thang Hồng thì điểm này càng rõ ràng. Sau khi tiến vào Đan Kiền cung, Thang Hồng được rất nhiều tài nguyên của Giang Trần trợ giúp, tu vi tăng lên cực nhanh, so với thiên tài của Đan Kiền Cung còn hung mãnh hơn.

Theo Giang Trần nhận xét, nếu như Thang Hồng có thể đạt được loại đãi ngộ như Tào Tấn thì thành tựu hôm nay chưa chắc đã kém Tào Tấn bao nhiêu.

Nói xong với lão gia tử, Tiết Đồng đi tới:

- Thiếu chủ, Lăng Bích Nhi tiểu thư lại vừa đưa tài nguyên tu luyện tới.

- Có ý gì?

Giang Trần sững sờ, chẳng lẽ Lăng Bích Nhi biết hắn trở về? Điều này là không có khả năng a.

- Từ khi trở về từ Huyễn Ba sơn, Lăng Bích Nhi tiểu thư mỗi tháng đều đưa tới tài nguyên tu luyện. Đối với đám người chúng ta đều vô cùng chiếu cố. Có mấy lần có một ít người có lòng làm loạn, định giương oai trước động phủ của chúng ta đều bị Lăng Bích Nhi giá huấn đuổi đi.

Giang Trần cười cười, nhớ tới Lăng Bích Nhi luôn muốn cứu phụ thân kia, trong lòng có cảm giác hổ thẹn. Hắn đã thiếu nợ một lời hứa hẹn từ hơn hai năm trước, lúc này cũng nên thực hiện.

Hắn lập tức khoát tay nói:

- Ta đi ra ngoài một chút.

Ngoài động phủ, thân ảnh xinh đẹp của Lăng Bích Nhi đứng ngoài động phủ, khí chất tựa như một ngọn núi băng, khiến cho nàng có cảm giác không hòa hợp với sơn môn.

Hơn hai năm không gặp, thời gian tàn khốc dường như không lưu lại được bất kỳ dấu vết nào trên người Lăng Bích Nhi.

Nàng vẫn thanh thuần như nước, lạnh nhạt như sương.

Chỉ là thân thể của nàng dường như lại gầy hơn một chút, khuôn mặt thanh tú cũng ngày càng hao gầy.

Vốn gần đây đều là Câu Ngọc tiếp đãi Lăng Bích Nhi, thế nhưng hôm nay Câu Ngọc lại không có tự tiện làm chủ mà để cho Tiết Đồng thông báo cho Giang Trần.

Thời gian hơn hai năm, mỗi tháng Lăng Bích Nhi đều chuẩn xác như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đều đưa tài liệu tu luyện tới động phủ cho bọn họ.

Ngay từ đầu Câu Ngọc muốn từ chối, thế nhưng Lăng Bích Nhi cũng không dây dưa, càng không giải thích câu nào mà trực tiếp bỏ tài nguyên tu luyện xuống rồi quay người rời đi.

Dần dà Câu Ngọc cũng không phải là người có ý chí sắt đá cho nên bị hành động của Lăng Bích Nhi làm cho cảm động.

Tuy rằng hơn hai năm qua, Câu Ngọc và Lăng Bích Nhi chưa nói được mấy câu, thế nhưng giữa nữ nhân với nhau mà nói, có đôi khi chỉ cần liếc nhìn một cái, một động tác rất nhỏ cũng có thể đoán được đối phương muốn nói gì.

Câu Ngọc có thể khẳng định, nữ tử giống như núi băng này đã yêu ai là yêu cả đường đi.

Tâm tình của Câu Ngọc, từ mâu thuẫn lúc ban đầu cho tới bây giờ chậm rãi bị hòa tan, rồi cho tới tiếp nhận, hiện tại, nàng đối với Lăng Bích Nhi đã chuyển thành bội phục và thưởng thức.
Bình Luận (0)
Comment