Độc Tôn Tam Giới

Chương 1184

Giang Trần cười hắc hắc, hắc lắc đầu nhìn về phía Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi đối với các loại kỳ ngộ của Giang Trần đã thấy không ít. Nam nhân này ngay cả chân long cũng có, có một đầu Lôi Vân Kim THiền cũng không tính là kỳ quái gì.

- Hoàng Nhi cô nương, đây là huyết mạch của Kim Thiền, nàng luyện hóa đi.

- Ta luyện hóa sao?

Hoàng Nhi nao nao.

- Đúng vậy, huyết mạch của Kim Thiền, bách độc bất xâm, vạn lôi không phá. Vô cùng trân quý.

Trong mắt Giang Trần cũng không có vẻ cao ngạo gì cả, ngược lại nhìn qua vô cùng có thành ý.

- Cái này ... Hoàng Nhi không công không thể nhận lộc a.

Hoàng Nhi nghe nói chỗ tốt của huyết mạch Kim Thiền, trong lòng rất là khiếp sợ. Cho dù trong thế giới kia của nàng cũng có rất ít người dám nói bách độc bất xâm, vạn lôi không phá a.

- Hoàng Nhi cô nương, Giang mỗ tuyệt đối sẽ không hại nàng.

Ánh mắt Giang Trần chân thành.

Hai người đưa đẩy một lát, đều có thể nhìn thấy sự chân thành trong mắt lẫn nhau. Hoàng Nhi là nhi nữ giang hồ, cũng không giống như nữ nhi bình thường, đưa đẩy một lát nàng cũng gật đầu, nói:

- Được rồi, vậy thì ta lại thiếu nợ Giang công tử một đại ân tình.

Nhìn thấy Hoàng Nhi đồng ý sảng khoái như vậy, Giang Trần vui sướng cười nói.

Ngộ tính và thiên phú của Hoàng Nhi vượt quá sự tưởng tượng của Giang Trần.

Tốc độ luyện hóa máu Kim Thiền của nàng cực nhanh, khiến cho Giang Trần sau khi xem xong ngây ngốc, nhìn trân trối.

Phải biết rằng Giang Trần luyện hóa huyết mạch Kim Thiền cũng tốn không ít thời gina.

Mà Hoàng Nhi không ngờ chỉ trong mấy thời thần đã xong. Hơn nữa Giang Trần quan sát một chút, độ dung hợp của Hoàng Nhi không chút chênh lệch với hắn chút nào.

- Hoàng Nhi cô nương, Giang mỗ không phải là người nhiều chuyện, thế nhưng có đôi khi Giang mỗ quả thực vô cùng hiếu kỳ, địa phương nào trong Thần Uyên đại lục mới có thể thai nghén ra một người có thiên tư mạnh mẽ như cô nương a.

Những lời này của Giang Trần cũng không phải là khen để đó, mà là trong lòng hắn thực sự cảm thấy kỳ quái, thậm chí là kinh diễm.

Loại khí độ này của Hoàng Nhi, loại khí chất này, loại thiên tư này, đừng nói là Vạn Tượng Cương Vực, coi như là những tông môn nhất phẩm trên Bát vực căn bản không bồi dưỡng ra được.

Đệ tử tông môn nhất phẩm, Giang Trần cũng gặp không ít.

Ví dụ như Tào Tấn, ví dụ như Cung Kỳ.

Cung Kỳ là thiếu niên tạm thời không nói tới, khí độ của Tào Tấn mặc dù không tệ, cũng không lỗ mãng giống như những thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực.

Nhưng nhìn vào khí chất của tất cả những người trẻ tuổi mà hắn đã gặp, Giang Trần cảm thấy, trên phương diện khí chất, Tào Tấn còn chênh lệch vô cùng lớn với Hoàng Nhi.

Loại chênh lệch này giống như chênh lệch giữa thiên tài Uông Hàn của Vạn Tượng Cương Vực và Tào Tấn vậy, chênh lệch tới vài bậc.

Hoàng Nhi thấy hắn nói vậy, vẻ mặt khẽ đổi, trong đôi mắt sáng kia hiện lên một tia thương cảm khó có thể phát hiện ra. Vẻ thương cảm này chợt lóe lên, thế nhưng vừa vặn Giang Trần lại nhìn thấy vào trong mắt.

Trong lòng không khỏi giật mình, đồng thời còn có chút hối hận. Vấn đề này của hắn có lẽ quá đường đột, khiến cho nàng khó có thể trả lời.

Ở chung càng lâu, Giang Trần đối với tính cách và thái độ làm người của Hoàng Nhi đều vô cùng thưởng thức. Nhất là hai người song tấu cầm tiêu, càng khiến cho trong lòng Giang Trần mơ hồ có cảm giác giống như tri âm.

Loại cảm giác tri âm này khác với bất luận cảm giác trên người những nữ tử khác, là cảm giác mà hắn chưa từng có.

Trong khoảng thời gian này Giang Trần cơ hồ đã quên đi xuất thân của Hoàng Nhi quên đi dung mạo của Hoàng Nhi, có cảm giác giống như đạt tới cảnh giới vong ngã.

Trong lúc Giang Trần miên man suy nghĩ thì Hoàng Nhi lại than nhẹ một tiếng.

- Giang công tử, có chút chuyện Hoàng Nhi quả thực nên xin lỗi. Bởi vì một ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu cho nên Hoàng Nhi luôn dấu giếm chuyện này ...

Hoàng Nhi ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vẻ chân thành nhìn về phía Giang Trần.

Đồng thời một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt Giang Trần.

trong nháy mắt này Giang Trần kinh ngạc tới ngây người.

Trong đầu Giang Trần hiện lên vô số từ ngữ hình dung tới mỹ nữ. Thế nhưng lúc này tất cả những từ ngữ này lại có vẻ thấp kém, không tương xứng với nữ tử trước mắt.

Giờ phút này, Giang Trần có cảm giác im lặng. Hắn chỉ cảm thấy bất luận một lời nói nào cũng không đủ để hình dung tâm tình kinh diễm hiện tại của hắn.

Không biết là lực lượng tạo hóa tới bực nào mới có thể sinh ra một nữ tử hoàn mỹ, không chút tỳ vết giống như vậy.

Làn da nõn nà, khí chất như u lan, thân thể mềm mại yểu điệu, giống như một bức tranh đẹp dẽ.

Cho dù là mỹ nữ Chư Thiên của kiếp trước lúc này xuất hiện sợ rằng cũng phải tự ti mặc cảm trước mặt nàng.

- Giang công tử, lúc trước Thuấn lão mang theo ta đi chữa bệnh. Trong lòng Hoàng Nhi có chút lo lắng, lo lắng gặp phải người có ý đồ không tốt, cho nên cố ý cải biến dung mạo. Lại không nghĩ rằng Giang công tử lại là quân tử, thắng thắn như vậy, quả thực khiến cho Hoàng Nhi trở nên tầm thường. Mong Giang công tử thông cảm cho Hoàng Nhi.

Giang Trần lúc này mới giống như tỉnh mộng, hắn khẽ than nhẹ một tiếng, nói:

- Quả nhiên không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được. Hoàng Nhi cô nương có dung nhan tuyệt mỹ như vậy, khi trước che dấu cũng là lẽ thường. Nếu không mà nói, cho dù đi tới đâu cũng quá dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Loại lời nói tán dương này, sau khi trưởng thành Hoàng Nhi không biết đã nghe biết bao nhiêu lần. Nhưng chưa bao giờ nàng có cảm giác hưởng thụ như ngày hôm nay.

Lời nói ca ngợi từ trong miệng người mà nàng chán ghét nói ra, lại là một loại tra tấn.

Thế nhưng nếu đổi lại là từ miệng người nàng thích ra, thì mới thực sự là vui sướng.

Giang Trần là người tiêu sái, tuy rằng hơi chút kinh ngạc, thế nhưng cũng không có thất thố, tâm tình hắn cũng dần dần trở lại bình thường.

- Giang công tử, không phải là Hoàng Nhi cố ý không nói. Thế nhưng thân thế, lai lịch của Hoàng Nhi liên quan quá nhiều. Một khi nói ra rất có khả năng làm liên lụy tới công tử.

Lợi lời này nếu như là người bình thường nói ra, hơn phân nửa chỉ là lời nói qua loa cho xong chuyện. Thế nhưng Giang Trần lại biết, Hoàng Nhi tuyệt đối không phải là người như vậy.

Nhất là đôi mắt thanh tịnh giống như dòng suối trong vắt của Hoàng Nhi, tràn ngập vẻ chân thành, càng không giống như nói qua loa cho có.

Kiếp trước, kiếp này Giang Trần chưa từng thấy qua ai có đôi mắt thanh tịnh, trong suốt như vậy.

Hắn gật gật đầu, cũng không có tiếp tục hỏi, mà chỉ mở miệng cười xòa:

- Hoàng Nhi cô nương, vừa rồi ta chỉ buột miệng hỏi một câu mà thôi. Cũng không phải cố ý hỏi thăm thân thế của nàng.

- Hoàng Nhi biết rồi.

Hoàng Nhi mỉm cười nói.

- Ha ha, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta nên xuất phát.

Giang Trần đứng lên, trong mắt hiện lên tia thâm ý, hắn mỉm cười nói tiếp:

- Tin rằng những người kia có lẽ cũng đã sắp đuổi tới rồi.

Bình Luận (0)
Comment