Độc Tôn Tam Giới

Chương 1191

Trong một chỗ bí ẩn của trận pháp, Giang Trần và Hoàng Nhi sóng vai đứng đó.

- Giang công tử, trận pháp này dường như công tử đã từng dùng qua, huyền ảo có thừa, uy lực dường như cũng tăng lên gấp mấy chục lần a.

Hoàng Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Cùng một trận pháp, tại sao lại xuất hiện biến hóa khoa trương như vậy? Chuyện này có chút không hợp lẽ thường a.

Giang Trần cười cười, cũng không giấu diếm mà nói:

- Đây là cùng một suy nghĩ, hai trận pháp.

Hoàng Nhi biết rõ trận pháp kia là Tiểu Vô tương trận, là Giang Trần dùng trận bàn của Tiểu Vô tương trận thúc dục, mô phỏng ra. Trận pháp này nhiều lắm cũng chỉ mê hoặc được cường giả Thánh Cảnh một chút mà thôi.

Mà trận pháp này là trận pháp Đại Vô tương, là một trong mười đại trận mạnh mẽ mà Giang Trần dùng Đan Tiêu trận bàn mô phỏng ra.

Tuy rằng Giang Trần chỉ có thể mô phỏng ra một hai thành uy lực, căn bản không đủ để vây khốn chết cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, nhưng nếu chỉ dùng mê hoặc mà nói, vẫn đủ dùng.

Dù sao Đan Tiêu trận bàn, so với Đan Tiêu lệnh và Đan Tiêu trận kỳ, ba kiện bảo vật áp trục của Đan Tiêu cổ phái, với tư cách là bảo vật truyền thừa của tông môn thượng cổ. Cho dù phát huy một hai phần mười uy lực, cũng đủ để khiến cho những người này nếm đủ.

Chỉ là, thứ khiến cho Giang Trần cảm thấy tiếc nuối nhất chính là, Đan Tiêu trận bàn này, cho tới bây giờ hắn cũng chỉ có thể mô phỏng ra trận pháp Đại Vô tương này.

Bởi vì trận pháp này chính là trận pháp mở rộng của Tiểu Vô tương trận, trên phương diện huyền ảo và cách bố trí cũng giống nhau.

Chính bởi vì điểm này cho nên Giang Trần mới có thể mô phỏng ra một hai thành uy lực của trận pháp này. Chín loại trận pháp cường đại của Đan Tiêu cổ phái, dùng thực lực của hắn bây giờ căn bản không thúc dục ra nổi.

Nhìn thời gian, Giang Trần cười cười:

- Xem ra cường giả Hoàng cảnh trung kỳ quả thực không chỉ có hư danh. Xem ra bọn chúng sắp tìm tới điểm mấu chốt của trận pháp. Trận pháp này không cầm chân được bọn họ nữa rồi.

Trong khi Giang Trần nói chuyện, trận bàn lại một lần nữa được thúc dục, trận pháp Đại Vô tương khẽ biến đổi.

Trận pháp có phân thành tử trận và hoạt trận.

Có Giang Trần thao túng trận bàn, tuy rằng không thể thay đổi trận pháp một cách linh hoạt giống như bố trí trận pháp, thế nhưng trận pháp Đại Vô tương này cuối cũng vẫn có một ít biến chiêu.

Trận bàn khẽ động, điểm then chốt của trận pháp nhanh chóng thay đổi phương vị.

Kể từ đó, hai nhóm người Cung Vô Cực và Hác trưởng lão chẳng khác nào là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng mà biến chiêu như vậy không làm khó được bọn họ lâu. Bởi vì chân lý trong trận pháp của Giang Trần đã bị đối phương khám phá. Đối phương biết rõ đây là ảo trận, cho nên không chút kiêng nể gì tìm kiếm điểm then chốt của trận pháp.

Quả nhiên, mặc kệ điểm then chốt của trận pháp biến hóa thế nào, dưới thần thức tìm kiếm của cường giả Hoàng cảnh vẫn không tránh được.

- Đáng tiếc, ta chỉ có thể thúc dục ra một hai thành uy lực của trận pháp này. Nếu như thúc dục ra mười thành uy lực của trận pháp Đại Vô tướng, đừng nói là những thứ này. Coi như là Phong Hào đại đế cũng phải mất đi phương hướng khi ở trong trận này.

Giang Trần cũng tiếc nuối vạn phần. Bản thân hắn sử dụng trận pháp Đại Vô tương, chỉ sợ tổ sư Đan Tiêu cổ phái mà nhìn thấy cũng phải rớt nước mắt, bởi vì Giang Trần thực sự đã làm nhục trận pháp này.

Nhưng mà Giang Trần cũng không thèm để ý tới những chuyện này, trận pháp Đại Vô tương chính thức, ở trạng thái đỉnh phong có các loại Vô Tương, có thể trực tiếp khiến cho thần hồn người ta điên đảo, vĩnh viễn mất đi phương hướng trong trận pháp, không có cách nào tự kiềm chế.

Thậm chí, còn có thể khiến cho thần thức của người ta sụp đổ.

Đương nhiên, những hiệu quả này, Giang Trần tạm thời cũng chỉ có thể nhìn lên mà thèm muốn.

- Tiểu tử, Cung mỗ thừa nhận, ngươi có chút quỷ dị. Nhưng mà bất quá cũng chỉ là vùng vẫy trước khi chết mà thôi.

Thanh âm của Cung Vô Cực điên cuồng vang lên.

Sau đó thanh âm khàn khàn của Tào Mạnh kia cũng vang lên:

- Tiểu tử, giết cháu của ta, phải rút thần hồn ngươi ra, luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Hận ý của vị này không chênh lệch với Cung Vô Cực là bao.

Đột nhiên mọi người cảm thấy hoa mắt, sau đó trận pháp này đột nheien biến mất. Một khắc sau, cảnh tượng trước mặt mọi người lại trở thành cảnh tượng trong Anh Khấp cốc.

Giống như kinh nghiệm vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Trận pháp biến mất, hư không trở lại như cũ.

Mọi người trở lại chỗ. Chỉ tiến vào trận pháp một đoạn thời gian ngắn, coi như trải qua vô tận biến hóa, thương hải tang điền.

Khi những cường giả Hoàng cảnh kia đáp xuống đất, tất cả mọi người ngây ngốc.

Người hai tông mang tới khoảng chừng ba ngàn. Giờ phút này dưới Hoàng cảnh, không ngờ toàn bộ đều ngã xuống đất. Mỗi một người đều giống như ngủ say vậy. Khuôn mặt an tĩnh, giống như đang ngủ vô cùng ngon.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Tông chủ tất cả các tông đều là cường giả Hoàng cảnh, vừa rồi đều bị trận pháp cuốn vào bên trong. Vừa mới đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả đám ngây ra như phỗng, biểu hiện cực kỳ kỳ lạ.

Cung Vô Cực giận dữ:

- Làm gì vậy? Tất cả đứng lên cho lão tử.

Tào Mạnh bên kia cũng chửi bậy:

- Cả đám đều giả chết phải không? Đứng lên cho ta.

Cũng khó trách bọn họ kêu to như vậy, bởi vì thần thức bọn họ quét qua, những người này căn bản còn chưa có chết. Thần thức còn có chấn động, tuy rằng chất động này không phải quá mạnh, thậm chí rất yếu ớt. Nếu như là ở trạng thái ngủ say, thần thức chấn động yếu ớt cũng là bình thường.

Thế nhưng sau khi bọn họ kêu lên, trong lòng chính bọn họ cũng run lên.

NHững người này ai mà không phải là võ giả tinh anh trong tông môn bọn họ cơ chứ? Làm sao có thể vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi? Ở trong này nhất định có uẩn khúc.

Cung Vô Cực bị Giang Trần tính toán ra vô số lần, đã sớm quen các loại quỷ dị liên quan tới Giang Trần, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy như một hồi ác mộng.

Chẳng lẽ...

Lúc đó, Cung Vô Cực nhớ tới lúc còn ở Vạn Tượng Cương Vực, Giang Trần liên túc ba lần công kích, tiêu diệt mấy trăm đệ tử Lôi Âm môn và Cự Côn tông.

- Trúng độc?

Hai chữ đáng sợ này là thứ mà Cung Vô Cực không nguyện ý đối mặt nhất. Nhưng lại là hai chữ xuất hiện đầu tiên. Loại tình huống này, nếu như không phải trúng độc mới là lạ.

Quả nhiên, cho dù bọn họ kêu to thế nào, đều không thể làm nên chuyện gì.

Thần thức những người kia, tựa như là một ngọn lửa đang đốt tới tận cùng ngọn nến, ánh lửa ngày càng nhỏ đi, càng ngày càng giống như sắp tắt.

- Giang Trần.

Cung Vô Cực không thể kìm được mà phun ra một ngụm máu.

Trận pháp Đại VÔ tương không mang tới cho hắn bất kỳ thương tổn nào, thế nhưng lại triệt để kích thích lửa giận trong lòng hắn. Khí huyết bị đè nén đã lâu trong lồng ngực rốt cuộc bạo phát.

Bình Luận (0)
Comment