Độc Tôn Tam Giới

Chương 1219

Mà cửa hàng của Lâm Minh cách Vạn Khôi các không xa, Lâm Minh đang chế thuốc nghe được tin tức này thiếu chút nữa bị dọa cho ngây ngốc.

Vạn Khôi các bị đoạt.

Cơ hồ hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được là ai làm. Dù sao nửa canh giờ trước, hai người kia từ trong miệng hắn thăm dò tới Vạn Khôi các.

Trên thế giới này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?

Nói tới Vạn Khôi các, Vạn Khôi các sau đó đã bị đoạt.

Toàn thân Lâm Minh khẽ run rẩy, trong lòng cảm thấy khó có thể tin được. Đồng thời còn thầm nghĩ, từ lúc nào Vi Kiệt trở nên điên cuồng như vậy?

Vi Kiệt gần đây không phải nổi danh là kẻ tỉnh táo hay sao?

- Vi Kiệt à Vi Kiệt, lần này quả thực ngươi đã chơi lớn. Hy vọng đừng để cho người bên ngoài điều tra ra được manh mối.

Lâm Minh cũng khóc không ra nước mắt.

Hắn cũng biết, nếu như việc này điều tra ra được, hắn tất sẽ bị liên quan tới.

Nhưng mà Lâm Minh hiểu rõ, việc này phải giữ trong bụng, vô luận thế nào cũng không thể nói ra. Một khi bộc lộ ra, bản thân hắn chỉ còn đường chết.

Coi như là hắn trong sạch, thế nhưng tuyệt đối không thoát khỏi tội đồng phạm.

Cho nên chuyện này phải giữ bí mật.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi sau khi rời khỏi Ngư Long quảng trường, đi dạo bên ngoài cả ngày, đến lúc chạng vạng tối mới thoải mái nhàn nhã trở về phủ đệ Vi gia.

Khi đi tới Ngư Long quảng trường bọn họ đều dịch dung, bộ dáng hiện tại này cho dù là ai cũng không hoài nghi tới bọn họ.

Nhìn thấy Giang Trần trở về, lại mang theo một đồng bạn trở về, trên cơ bản Vi Kiệt đã có thể xác định, người cướp bóc Vạn Khôi các chính là Giang Trần.

Trước đó VI Kiệt còn không xác định, bởi vì sau khi Giang Trần tách ra với hắn, Giang Trần chỉ đi có một mình.

- Giang huynh, vị này chính là?

Vi Kiệt hiếu kỳ hỏi.

- Vi thiếu gia, đây là bằng hữu của ta. Chắc hẳn chuyện Ngư Long quảng trường ngươi đã nghe nói qua.

Giang Trần cũng không định giấu diếm cái gì, mà hắn đi thẳng vào vấn đề.

Vi Kiệt cười khổ:

- Chuyện lớn như vậy, sao ta lại không nghe nói tới cơ chứ? Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng là người khác làm. Mãi tới khi nhị vị trở về, ta đã suy đoán ra được.

Giang Trần gật gật đầu:

- Việc này liên quan quá nhiều, hai người chúng ta lập tức rời khỏi đây, không làm ảnh hưởng tới Vi thiếu gia.

Vi Kiệt cười nói:

- Sao lại nói như vậy? Ngươi đoạt người của TI Khấu thế gia, Vi mỗ cảm thấy vô cùng hả giận. Yên tâm đi, chuyện này ngươi biết, ta biết, còn có Lâm Minh biết rõ. Lâm Minh cũng bị liên lụy, hắn không có khả năng bán đứng. Ti Khấu thế gia là đối thủ một mất một còn với Vi gia chúng ta. Vi mỗ càng không có lý do gì để bán đứng các ngươi. Cho nên khi bọn họ điều tra, đợi sóng gió đi qua cũng không có chuyện gì nữa.

- Thực sự sẽ không liên lụy tới ngươi chứ?

Giang Trần lần nữa hỏi.

Hắn không phải là người không để ý tới đầu đuôi, nếu như liên lụy tới Vi Kiệt, hiện tại hắn sẽ quay đầu rời đi.

Vi Kiệt khoát tay nói:

- Giang huynh, coi như chúng ta là sinh tử chi giao. Loại chuyện liên lụy này không cần phải nói nữa. Cho dù gánh chịu một chút nguy hiểm, cũng không có gì cả. Ti Khấu gia tộc mà thôi, Vi gia ta cũng không sợ bọn họ.

Cửu cấp thế gia, một chút đảm đương vào hào khí như vậy đương nhiên phải có.

Giang Trần nghĩ lại, tiếp tục nói:

- Vi thiếu gia, ta và ngươi nếu như đã là bằng hữu sinh tử, ta cũng không khách khí nữa. Nhưng mà ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào. Một hai ngàn người, ngươi cũng không dàn xếp nổi. Nhất định phải kiếm địa phương khác.

Một hai ngàn người, nếu như thoáng cái thả ra toàn bộ, cho dù trang viên của Vi gia vô cùng rông rãi, thế nhưng đột nhiên xuất hiện một hai ngàn người, muốn không gây ra động tĩnh lớn cũng khó khăn.

Đây là sự thực, Vi Kiệt nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói:

- Vi gia ta ở Lưu Ly vương thành có một sản nghiệp dưới mặt đất. Vô cùng kín đáo. Chỉ có hai phụ tử ta biết rõ. Giang huynh, nếu như huynh không chê đơn sơ, ta sẽ dẫn huynh đi.

Giang Trần khoát tay nói:

- Ngươi nói cho ta biết vị trí cụ thể là được rồi. Hiện tại ngươi vừa ra khỏi cửa nhất định sẽ có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào ngươi. Đối với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt gì. Giang mỗ cũng không muốn bởi vì việc này mà cuốn Vi gia các ngươi vào vòng thị phi.

Nếu như Ti Khấu thế gia và Vi gia là tử địch. Ti Khấu thế gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm vào Vi gia.

Vi Kiệt là thiếu gia Vi gia, nhất cử nhất động sẽ có vô số người theo dõi.

Vạn nhất bởi vậy mà lộ ra một chút sơ hở, sẽ không tốt một chút nào.

Vi Kiệt suy nghĩ một lát cũng không có lên tiếng từ chối, hắn gật đầu, ngay tại chỗ vẽ một phần địa đồ giao cho Giang Trần.

- Lộ tuyến hành tẩu cụ thể, vị trí cụ thể, có thể tiến vào từ nơi nào ở trên địa đồ này có ghi rõ. Nơi này cực kỳ kín đáo, người Tư Khấu thế gia cũng tuyệt đối không tìm ra được. Nơi này cũng là con át chủ bài cuối cùng mà hai phụ tử chúng ta giữ lại.

Vi Kiệt cười khổ một tiếng, dứt khoát đem chi tiết nói cho Giang Trần:

- Giang huynh, không nói gạt ngươi, Vi gia ta nhìn như huy hoàng, kỳ thực trong lo ngoài khốn. Nơi này là địa phương cuối cùng để cho phụ tử chúng ta sống yên phận. Một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, chỗ đó chính là nơi phụ tử ta bảo vệ tính mạng.

Giang Trần nghe vậy trong lòng khẽ động, vẻ mặt cảm kích vỗ vỗ vai VI Kiệt:

- Vi thiếu gia, vị bằng hữu như ngươi Giang mỗ nhận.

Cho dù hắn có ân cứu mạng với Vi Kiệt, thế nhưng mỗi một lần thành ý mà Vi Kiệt biểu hiện ra ngoài, hiển nhiên đã vượt qua phạm trù báo ân.

Nếu như nói ngay từ đầu là hai người lợi dụng lẫn nhau, như vậy hiện tại trải qua một lần chung hoạn nạn, hai người trong lúc vô hình đã thành bằng hữu cởi mở với nhau.

Nhất là ngay cả con át chủ bài cuối cùng Vi Kiệt cũng đem ra, mặc kệ có phải là con át chủ bài cuối cùng của hắn hay không, Giang Trần đều thừa nhận vị bằng hữu như Vi Kiệt.

- Vi thiếu gia, sau khi ta dàn xếp tốt, lại tới tìm ngươi. Ở đây có một ít đan dược tị độc, trước tiên ngươi cứ thu lấy. Đề phòng Đan dược sư bên người Ngũ thúc ngươi. Người này có lẽ ẩn giấu thực lực.

Vi Kiệt suy nghĩ, thu đan dược từ trong tay Giang Trần, dừng lại một lát, vẫn không nhịn được mà hỏi:

- Giang huynh, ta thấy thiên phú đan đạo của huynh siêu quần, không biết...

Giang Trần cười nói:

- Thiên phú đan đạo của ta chưa từng khảo nghiệm qua, cụ thể là cấp mấy ta cũng không thể nói rõ. Thế nhưng ở phương diện đan đạo, Giang mỗ quả thực chưa từng phục qua ai. Nếu như Vi thiếu gia muốn biết đáp án, chỉ sợ ta cũng không có cách nào cho Vi thiếu gia đáp án cụ thể. Nhưng mà Đan Vương bình thường, Giang mõ không để vào trong mắt.

Hắn vỗ vỗ vai Vi Kiệt nói:

- Bảo trọng.

Từ biệt Vi Kiệt, hai người thừa dịp lúc ban đêm mà xuất phát, không chút nào dây dưa vài dòng.
Bình Luận (0)
Comment