Độc Tôn Tam Giới

Chương 1239

Ngẫm lại, Giang Trần nói tiếp:

- Vi thiếu gia, chúng ta đi tới chỗ Trác lão kia trước.

- Phong lão kia thì sao?

Vi Kiệt hiếu kỳ nói.

- Chuyện Phong lão nói sau. Trước tiên nắm chắc Trác lão. Ít nhất có thể tạo thành cục diện ba ba cho phụ thân ngươi, sau đó đứng ở thế bất bại.

Giang Trần cân nhắc một phen, cảm thấy nắm chắc khi thuyết phục Trác lão còn lơn hơn so với khi thuyết phục Phong lão.

Chỉ cần một trong hai nhị lão này được kéo trở về bên này, Vi Thiên Tiếu có thể đoạt lại quyền chủ động. Nếu như cả nhị lão đều có thể kéo về phía Vi Thiên Tiếu, vậy thì không còn gì hơn.

...

- Ngươi nói gì? Kiệt thiếu gia tới chơi?

Trong trưởng lão viện của Vi gia, Trác lão nhận được tin từ đệ tử gác cổng báo lại, giọng nói có chút ngạc nhiên.

Trác lão với tư cách là tộc lão trong gia tộc, địa vị ở trong Vi gia cũng cao cao tại thượng. Ngay cả gia chủ Vi Thiên Tiếu cũng phải cho hắn ta vài phần mặt mũi.

Mà Vi Kiệt là nhi tử của Vi Thiên Tiếu, chênh lệch mấy bối phận với Trác lão, căn bản chưa có quan hệ một chút nào.

Lúc này Vi Kiệt tới chơi là có ý gì?

Chẳng lẽ Vi Thiên Tiếu tới khuyên bảo không thành, lại phái Vi Kiệt tới lấy lòng.

Trác lão cũng không phải quyết tâm đứng về phía VI Thiên Thông, mà là tình thế bắt buộc. Đứa cháu ruột mà hắn yêu nhất, cũng là đứa cháu ruột được nhất gặp vấn đề trên phương diện võ đạo. Mà vấn đề này chỉ có đan sư bên cạnh Vi Thiên Thông có thể giải quyết được mà thôi.

Trác lão đối với Vi Thiên Thông không có hảo cảm gì, nhưng vì bất đắc dĩ, bởi vì có việc phải cầu ngươi ta.

Nhưng mà Vi Kiệt đã tới thăm, tự nhiên Trác lão không có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.

- Chất tôn Vi Kiệt bái kiến Trác lão.

Vi Kiệt sau khi đi vào cửa cung kính làm lễ vãn bối đối với Trác lão.

Ánh mắt Trác lão có chút phức tạp, trong lòng mang theo vài phần đề phòng.

Hắn rất lo lắng là Vi Kiệt này tới lấy lòng, không phải Trác lão ghét bỏ phụ tử Vi Thiên Tiếu, mà là hắn thật sự không biết nên cự tuyệt thế nào.

Dùng sự trung thành của Trác lão với gia tộc, muốn hắn đứng ở phía Vi Thiên THông, lấy lòng Vương Đình đại phiệt, kỳ thực đã trái với ước nguyện ban đầu của Trác lão.

Thế nhưng mà vì tiền đồ của cháu ruột, Trác lão không thể không lựa chọn như vậy.

Hôm nay nhìn thấy phụ tử Vi Thiên Tiếu trước sau tới thăm, trong lòng Trác lão ít nhiều vẫn có cảm giác bứt rứt.

- Kiệt nhi, ngươi rất ít khi tới chỗ của lão phu. Hôm nay lại tới, chẳng lẽ là vâng mệnh phụ thân ngươi?

Trác lão nói rất mịt mờ, ý tứ trong câu nói là, phụ thân ngươi đã tới qua, nếu như ngươi có ý định giống như phụ thân ngươi vậy thì không cần phải mở miệng làm gì cả.

Vi Kiệt cười cười lắc đầu nói:

- Con nghe nói Mặc tộc đệ luyện công gặp phải bình cảnh cho nên vô cùng quan tâm, cố ý đến coi một chút. Không khéo con lại có một bằng hữu đan sư, thập phần am hiểu đạo này. Hôm nay con nhờ vả mãi mới mời được hắn tới đây, vội vàng mời hắn tới xem tình huống của Mặc tộc đệ như thế nào.

Mặc tộc đệ kia kỳ thực chính là cháu trai Vi Mặc đích tôn của Trác lão, coi như là người cùng thế hệ với Vi Kiệt, tuổi tác nhỏ hơn Vi Kiệt một hai tuổi, cho nên Vi Kiệt gọi là Mặc tộc đệ.

Trác lão nghe vậy nao nao, nhìn qua Giang Trần. Thấy tuổi tác người này dường như cũng không lớn, lại là bằng hữu Vi Kiệt, trong lòng cũng không quá coi trọng.

Kết giao bằng hữu với Vi Kiệt, cho dù phương diện đan dược có chút thiên phú, thế nhưng có lẽ cũng không đạt được tới cảnh giới đại thành. Vấn đề của Mặc nhi không phải đan sư bình thường có thể giải quyết.

Cho dù là Đan Vương sơ giai bình thường cũng chưa chắc đã được.

Vi Kiệt nhìn thấy vẻ mặt Trác lão như vậy, cười nói:

- Trác lão đề phòng vãn bối sao? Vãn bối cũng có thể hiểu được. Nhưng mà đã là tộc huynh tộc đệ trong tộc, vãn bối muốn làm chút chuyện cho Mặc tộc đệ, có lẽ không tới mức Trác lão phản đối đó chứ? CHuyện này nếu không thành, chẳng lẽ vãn bối còn có thể bắt cóc Trác lão hay sao?

Trác lão có chút xấu hổ, hắn cũng biết hắn dựa về phía Vi Thiên Thông là có chút ích kỷ, thậm chí là hoàn toàn trái với ý định ban đầu của hắn.

Nghe Vi Kiệt nói như vậy, càng thêm xấu hổ, hắn cười khổ nói:

- Nếu như vậy xin chờ một chút, lão phu bảo người gọi Mặc nhi ra.

Một lát sau, Vi Mặc được hạ nhân thông báo, trực tiếp đi ra ngoài.

- Kiệt ca? Huynh tới thăm ta sao?

Vi Mặc xưa nay có chút quan hệ với Vi Kiệt, tuy rằng giữa người trẻ tuổi trong gi a tộc có chút quan hệ cạnh tranh, thế nhưng quan hệ giữa Vi Mặc và VI Kiệt lại không tệ.

- Mặc đệ, ta vừa nghe nói đệ luyện công tới bình chướng, cho nên mời một thiên tài đan đạo tới giúp đệ chuẩn đoán bệnh một chút. Vị Chân huynh này tuy rằng tên tuổi không vang dội, thế nhưng là người có thực học.

Vi Mặc nghe vậy ngoài việc cảm thấy ngoài ý muốn ra cũng có chút cảm động:

- Như vậy ta phải đa tạ Kiệt ca rồi. Gia gia đệ vì chuyện của đệ mà trong khoảng thời gian này chạy đi chạy lại. Nhìn thấy mỗi ngày gia gia đều buồn bực không vui, trong lòng tiểu đệ cũng khó chịu vô cùng.

Những lời này của Vi Mặc tuy rằng là vô tâm, thế nhưng Vi Kiệt lại nghe ra một tầng ý tứ khác. Trác lão tuy rằng dựa về phía Vi Thiên Thông, thế nhưng đây vốn cũng không phải là ý của hắn. Bằng không mà nói, tại sao hắn lại buồn bực không vui? Hiển nhiên chỉ có làm trái với lựa chọn trong tâm mình thì trong nội tâm mới khó chịu, mặt mày ủ dột.

Giang Trần từ sau khi Vi Mặc này đi ra chỉ nhìn Vi Mặc mỉm cười không nói gì.

- Chân huynh, tại hạ gọi là Vi Mặc.

Vi Mặc ôm quyền chào hỏi Giang Trần.

Giang Trần mỉm cười gật đầu:

- Mặc thiếu tuổi còn trẻ mà đã là Thánh Cảnh tam trọng, nội tình Vi gia quả nhiên không kém. Chỉ là tại hạ suy đoán, tuổi tác của Mặc thiếu gia có lẽ đã tới tuổi thành hôn, vì sao còn chưa có thành thân mà độc thân cho tới bây giờ?

Những lời nói không đầu không đuôi này của Giang Trần khiến cho tất cả mọi người không hiểu thấu.

Trác lão càng âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm người mà Vi Kiệt mời là người nơi nào a, mới mở miệng mà đã nói như vậy, không hiểu nổi, khiến cho người ta quả thực không nhìn ra hắn ta muốn nói gì.

Vi Kiệt cũng kinh ngạc, nhưng mà hắn hiểu rõ Giang Trần, biết rõ Giang Trần không phải là người ăn nói lung tung, hắn lập tức mở miệng, hiếu kỳ hỏi:

- Chân huynh, dường như ta còn chưa nói với huynh chuyện hôn sự của Mặc tộc đệ đúng không? Làm sao huynh biết đệ ấy còn chưa thành hôn?

Giang Trần cười mà không nói, trong lòng âm thầm cười lớn, chuyện này còn phải nói sao? Vẻ mặt của Mặc tộc đệ ngươi hiện tại tràn ngập xuân ý, đâu nào có giống như người đã thành thân?

- Trác lão, thứ cho ta nói thẳng. Chỉ vì việc nhỏ này mà Trác lão liền coi đại sự của gia tộc như trò đùa, nghiêng về phía Vi Thiên Thông. Trợ trụ ngang ngược hay sao?

Giang Trần đột nhiên chuyển lời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trác lão nói.
Bình Luận (0)
Comment