Độc Tôn Tam Giới

Chương 1244

Đan phương này chỉ có mười sáu chữ.

"Đêm ngự chín nữ, liên tục ba ngày, phục dụng đan dược của ta sẽ phục hồi như cũ".

- Phong lão đệ, lão đệ định làm gì?

Trác lão nhìn thấy Phong lão đi về phía mật thất, liền vội vàng kéo hắn.

- Trác ca, tiểu tử này hồ đồ như vậy, có thể là người biết chữa bệnh sao? Ta thấy các ngươi đều bị một tên bịp bợp làm cho hồ đồ rồi.

Phong lão lớn tiếng, toàn thân run rẩy.

Dùng tính cách cổ hủ của hắn, nhìn thấy tờ giấy hoang đừng như vậy, tự nhiên dù thế nào hắn cũng không tin được, đây là chuyện bình thường.

Ngược lại Trác lão dường như có điều suy nghĩ, hắn nhớ rõ trước đó Chân đan sư từng nói qua, bệnh trạng của Vi Kiệt thật ra chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ bất quá dương khí trong cơ thế bị người ta dùng dược vật kích thích, kích thích dương khí trong cơ thể quá độ bộc phát, khiến cho khí huyết quá thừa, tâm viên ý mãn.

Bệnh trạng như vậy Đan Vương chính thống bình thường làm sao sẽ đi theo phương hướng này mà chữa?

Trác lão cũng mời một ít Đan Vương chuẩn đoán bệnh cho Vi Mặc, thế nhưng những người này đều chỉ đi theo đường lối mòn cũ, căn bản không thể đưa ra một kết luận nào có thể tin được.

Mà tờ giấy của Chân Đan sư này lại khiến cho Trác lão có một cách nghĩ hoàn toàn mới lạ.

CÓ lẽ quả thực là do dương khí quá nặng.

Tuy rằng bí pháp này thoạt nhìn có chút hoang đường, thậm chí nhìn qua còn giống như trò đùa. Thế nhưng trước đó nhìn vào ánh mắt tự tin của Chân đan sư, ngẫm lại lúc đánh cược hắn ta thong dong, còn có Vi Kiệt nguyện ý gánh chịu với Chân đan sư, tất cả chuyện này căn bản không giống như là giả.

Trác lão cũng bị hai người trẻ tuổi này làm cảm động, xúc động cho nên mới có thể mang bọn họ tới thuyết phục Phong lão.

Giờ phút này tự nhiên hắn nguyện ý tin tưởng người trẻ tuổi kia.

- PHong lão đệ, quá trình trị liệu không thể quấy rầy. Ngươi tùy tiện đi vào như vậy vạn nhất bọn họ đang ở thời khắc mấu chốt, bị ngươi làm thành như vậy, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì vẫn lạc tại chỗ. Sao ngươi có thể liều lĩnh như vậy.

Phong lão thở phì phò, hiển nhiên vẫn còn đang tức giận không tiêu.

Trong lúc hai người đang giằng co, cửa mật thất bỗng nhiên từ từ mở ra. Vẻ mặt Giang Trần nhẹ nhàng đi qua, nhìn thấy Nhị lão đang đứng ở cửa mật thất, hắn cười nói:

- Nhị lão không cần phải khách khí như thế chứ? Còn đứng ở cửa mật thất tự mình nghênh đón ta sao? Sao các ngươi biết ta chuẩn bị ra?

Lời này khiến cho Vi Kiệt và Vi Mặc ở phía sau đều cảm thấy có chút buồn cười.

Hai lão nhân gia trợn mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Vẫn là Phong lão tỉnh lại, lên tiếng đầu tiên:

- Mục Ca đâu rồi?

- Đã chữa tốt, đang ngồi điều tức. Nếu như Phong lão không muốn quấy rầy ái đồ đang minh tường thì cứ vững vàng, chờ thêm một chút đi.

Giang Trần duỗi người, nhìn thấy Vi Mặc còn đứng ở nơi này, giọng nói có chút khoa trương của hắn vang vọng:

- Mặc thiếu, ngươi còn lề mề đứng ở nơi này làm gì? Bí pháp mà ta cho ngươi càng thử sớm càng tốt. Tuy rằng dương khí của ngươi nhìn như không có bộc phát, thế nhưng đã ảnh hưởng tới thần thức của ngươi. Nếu không lập tức khai thông, tâm ma đại thành, phiền phức của ngươi sẽ vô cùng lớn.

- Ồ?

Vi Mặc còn là xử nam, nghe vậy thân thể có chút run run.

- Thật, ngàn vạn lần không nên coi thường, không được nhớ sai. Nhớ kỹ, trên phương diện số lượng có thể tăng không thể giảm. Chất lượng thì tự ngươi định là được. Nhớ kỹ nhất định phải là nữ tử không tu luyện tà công, nếu không một thân dương khí của ngươi bị nàng ta hút, ngươi sẽ trở thành lô đỉnh luyện công của nàng ta. Bị người ta thải dương bổ âm, khi đó khóc không ra nước mắt a.

Giang Trần vỗ vỗ bả vai Vi Mặc, đại khái cũng biết Vi Mặc là xử nam.

Khuôn mặt Vi Mặc đỏ bừng.

Vi Kiệt ở bên cạnh cười nói:

- Mặc đệ, có muốn ca ca giúp ngươi một chút hay không?

Vi Mặc còn chưa mở miệng, Trác lão ở bên cạnh đã vội hỏi:

- Kiệt nhi, việc này qua thực ngươi phải đứng ra. Người trẻ tuổi các ngươi quả thực phải trao đổi nhiều hơn ở phương diện này.

Lão đầu này tự mình nói ra như vậy cũng cảm thấy e lệ. Ngay cả chuyện này mà hắn cũng vội như vậy a.

Mọi người cười cười nói nói, nhất là Giang Trần, nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm, bộ dáng giống như thượng khách, không chút để ý tới PHong lão thỉnh thoảng ném ánh mắt dò xét về phía hắn.

Mấy thời thần sau, Mục Ca từ trong mật thất đi ra.

Phong lão vừa nhìn thấy Mục ca, thân thể như bị điện giật, ngây ngốc.

Lúc này tinh thần Mục ca sáng láng, phấn chấn không thôi. Thân thể khiến cho người ta có cảm giác sinh cơ bừng bừng, tản ra khí tức sinh mệnh cường đjai.

Nào có nửa điểm nào giống như đã từng trúng độc?

- Ca nhi, con... Con khỏi rồi sao?

Trong thanh âm của Phong lão có kích động, lại có cảm giác không thể tưởng tượng nổi nồng đậm.

- Sư tôn, độc trên người đệ tử đã bị giải quyết toàn bộ, hơn nữa dưới sự chỉ điểm của Chân đan sư, đệ tử dường như còn có chút hiểu ra. Cảnh giới võ đạo hình như có chút đột phá.

- Cái gì? 

Biểu tình trên mặt Phong lão thoáng cái trở nên vô cùng phong phú.

Mục Ca mỉm cười, đi về phía Giang Trần, cung kính hành lễ, nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của Chân đan sư, đa tạ Chân đan sư chỉ điểm. Hai ân đứa này cả đời Mục ca khó quên.

Giang Trần cười cười:

- Mục Ca nhi, ngươi không cần phải khách khí. Ngươi cũng biết ta ra tay là do đánh cược với sư tôn ngươi mà.

Mục Ca vẫn ân cần như cũ, nói:

- Tuy rằng là đánh cuộc, thế nhưng ân đức lần này tiểu đệ là người được lợi. Nhận ân huệ của người ta, tự nhiên phải báo đáp. Ngày sau nếu như Chân đan sư có lời, cho dù núi đao biển lửa Mục Ca cũng không chối từ.

Mục Ca này hiên nhiên là người có ơn tất báo.

Giang Trần tùy ý khoát tay, không có ý muốn nhận báo đáp. Mà ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn qua Phong lão. Muốn nhìn thái độ của Phong lão.

Giờ phút này biểu lộ trên mặt Phong lão phong phú vô cùng, cuối cùng hắn cũng thở dài một tiếng.

- Bỏ đi, xem như lão phu thực sự già rồi nên ngu ngốc không biết đạo lý sóng sau đè sóng trước. Hôm nay xem như lão phu đã được các ngươi cho một bài học.

Nói xong hắn nói với Vi Kiệt:

- Kiệt thiếu gia, ngươi trở về nói cho lệnh tôn, đời này của lão phu chắc chắn sẽ đứng ở phía lệnh tôn, giúp đỡ Vi gia.

Vi Kiệt nghe vậy đại hỉ, hắn biết rõ, bốn đại tộc lão của gia tộc, bất luạn một ai đều là cự đầu trong gia tộc, không có khả năng nói không giữ lời. 

- Đa tạ Phong lão.

Phong lão cười khổ lắc đầu:

- Ngươi cảm ơn ta làm gì? Ngược lại hôm nay ta còn phải cảm ơn ngươi. Đương nhiên, chủ yếu là do bằng hữu của ngươi, xem như lão phu đã phục.

Người quật cười cũng có lợi của người quật cường. Nếu như một khi bọn họ thực sự phục thì sẽ toàn tâm toàn ý, không bao giờ hai lòng.

Lúc này Giang Trần lại khiêm tốn nói:

- Phong lão, chuyện lúc trước cũng là ta dùng một chút thông minh, khích tướng Phong lão, cũng không phải cố ý bất kính với Phong lão.
Bình Luận (0)
Comment