Độc Tôn Tam Giới

Chương 1263

Hai người này kẻ xướng người họa, khiến cho bốn phía đều là tiếng cười vang.

Tuy rằng việc này không liên quan tới họ, thế nhưng nhìn thấy đệ tử thế gia cửu cấp đấu đá nhau, mọi người lại thích nghe ngóng, đồng thời còn là người thích náo nhiệt, ai lại sợ chuyện không lớn cơ chứ.

Trong cơn giận dữ, Vi Kiệt có cảm giác khuất nhục tràn ngập não bộ.

Hắn đang muốn mở miệng bác bỏ lại nghe Giang Trần nhẹ nhàng cười cười, thản nhiên nói:

- Ti Khấu gia và Đồng gia chiếm bồn cầu, vừa đi đại tiện hai đống vừa thối vừa cứng. Không những thế lại còn lúc ẩn lúc hiện trước mặt lão tử, quả thực rất là trêu ngươi a.

Những lời này vừa mới nói ra khiến cho tất cả mọi người chung quanh cười vang.

Đây rõ ràng là so sánh Đồng Côn và Ti Khấu Nam là hai đống phân a.

Cuộc chiến miệng lưỡi như vậy khiến cho những người vốn không quan tâm tới bên này đều ném ánh mắt hiếu kỳ qua. Đây là ai mà có ngôn ngữ sắc bén như vậy? Đường đường là thiếu chủ Ti Khấu gia và thiếu chủ Đồng gia không ngờ lại bị mắng thành hai đống phân.

Tiếng cười vang này khiến cho Ti Khấu Nam và Đồng Côn biến sắc, cảm thấy vô cùng nhục nhã.

- Tiểu tử ngươi là ai? Chủ tử nói chuyện có phần của nô tài nhà ngươi sao?

Trong cơn giận dữ Ti Khấu Nam cảm thấy Giang Trần là tùy tùng của Vi Kiệt.

Giang Trần thở dài:

- Quả nhiên là một đống phân, ngay cả nhãn lực cơ bản nhất cũng không có. Nếu là ta, ta sẽ ở bên trong bồn cầu kia, đi ra mà nhìn nhầm người, mắt mũi có vấn đề.

Vi Kiệt cũng thừa cơ nói:

- Ti Khấu Nam, Đồng Côn, vẫn là câu nói kia, các ngươi nếu muốn ồn ào, ra khỏi Liên Sơn trai, Vi mỗ tùy thời phụng bồi. Còn nữa, mở mắt chó các ngươi ra mà nhìn, vị này chính là Đan Vương khách khanh của Vi gia chúng ta, Chân Đan Vương. Cũng không phải là hạ nhân của Vi mỗ. Nhớ kỹ, lần sau không nên làm ra chuyện nực cười thiếu não như vậy. VI gia ta có Đan Vương khách khanh.

Trước đó miệng bọn họ trào phúng, nói Vi gia không có Đan Vương khách khanh, không có tư cách xuất hiện ở nơi này. Đảo mắt người ta đã có một Đan Vương khách khanh. Đây không phải đánh vào mặt trần trụi sao?

Hai người chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lúc nhất thời không phản bác được gì.

Ngay khi thế cục có chút xấu hổ, trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng xao động. Đám người bên ngoài tự động nhường ra một con đường.

Một người trẻ tuổi mặc hoa phục cẩm y dưới sự bao bọc của mấy thân vệ đi tới.

Người trẻ tuổi kia Giang Trần chỉ cần liếc là nhận ra được. Người này chính là đệ tử Vương gia ban đầu hắn nhìn thấy ở bên ngoài cửa hàng VI ga. Cũng chính là nhi tử của phiệt chủ Vương Đình đại phiệt.

Thiếu chủ Vương Đình đại phiệt, khó trách lại cao điệu như vậy.

- Vương ca, huynh tới rồi sao? Tiểu tử Vi gia này rất càn rỡ. Ta thấy bọn hắn muốn thu thập.

Đồng Côn hung dữ liếc nhìn Vi Kiệt.

Thiếu chủ Vương Đình đại phiệt chậm rãi đi tới, toàn thân đều có uy nghiêm của thượng vị giả. Khiến cho Giang Trần âm thầm giật mình.

Tu vi của thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này không dưới đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông.

Một nhi tử của phiệt chủ đã có tu vi cấp bậc thập đại chân truyền Cửu Dương Thiên Tông? Vậy thì truyền nhân của bảy Đại Đế kia... Những thiếu chủ chính thức, đế tử của Lưu Ly vương thành sẽ có tu vi thế nào?

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng không khỏi không bội phục thực lực của Lưu Ly vương thành.

Đều nói thực lực của Lưu Ly vương thành so với tông môn nhất phẩm còn mạnh hơn. Trước kia Giang Trần đều cho rằng đây là một khái niệm, hiện tại so sánh quả nhiên là có chuyện như vậy.

Tuy rằng thiếu chủ đại phiệt tu vi cao, nhưng dù sao cũng chưa phải là thiên tài trẻ tuổi cao cấp nhất của Lưu Ly vương thành.

Chưởng khống giả sau lưng Lưu Ly vương thành là bảy Đại đế, thiếu chủ - bảy đế tử mới là thiên tài cao cấp nhất của Lưu Ly vương thành.

Nhìn chung, thực lực của Lưu Ly vương thành này quả thực không phải là thổi phồng mà có được.

So với thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này, tuy rằng Thánh Cảnh thất trọng như Vi Kiệt cũng đã rất xuất chúng, nhưng luận phong thái, ánh sáng chung quanh, thoáng cái đã bị thiếu chủ Vương Đình đại phiệt áp xuống một đầu.

Thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này hiển nhiên rất biết tạo thế, vừa mới xuất hiện đã khiến cho người ta có cảm giác giống như nhân vật chính vậy, khiên cho người ta không kìm lòng tự nhường cho hắn một con đường.

Chỉ bằng điểm này cũng đã thấy được thủ đoạn của thiếu chủ Vương Đình đại phiệt này không tầm thường.

Phải biết rằng ở Lưu Ly vương thành chỉ có những thiếu chủ Đế tử kia, bảy đại truyefn nhân mới có đãi ngộ bực này.

- Vi Kiệt đúng không?

Ánh mắt thiếu chủ Vương Đình đại phiệt lạnh nhạt quét qua Vi Kiệt một chút.

- Vi gia nho nhỏ nhà ngươi ngay cả ở Liên Sơn trai cũng muốn gây sự? Tự soi gướng lấy mình đi, đừng không có việc gì mà gây chuyện.

Nói xong ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên lấy một cái, coi như Vi Kiệt giống như là không khí, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.

Cảnh này khiến cho Vi Kiệt thiếu chút nữa tức giận tới phun máu.

Cái gì gọi là không có việc gì đừng gây chuyện? Không phải đám thủ hạ chó săn của Vương Đình đại phiệt ngươi gây chuyện sao? Đây gọi là ác nhân cáo trạng trước sao?

Giang Trần nghe vậy cũng giận quá hóa cười.

Hắn từng gặp không biết bao người không biết xấu hổ, ví dụ như Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông.

Thế nhưng mà không biết xấu hổ tới đẳng cấp như Vương Đằng này, chưa từng thấy qua. Chuyện rõ ràng nhưu vậy không ngờ hắn ta lại có thể đảo trắng thay đen. Người chính thức gây sự lại không nói, ngược lại còn nói Vi Kiệt không có việc gì đừng nháo sự.

- Chó cắn một cái, lập luận sắc sảo. Vi thiếu gia, coi như ta đã biết câu gọi là vừa ăn cướp vừa la làng nha.

Giang Trần cười lạnh không thôi, lời này rất lớn tiếng. Tất cả những người có mặt ở nơi này trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu tử này thực sự là Đan Vương của Vi gia sao? Lá gan quá lớn a. Không ngờ lại công khai chống đối với thiếu chủ Đại phiệt? Đây không phải là tự mình tìm phiền toái sao?

Quả nhiên, Vương Đằng dừng chân lại, chỉ là hắn không quay đầu mà chỉ nhíu mày quát:

- Ngươi là thứ gì mà lắm miệng như vậy?

- Ngươi thì là thứ gì? Chuyện Vi gia từ lúc nào tới phiên ngươi khoa tay múa chân? Ngươi là phán quan hay là chủ nhân Lưu Ly vương thành?

Giang Trần nào chịu yếu thế? Đừng nói là Vương Đằng, cho dù người lợi hại hơn Vương Đằng gấp mười lần không phải hắn cũng chưa từng gặp. Làm sao có thể bị một gia hỏa giả vờ ngưu bức nhưu Vương Đằng chấn nhiếp?

Vi Kiệt hiển nhiên cũng không ngờ Giang Trần lại trượng nghĩa như vậy, lúc này hắn cũng không dám yếu thế:

- Vương Đằng, Vi gia ta không phải có quan hệ cao thấp với Vương Đình đại phiệt ngươi. Ngươi muốn giáo huấn thì tìm sai người rồi. Người gây chuyện hôm nay, chỉ cần không phải kẻ mù cũng có thể nhìn ra được là ai khiêu khích trước. Muốn gây thị phi cho Vi gia ta sao? Muốn giội gáo nước bẩn vào Vi gia ta sao? Ta thấy ngươi tính sai rồi.
Bình Luận (0)
Comment