Độc Tôn Tam Giới

Chương 1271

Cũng nói là một ức hai ngàn vạn này, hai thành chính là hai ngàn bốn trăm vạn.

Cũng tương đương với việc Vương Đình đại phiệt vừa mới tung Vạn Thọ đan ra, thu hoạch còn chưa có, đã trực tiếp tổn thất tới hai ngàn bốn trăm vạn.

Đồ vật là đồ vật trong túi nhà bọn họ, thế nhưng lại là bọn họ xuất tiền ra mua.

Trừ việc tuyên truyền được Vạn Thọ đan một chút ra, không công lại tổn thất hai ngàn bốn trăm vạn, còn bị Cơ Tam công tử hung hăng đùa bỡn một hồi, mất mặt xấu hổ.

Vương Đằng thực sự có cảm giác khóc không ra nước mắt, không cam lòng a. VỐn hắn cảm thấy đã đem Cơ Tam công tử mắc vào trong lưỡi câu, hơn nữa vô cùng chắc.

Thế nhưng đột nhiên tình thế đảo chiều, Cơ Tam công tử kia không ngờ lại buông tha. Thoáng cái màn kịch do Vương Đằng hắn đạo diễn lại trở thành hành động tự mua dây buộc mình.

Cơ Tam công tử, Vương Đằng rất hiểu, tiểu tử này tuy rằng giả vờ ngưu bức, tuy rằng rất thích cao điệu, thế nhưng dù chơi thế nào thì tâm cơ cũng không có mạnh như hắn, cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Vừa rồi Cơ Tam công tử muốn cạnh tranh Vạn Thọ đan, loại tâm lý bức thiết như vậy tuyệt đối không phải là giả vờ.

Thế nhưng mà sao bỗng nhiên Cơ Tam công tử lại đột nhiên buông tay?

Đây cũng là chỗ mà Vương Đằng nghĩ trăm mối vẫn không có lý giải.

Đấu giá Vạn Thọ đan một hồi, trải qua vô số cao trào, một màn kích thích ùn ùn kéo tới khiến cho người ta không theo kịp, hô giá tới đã nghiền.

Sau khi Ti Khấu Nam vẻ mặt đau khổ giao tiền, lấy hàng đi, trò khôi hài này mới coi như chấm dứt.

Người thắng lớn nhất chính là Liên Sơn trai.

Trong lòng thiếu chủ Liên Sơn trai kia như nở hoa, đơn hàng này rút được hai thành, quả thực chính là hơn hai ngàn vạn Thánh linh thạch a.

Đây quả thực so với đoạt tiền còn điên cuồng hơn.

Kế tiếp lại xuất hiện hai kiện vật phẩm đấu giá, hai kiện vật phẩm này đều không phải là bình thường. Giá khởi điểm đều là sáu trăm vạn trở lên.

Chỉ là hai kiện vật phẩm đấu giá này cũng không có loại tranh giành khí phách như trước đó, cũng không có tính toán, mưu mô, cho nên khi tranh đoạt cũng không có cảnh tượng mùi đao kiếm khắp nơi như trước.

Tuy rằng cũng rất kịch liệt, thế nhưng xét tổng thể mà nói, vô cùng bình tĩnh.

Mặc kệ thiếu chủ Liên Sơn trai kích động như thế nào, bầu không khí này vẫn không náo nhiệt lên nổi như trước.

Hiển nhiên phong ba của Vạn Thọ đan khi trước đã phá hư khẩu vị của mọi người, khiến cho người ta chết lặng.

- Vật đấu giá thứ năm bất đồng với vật đấu giá trước đó. Là một đan đỉnh luyện đan. Cái đan đỉnh này gọi là Thâu Thiên, có cấp bậc Hoàng cảnh, phi thường hiếm thấy. Nghe nói đã từng là vật tùy thân của một Đan Vương cấp cao. Giá khởi điểm, hai ngàn Thánh Linh thạch.

Thiếu chủ Liên Sơn trai nói một phen, lại lần nữa nhen nhóm sự cuồng nhiệt của mọi người.

Đan đỉnh Hoàng cảnh.

Đây chính là vật hi hữu a. Phải biết rằng đan dược dễ cầu, đan đỉnh khó cầu. Nhất là loại bảo đỉnh luyện đan, càng là vật khan hiếm.

Đỉnh vừa xuất hiện, tức thì đấu giá hội xôn xao, trong mắt không ít đệ tử xuất hiện tinh quang.

Vi Kiệt không khỏi cảm thấy tự tin, lúc trước hắn mở miệng bảo đảm cho Giang Trần một trăm vạn Thánh linh thạch làm thành ý, lại có thể mua sắm đồ trong khoảng năm trăm vạn Thánh linh thạc.

Thế nhưng mà đẳng cấp của hội đấu giá lần này hiển nhiên đã cao hơn dự đoán của Vi gia.

Năm trăm vạn, ở chỗ này chỉ có thể mua được thứ khai vị.

Đan đỉnh Hoàng cảnh này giá khởi điểm đã là hai ngàn vạn Thánh linh thạch. Cái giá trên trời như vậy, quả thực khiến cho người ta sợ hãi than.

Nhưng mà cân nhắc là đan đỉnh Hoàng cảnh, tuy rằng giá tiền cao nhưu vậy thế nhưng cũng không phải là không hợp thói thường. Từ biểu hiện rục rịch của những người ở chung quanh là có thể nhìn thấy được, mọi người đang vô cùng chờ mong ra sao.

Ngay cả Giang Trần tim cũng đập thình thịch.

Hắn luyện đan nhiều năm như vậy, đan đỉnh tốt cũng chỉ có Thiên Toa đỉnh, một trong năm đại bảo đỉnh của Đan Kiền Cung.

Thiên Toa đỉnh hiện tại ở trong Vạn Tượng Cương Vực quả thực là đan đỉnh nhất đẳng. Thế nhưng tới Lưu Ly vương thành này, trên phương diện cấp độ hiển nhiên còn không theo kịp.

Giờ phút này nhìn thấy bảo đỉnh Hoàng cảnh, di vật của Đan Vương cấp cao, chỉ nhìn thoáng qua đã biết rõ ít nhất cũng gấp đôi Thiên Toa đỉnh.

- Đỉnh này nhất định phải tranh.

Mãi tới khi vật đấu giá thứ năm Giang Trần mới chính thức động tâm.

Hai ngàn vạn Thánh linh thạch, nếu như là lúc còn ở Vạn Tượng Cương Vực, đối với Giang Trần quả thực là một con số thiên văn, căn bản không cần ra.

Thế nhưng mà sau trận chiến ở Anh Khấp cốc, thu hết nhẫn trữ vật của ba bốn ngàn người, linh thạch trên người hắn nếu đổi thành Thánh linh thạch, ước chừng hơn một ức.

Hai ngàn vạn tự nhiên đối với hắn cũng không phải là quá cao.

- Ta ra hai ngàn một trăm vạn.

- Hai ngàn ba trăm vạn.

- Ta ra giá hai ngàn năm trăm vạn.

- Ta ra giá ba ngàn vạn.

Đám thổ hào ở Lưu Ly vương thành lần nữa biểu hiện khí thế của bọn họ cho Giang Trần thấy. Giống như thứ mà bọn họ báo giá căn bản không phải là Thánh linh thạch mà là đá có thể thấy được đầy đường.

Khí phách bực này quả thực khiến cho Giang Trần không nhìn thấy cơ hội báo giá.

Lúc hắn định báo giá ba ngàn hai trăm vạn thì lập tức có ba bốn người liên tục báo giá, chỉ trong nháy mắt đã nâng tới bốn ngàn vạn.

Điên rồi, một đám người điên.

Giang Trần thầm mắng, cũng không phải hắn không có tiền. Thế nhưng mà dùng thân phận của hắn, nếu như báo cái giá cao, khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn ánh mắt.

Tranh giành cùng với đám đệ tử đại phiệt? Đừng nói hiện tại hắn chỉ là một Đan Vương nhị cấp của Vi gia, coi như là Vi Kiệt đại biểu Vi gia sợ rằng cũng không gánh được.

Giang Trần cũng bất đắc dĩ, những người kêu giá trên cơ bản đều là đệ tử đại phiệt. Mà Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, địa bàn trên dưới mấy trăm vạn dặm, tài nguyên vô số. Nhưng tuyệt đại bộ phận người nắm giữ tài nguyên vẫn là hai mươi tám phiệt, cũng chỉ có hai mươi tám phiệt mới có thực lực này.

Bởi vậy có thể thấy được, mỗi một đại phiệt hoàn toàn xứng đáng được coi là thổ hào.

Những đệ tử đại phiệt này chỉ cần là thứ bọn họ cảm thấy phù hợp, dùng bao nhiêu tiền cũng đều nguyện ý thu tới tay. Bằng không mà nói, lúc trước ba khỏa Vạn Thọ đan kia cũng không có khả năng tăng tới một ức hai ngàn vạn. Tuy rằng sau đó là Vương Đình đại phiệt và Bàn Long đại phiệt đấu nhanh, thế nhưng rất nhiều người ra giá lúc trước quả thực là đệ tử đại phiệt cạnh tranh với nhau.

Thâu Thiên đỉnh hiện tại cũng vậy, bởi vì ưa thích, bởi vì cảm thấy phù hợp, những người này cũng báo giá cực kỳ điên cuồng, hoàn toàn không giống như việc phải suy nghĩ thật lâu mới báo giá một lần.

Giang Trần âm thầm phiền muộn, cũng không phải hắn không ra giá nổi. Chỉ là liều tài lực với đám đệ tử thổ hào này, quả thực là một chuyện không khôn ngoan.
Bình Luận (0)
Comment