Độc Tôn Tam Giới

Chương 1287

Hơn nữa Vương Đình đại phiệt thông qua thủ đoạn mạnh mẽ, mới cưỡng ép thuê vào đoạn thời gian trước.

Ánh mắt hắn dò xét một vòng, tim được chủ nhân của cửa hàng này. Đây là một thế gia cửu cấp khác, không thuộc dưới trướng Vương Đình đại phiệt, cũng không là thế lực dưới trướng Bàn Long đại phiệt.

- Đằng gia chủ, Vương Đằng ta nguyện ý dùng cửa hàng ở đoạn đường chữ Thiên của phố Thần Nông ra làm tài sản thế chấp. Nếu như hôm nay thua cửa hàng của ngươi, cửa hàng của Vương gia ta sẽ là của ngươi. Cửa hàng kia có vị trí khá tốt, diện tích cũng lớn hơn ở đây.

Vương Đằng cũng giận, lại xuất ra cửa hàng mặt tiền rất tốt ra thế chấp.

Đằng gia chủ kia cao hứng không nổi. Vốn hắn cũng không muốn lẫn vào việc này.

Vẻ mặt đau khổ, Đằng gia chủ này phiền muộn nói:

- Vương thiếu phiệt chủ, không phải Đằng mỗ không tin ngươi. Nhưng mà loại chuyện này nói miệng không có bằng chứng a.

Vương Đằng nghe vậy, trong lòng giận dữ. Lời nói của Đằng gia chủ này rõ ràng là không tín nhiệm Vương Đình đại phiệt hắn. Đường đường là Vương Đình đại phiệt, chẳng lẽ còn thua trong tay một Vi gia nho nhỏ?

Cái gọi là tiền đặc cược, cái gọi là thế chấp bất quá chỉ làm mượn một chút. Đã có hứa hẹn miệng, còn muốn thế nào nữa?

Cơ Tam công tử thấy thế, cười ha hả:

- Vương Đằng, ngươi cầm cửa hàng của người khác đánh cuộc, của người phúc ta. Tính toán thật tốt a. Vạn nhất thua lại vỗ mông rời đi, không có bằng chứng. Chẳng lẽ ngươi định để cho Đằng gia tới cưỡng đoạt cửa hàng đó của Vương gia các ngươi sao?

Khoan nói tới việc này, Cơ Tam công tử này rất biết lợi dụng sơ hở. Những lời này vô cùng có lý, lại chủ trì công đạo, nhận được tiếng ủng hộ bốn phía.

Dù sao trong Lưu Ly vương thành lớn nhỏ có hai mươi tám đại phiệt.

Những thế lực đại phiệt khác tuy rằng kém hơn Vương Đình đại phiệt, thế nhưng cũng không để Vương Đình đại phiệt một tay che trời.

Loại thái độ vừa rồi của Vương Đằng có chút ý tứ giống như ỷ thế hiếp người. Chỉ bằng vào một điểm này, khiến cho mọi người cảm thấy bất mãn với tác phong của Vương Đình đại phiệt.

Vương Đằng vốn cảm thấy hứa hẹn bằng miệng đã là cho gia chủ Đằng gia mặt mũi rồi, thế nhưng bị Cơ Tam công tử nói như vậy, Vương Đằng hắn lập tức giống như ác ôn, ỷ thế hiếp người vậy.

Trong lòng mặc dù phẫn nộ, thế nhưng lại cố gắng ngăn chặn lại, hắn lạnh lùng nhìn Cơ Tam công tử:

- Cơ lão tam, Vương Đằng ta còn không tới mức vì chuyện cỏn con đó mà quỵt nợ. Cơ Tam công tử ngươi a, Vi gia thua cửa hàng này, đến lúc đó ngươi lấy cái gì đi an ủi bọn họ.

Cơ Tam công tử ung dung cười nói:

- Ngươi đừng có nói lảng sang chuyện khác. Dù sao nếu như ngươi không có quyền sở hữu cửa hàng kia, Vi gia cũng không có khả năng đánh bạc với ngươi.

Vi Thiên Tiếu nghe vậy lớn tiếng nói:

- Cơ Tam công tử nói có lý. Vi gia ta muốn đánh bạc, thì phải đánh cược quang mang chính đại, lỗi lạc. Vương thiếu phiệt chủ cầm đồ vật của người khác tới đánh cuộc, Vi gia chúng ta tuyệt đối không đánh cuộc.

Vương Đằng bị Vi Thiên Tiếu và Cơ Tam công tử ngươi một lời, ta một câu khiến cho hắn không còn đường lùi.

- Cầm giấy bút tới.

Vương Đằng cũng nghiêm túc, liền muốn viết giấy làm chứng.

Cơ Tam công tử cười nhạt nói:

- Võ giả như chúng ta cần giấy bút làm gì? Huống chi cho dù có bằng chứng trên giấy, Đằng gia cũng không làm gì được ngươi a. Võ giả có quy củ của võ giả, thiên địa thệ ước đi. Thứ này so với bất luận chứng từ nào còn có sức thuyết phục hơn.

Hai mắt gia chủ Đằng gia sáng ngời, quăng ánh mắt cảm kích về phía Cơ Tam công tử, hiển nhiên đối với đề nghị thiên địa thệ ước vô cùng đồng tình.

Giang Trần cau mày nói:

- Vương Đằng, dù gì ngươi cũng là một thiếu phiệt chủ, lề mề cái gì? Rốt cuộc có đánh cuộc hay không? Không có hào khí kia thì cứ nói rõ. Cần gì phải làm lãng phí thời gian của mọi người như vậy.

Vương Đằng thiếu chút nữa tức giận tới thổ huyết.

Cố gắng bình phục tâm tình phẫn nộ, quăng ánh mắt giống như nhìn người chết về phía Vi gia, nói:

- Vi Thiên Tiếu, hiện tại ngươi cứ miệng lưỡi lợi hại đi. Vương mỗ sẽ làm theo ý ngươi. Nhưng mà ngươi lập tức sẽ biết, lo lắng của ngươi là thừa. Vương Đình đại phiệt chúng ta tuyệt đối sẽ chiến thắng.

Lời nói này Vương Đằng hào khí vượt mây, vô cùng tự tin.

Lập tức hắn lập thiên địa thệ ước, trước mặt bao nhiêu người, Vương Đằng lập thiên địa thệ ước, cũng không chơi chữ gì. Tỏ thái độ nếu như cửa hàng này của Đằng gia thua trong tay Vi gia, Vương Đình đại phiệt hắn sẽ đem cửa hàng ở vị trí tốt nhất trong phố Thần NÔng kia giao lại cho Đằng gia.

Đổ ước định xong, tâm tình của Vương Đằng vô cùng tốt.

Hắn lạnh nhạt nhìn qua phía Vi gia, ngữ khí khinh miệt:

- Tiền đặt cược đã định xong, hiện tại bản thiếu gia muốn nhìn xem Vi gia các ngươi rốt cuộc có thể làm nên trò trống gì.

- Dục Đan Vương, tiền đặt cược cũng quyết định xong, quy tắc cũng có. Thời gian của mọi người quý giá, không bằng hiện tại bắt đầu a.

Vương Đằng quả thực không chờ đợi được nữa.

Trước đó trong cuộc chiến miệng lưỡi hắn ở thế hạ phong, trong lòng Vương Đằng tràn ngập lửa giận. Chỉ có đánh cuộc thắng, hung hăng dẫm nát Vi gia dưới chân, đoạt cửa hàng Vi gia làm của Vương Đình đại phiệt hắn thì mới có thể dẹp loạn lửa giận trong lòng.

Rất nhanh, đám người chung quanh lui ra tạo một khoảng trống lớn.

Chín trọng tài xếp thành một hàng.

Song phương đánh cuộc đứng ở hai bên.

Luận đội hình, luận trận thế, bên Thái Uyên lâu này quả thực có ưu thế tuyệt đối.

- Cửa ải thứ nhất, mỗi một bên xuất ra ba loại đan dược. Nhớ kỹ không được mang loại đan dược quý trọng tới lừa gạt người. Phải là đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là đan dược có thể lấy ra số lượng lớn để tiêu thụ. Đây không phải là ganh đua mà là so đấu xem cấp độ đan dược mà nhà các ngươi có thể cung cấp.

Dục Đan Vương đưa ra cảnh cáo.

Nếu như là hai cửa hàng đan dược thi đấu, đương nhiên phải lấy ra đan dược có thể tiêu thụ. Nếu như mang ra loại đan dược quý trọng, đan dược mà cất trong người không mang ra tiêu thụ, như vậy cũng không còn ý nghĩa nào nữa.

Dù sao lại đan dược này không có tính đại trà.

Cơ Tam công tử vốn còn muốn vụng trộm đem Vạn Thọ đan thượng phẩm mà lần trước Giang Trần đưa cho hắn, để cho Giang Trần giữ thể diện. Thế nhưng nghe Dục Đan Vương nói như vậy, hắn cũng biết Vạn Thọ đan này không thể lấy ra.

Dù sao, trong mắt Cơ Tam công tử mà nói, Thái Uyên các này không có cách nào luyện chế ra Vạn Thọ đan.

Nhưng mà Giang Trần căn bản cũng không định vận dụng Vạn Thọ đan. Dưới tình huống không cần tới, cần gì phải bạo lộ Vạn Thọ đan. Huống chi, những đan dược mà hắn chuẩn bị trước đó cũng không phải là phàm phẩm.

Rất nhanh Giang Trần chọn ra ba loại đan dược.

Độ kiếp thì dùng Thất Vân Chân Long đan. Tăng cường thực lực là Bạo Hổ đan, cùng với Bán Bộ Chi tiên đan giải độc.
Bình Luận (0)
Comment