Độc Tôn Tam Giới

Chương 1392

Hắn vẫn muốn chỉ lo thân mình, vẫn muốn thông qua tu luyện, yên lặng tăng lên, sau đó tìm tòi nghiên cứu nhân quả kiếp trước.

Thế nhưng mà, hắn càng trốn tránh, càng không muốn cuốn vào, lại hết lần này tới lần khác trốn không thoát.

- Giang Trần, lão phu không biết ngươi đang trốn tránh cái gì, bất quá lão phu có thể minh xác nói cho ngươi biết, loạn cục vừa thành, không người có thể chỉ lo thân mình, đại thế như thủy triều, vàng thau lẫn lộn. Mặc kệ ngươi là người tốt hay người xấu, mặc kệ ngươi là chính nghĩa hay tà ác, hết thảy đều bị cuốn vào! Ngươi đã không trốn tránh được, vì sao không thản nhiên nghênh tiếp? Dùng thiên phú của ngươi, chỉ lo thân mình, không cảm thấy xin lỗi thiên phú của mình sao?

Lời nói này, tuyên truyền giác ngộ, vang ở bên tai Giang Trần, làm cho Giang Trần không phản bác được.

Tuy không phải Khổng Tước Đại Đế chỉ trích Giang Trần, nhưng lời nói này, ít nhiều cũng có chút ý tứ giáo huấn.

Giang Trần không cách nào phản bác, hắn ở phương diện này, hoàn toàn chính xác một mực có chút tư tâm, vẫn muốn chỉ lo thân mình. Có thể nói, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ gánh vác số mệnh một tông môn. Càng không nghĩ tới gánh vác vận mệnh của chúng sinh.

Điểm giác ngộ này, Giang Trần hoàn toàn chính xác còn không có nghĩ tới.

Trên thực tế, toàn bộ thế giới võ đạo, người chân chính có giác ngộ như vậy, ít càng thêm ít.

Diệp Trọng Lâu, Đan Trì cung chủ, Khổng Tước Đại Đế, đều là trong cuộc đời Giang Trần bái kiến, cũng coi là người loại này.

Thế nhưng mà, Diệp Trọng Lâu thực lực thấp kém, vẫn hữu tâm vô lực.

Đan Trì cung chủ chí tồn cao xa, nhưng căn cơ cùng nội tình của Đan Càn Cung, cũng trói buộc không gian thi triển của hắn.

Khổng Tước Đại Đế địa vị cao thượng, bất đắc dĩ tuổi tác đã cao, lại cảm ngộ Thiên Đạo, sắp phải tấn chức. Một khi tấn chức, liền không có khả năng tiếp tục ở lại Lưu Ly Vương Thành.

Giang Trần im lặng không nói, nhưng trong lòng thì sóng cồn bành trướng. Trên thực tế, Thiên Đế phụ thân kiếp trước, cùng Khổng Tước Đại Đế là một loại người.

Giang Trần cũng tin tưởng, nếu như Thiên Đế phụ thân có thể chứng kiến mình mà nói, hắn nhất định không thích mình hiện tại, một nhi tử quá cẩn thận chặt chẽ.

Thiên Đế phụ thân, nói trắng ra, là một hùng chủ có khí độ, có đại khí phách.

Bằng không thì cũng không có khả năng vì môt đứa con trai, liền không tiếc tiêu hao số mệnh cùng lực lượng bản thân, luyện chế Nhật Nguyệt Thần Đan, kéo dài tuổi thọ cho nhi tử, từ đó hư mất Chư Thiên số mệnh.

So sánh như vậy, Giang Trần quả thực có chút xấu hổ.

Khổng Tước Đại Đế nói, như là trống chiều chuông sớm, không ngừng đánh lấy trong lòng Giang Trần, đập nát tầng tầng gông cùm xiềng xích trong lòng của hắn.

Những gông cùm xiềng xích trong lòng Giang Trần kia, những chấp niệm kia, cũng không ngừng nghiền nát, không ngừng tan rã.

Đột nhiên, một đạo linh quang bắn vào thức hải của Giang Trần. Trong thức hải, đạo phong ấn kia ở thời khắc này, phảng phất như mặt nước gió êm sóng lặng, bỗng nhiên phát ra một tia gợn sóng.

Tuy rung chuyển rất nhỏ, nhưng Giang Trần lại rõ ràng cảm ứng được.

Mà ở thời khắc này, Giang Trần phảng phất đã nhận ra một chút cảm giác quen thuộc, đó là khí tức của Thiên Đế phụ thân kiếp trước.

Tuy rất nhỏ, chỉ ở trong thức hải chợt lóe lên.

Thế nhưng mà cảm giác chợt lóe lên kia, lại như một đạo thiểm điện chiếu sáng trong đầu Giang Trần, đánh nát những chấp niệm kia của hắn.

- Phụ thân!

Giang Trần vô cùng kiên định, cái phong ấn này, tuyệt đối có quan hệ với phụ thân! Trước kia, hắn chỉ là hoài nghi, nhưng mà giờ khắc này, hắn lại vô cùng vững tin.

Giờ khắc này, linh đài của Giang Trần thanh minh.

Giờ khắc này, chấp niệm của Giang Trần tiêu hết.

Giờ khắc này, Giang Trần hăng hái.

- Bệ hạ dạy bảo, để cho tiểu tử hiểu ra. Bệ hạ đã ưu ái như vậy, nếu tiểu tử từ chối thì bất kính.

Ánh mắt của Giang Trần vô cùng trong suốt, đón Khổng Tước Đại Đế.

Trong mắt Khổng Tước Đại Đế lộ ra đại hỉ:

- Tốt, hảo tiểu tử! Ý niệm trong đầu hiểu rõ, ngộ tính cao như vậy, đích thật là đại tài! Lão phu muốn là người thừa kế như thế này!

- Bệ hạ giao Khổng Tước Thánh Sơn cho ta, sẽ không sợ thân truyền đệ tử không phục sao? Tứ đại Hoàng giả dưới trướng không phục? Còn có những đại phiệt phiệt chủ kia?

Khổng Tước Đại Đế cười nhạt nói:

- Ta giao cho ngươi cơ nghiệp, còn những sự tình này, thì cần nhờ lực lượng của ngươi, dựa vào trí tuệ của ngươi, dựa vào thủ đoạn của ngươi đi giải quyết. Như thế nào? Không có lòng tin?

Giang Trần cười nói:

- Phép khích tướng của Bệ hạ, hoàn toàn chính xác dùng rất thành thạo.

Khổng Tước Đại Đế cười ha ha:

- Nói cho ta biết, ngươi có lòng tin hay không?

- Cái kia phải xem bệ hạ cho phép ta làm đến đâu.

Khổng Tước Đại Đế nghiêm mặt nói:

- Đã giao cho ngươi, chính là ngươi làm chủ. Ta đối với ngươi không có bất kỳ hạn chế. Dù là long trời lở đất, dù đảo ngược Khổng Tước Thánh Sơn, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ta tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ.

- Tốt!

Giang Trần đạt được hứa hẹn như vậy, tâm tình cũng thật tốt:

- Hôm nay bị bệ hạ khích như vậy, hào khí trong lòng tiểu tử, ngược lại là bị kích ra. Bệ hạ cho ta quyền hạn như vậy, trong nội tâm tiểu tử đã có ngọn nguồn rồi. Mười năm... Mười năm...

Giang Trần nhẹ nhàng nhai nuốt lấy hai chữ "mười năm" này.

Từ khi mình xuất đạo đến nay, còn chưa tới mười năm, liền từ loại địa phương nhỏ bé như Đông Phương Vương Quốc, đi đến Lưu Ly Vương Thành, sất trá phong vân.

Mười năm sau, chẳng lẽ mình không thể đi về hướng đỉnh phong, chúa tể Nhân loại cương vực?

Giang Trần không thiếu tự tin, hắn không có đem những phách lực cùng ý chí kia bày ra, đó là bởi vì hắn có kiêng kị, mà không phải hắn thiếu khuyết những phách lực cùng ý chí này.

Hôm nay dứt bỏ chấp niệm, vứt bỏ những gông cùm xiềng xích trên tâm lý, Giang Trần thoáng cái cảm thấy toàn thân buông lỏng, hào tình vạn trượng.

Mười năm, nếu như cho tu sĩ khác, có lẽ chỉ là cảnh giới tăng lên một hai trọng.

Thế nhưng mà, đối với Giang Trần mà nói, mười năm lại vượt người khác một trăm năm, thậm chí là một ngàn năm.

Dù sao, từ khi hắn xuất đạo đến nay, ngắn ngủn mấy năm, cũng đã đi tới trình độ mà người khác phải mấy trăm năm mới có thể đi đến.

Cho nên, mười năm thời gian, tuy gấp gáp, nhưng Giang Trần lại không cảm giác mình đảm đương không nổi trách nhiệm này.

- Ha ha, tiểu tử ngươi, nếu như không khích một chút, nơi nào đến nhiệt tình sung túc như vậy?

Khổng Tước Đại Đế cũng cười to.

- Lần này sau đại chiến, ngươi cứ tiếp tục giấu tài. Chờ Lưu Ly Vương Tháp hội kết thúc, ngươi nhất định phải đứng ra trước sân khấu. Lão phu nhất định phải lập ngươi làm truyền nhân. Ngươi nên biết, Lưu Ly Vương Tháp hội, ảnh hưởng tới cách cục của Lưu Ly Vương Thành là phi thường sâu xa. Đến lúc đó, mặc kệ ngươi dùng danh nghĩa Chân Đan Vương, hay dùng danh nghĩa Giang Trần, đều phải gánh chịu chức trách Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ.

Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ!

Cái này ý nghĩa, Giang Trần sẽ chính thức tiến vào chủ lưu của Lưu Ly Vương Thành, chính thức cùng Đại Đế truyền nhân khác cạnh trục.
Bình Luận (0)
Comment