Độc Tôn Tam Giới

Chương 145

Đừng nói là Giang Trần hiện tại mình đầy thương tích, coi như là hoàn hảo không tổn hao gì, thực lực lại đề thăng gấp 10 lần, ở trong Kiếm Điểu hải dương này, chỉ sợ cũng chỉ biến thành vụn thịt!

Một hai con, ngươi có thể giết.

Mười con trăm con, ngươi cũng có thể giết.

Ngàn con vạn con, ngươi giết không được, có thể trốn.

Thế nhưng mà, nhìn lại khắp nơi, đều là Kiếm Điểu, đi đến đâu, chạy trốn tới đâu, cái kia đều là Kiếm Điểu, lại trốn thế nào a? Ngay cả không gian chạy trốn cũng không có!

Hơn nữa, ở trong những Kiếm Điểu này, thỉnh thoảng đứng sừng sững lấy một ít Ngân Dực Kiếm Điểu, thậm chí còn có hơn mười con Kim Dực Kiếm Điểu!

Một con Kim Dực Kiếm Điểu, sức chiến đấu liền có thể so với một Chân khí đại sư!

Giang Trần cười khổ, xem ra, tầng không gian thứ tư này, dù không có đụng phải quái vật hung mãnh, chỉ là Kiếm Điểu hải dương không cách nào tính toán, cũng đầy đủ bao phủ hắn rồi.

- Đáng tiếc, sao Long gia huynh muội không mạo hiểm truy vào a?

Giang Trần hiện tại, ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng không có, hắn chỉ hận, không thể cùng Long gia huynh muội đồng quy vu tận.

Một tay nắm lấy Thần Tú Tạo Hóa Đan nuốt vào, Giang Trần dứt khoát không cân nhắc nhiều như vậy.

Chỉ là, hắn có chút kì quái, những Kiếm Điểu này, từng con nhìn chằm chằm, lại như thế nào còn chưa động thủ?

Dùng sức chiến đấu trước mắt của Giang Trần hắn, một con Thanh Dực Kiếm Điểu bình thường, cũng đủ cắt hắn thành vụn thịt rồi.

Hưu!

Một con Kim Dực Kiếm Điểu, từ trên đỉnh đầu Giang Trần xoay quanh mà qua.

Hưu!

Lại là một con từ bên khác, xẹt qua một đạo Kim sắc tàn ảnh.

Kim Dực Kiếm Điểu này, không hổ là tồn tại có thể so với Chân khí đại sư, cánh chim hoàn mỹ, lưu tuyến hoàn mỹ, tản mát ra khí tức đáng sợ, quả nhiên không thua Chân khí đại sư của nhân loại.

Thậm chí, độ cuồng dã của chúng, còn hơn nhân loại.

Một con một con Kim Dực Kiếm Điểu, không ngừng ở trên đỉnh đầu Giang Trần xuyên thẳng qua.

Giang Trần chỉ cảm thấy không hiểu thấu, những Kim Dực Kiếm Điểu này không ngừng xoay quanh, thật giống như ở trên không trung khiêu vũ, thế nhưng mà tuy Giang Trần có thể cảm nhận được địch ý của bọn nó, nhưng cũng cảm nhận được, chúng tựa hồ đè nén giết chóc chi ý.

- Đám Kim Dực Kiếm Điểu này, đến cùng do dự cái gì?

Giang Trần không hiểu thấu, loại trạng thái này là khó chịu nhất, cảm xúc tựa như phạm nhân tử hình bị trói trên pháp trường, chờ đợi đao phủ hạ đao kia.

Chỉ là, một đao kia, chậm chạp không xuống, càng khiến cho người sụp đổ.

- Các ngươi những súc sinh này, muốn động thủ liền tranh thủ thời gian, cứ ở trên đỉnh đầu ta bay tới bay lui, tính toán cái gì chứ?

- Này, ngươi vệ sinh một chút được không? Thiếu chút nữa tung tóe đến ống quần của ta.

Giang Trần thật sự im lặng, mắng một hồi, tuy thấy Kim Dực Kiếm Điểu không ngừng thị uy, khiêu khích, nhưng vẫn không có ý tứ ra tay, cho nên chẳng muốn phản ứng.

Lúc này, dược lực của Thần Tú Tạo Hóa Đan cũng chầm chậm tiến vào kinh mạch, bắt đầu chữa trị thương thế.

- Mặc kệ, chúng không động thủ, ta liền có cơ hội. Trước khôi phục thương thế nói sau.

Không thể không nói, Thần Tú Tạo Hóa Đan, đan như kỳ danh, đã có Thần Tú Tạo Hóa, chỉ cần bất tử, bất luận nội thương gì, ngắn thì trong vòng một đêm, chậm thì ba ngày, tất có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Đương nhiên, dùng thể chất cùng kinh mạch của Giang Trần, chỉ cần Thần Tú Tạo Hóa Đan bắt đầu phát huy dược lực, khôi phục, nhất định là so với Võ Giả bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Dù sao, cường độ kinh mạch của hắn, đều có phương thức rèn luyện đặc biệt, có thể nói là thiên chuy bách luyện, độc nhất vô nhị.

Hừm!

Một con Kim Dực Kiếm Điểu ở trên đỉnh đầu Giang Trần xoay quanh, lại đột nhiên hí dài một tiếng. Đón lấy, những Kim Dực Kiếm Điểu khác cũng đi theo hí dài.

Sau đó, Ngân Dực Kiếm Điểu tiếp theo tề minh, lại sau đó, vô số Thanh Dực Kiếm Điểu cũng gia nhập vào trận doanh, trong lúc nhất thời, thanh âm tê minh hội tụ thành âm thanh bén nhọn, như núi thở hải khiếu, nham bích quái thạch bốn phía ngã trái ngã phải, không ngừng sụp đổ.

- Cái này...

Giang Trần biến sắc, biết có biến cố phát sinh, mặc dù Giang Trần hắn tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, giờ phút này cũng cảm giác được một tia rung động không hiểu.

Không phải vì âm chi hải dương kia, cũng không phải vì địa chấn.

Mà là trong bóng tối, một đạo uy áp từ mơ hồ không ngừng rõ ràng, từ xa đến gần.

- Tình huống như thế nào? Có quái vật cường đại xuất hiện?

Giang Trần chỉ cảm thấy tim đập không thể ức chế nhanh hơn, mặc dù có 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 áp chế, cũng không cách nào ức chế loại cảm giác hồi hộp kia.

Đông!

Thùng thùng!

Đông đông đông đông!

Thanh âm như nổi trống, chấn động lấy màng tai của Giang Trần.

Sau đó, một màn không thể tưởng tượng nổi xảy ra, tất cả Kiếm Điểu, như quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh, tập thể hướng phía Tây sắp xếp chỉnh tề, mở ra cánh chim, như hai lưỡi dao sắc bén chặn ngang.

Một loạt, hai hàng, vô số Kiếm Điểu sắp xếp, vậy mà ở thời khắc này, làm một động tác đồng dạng, hiện lên phương trận!

Một màn này, quá đồ sộ, để cho người trọn đời khó quên!

Bỗng nhiên, Giang Trần chứng kiến trong bóng tối phía Tây, có hai đạo hào quang như đèn lồng, đột nhiên xuất hiện.

Sau đó, một cỗ khí tức cường đại không hiểu, xuyên qua bầy điểu, bay thẳng mà đến.

Đây là uy áp trước nay chưa có, cho dù là Chân khí đại sư cũng xa xa không kịp, thậm chí trăm Chân khí đại sư điệp gia chung một chỗ, cũng không cách nào chế tạo ra uy áp này!

- Linh cấp hung thú?

Đột nhiên Giang Trần nhớ ra cái gì đó!

Lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cái kia không phải là hai đèn lồng? Rõ ràng là con mắt của hung thú!

Nó là Vương, là chúa tể của phiến lãnh địa này!

Trong lúc đó, Giang Trần đã hiểu toàn bộ. Vì cái gì những Kim Dực Kiếm Điểu kia hùng hổ, lại thủy chung không có ra tay với Giang Trần hắn.

Không phải chúng không muốn, mà là không dám!

Bởi vì, mặc dù là Kim Dực Kiếm Điểu, ở trước mặt hung thú cường đại, cũng phải cuối thấp đầu lâu cao ngạo, như nô bộc, tư thái rất thấp.

Đây là tư thái thần phục!

《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 không ngừng đề thăng, vọt tới cực hạn, Giang Trần cực lực ngăn chặn khẩn trương, sợ hãi của mình.

Hắn không sợ chết, nhưng lại không muốn chết khó coi như vậy, chết còn để cho những dị tộc này xem thường.

Hắn rốt cục nhìn rõ ràng rồi, đây là một đầu Cự Thú thể tích to lớn, đầu như Long, nhưng trên người lại không có Long phiến.

Có chân, lại không phải Long trảo.

Mỗi đi một bước, mảnh thổ địa này cũng đi theo chấn động thoáng một phát.

Đông! Thùng thùng!

Cái tiết tấu này, cái khí thế kia, chấn đến lục phủ ngũ tạng của Giang Trần dị thường khó chịu!

Mà uy áp của hung thú, càng làm cho Giang Trần hô hấp dồn dập lên. Nếu như không phải Giang Trần là Thiên Đế chi tử chuyển sinh, chỉ sợ sớm đã bị uy áp này đánh ngã.

- Nhân loại?

Cự Thú kia rốt cục dừng lại, vậy mà mô phỏng ra ngôn ngữ nhân loại!
Bình Luận (0)
Comment