Độc Tôn Tam Giới

Chương 1467

Lời này cũng không phải giả, dù sao, hoang man này đối với Nhân loại cương vực mà nói, là một địa phương hoàn toàn xa lạ, phong ấn hơn mười vạn năm, ai biết bên trong là tình huống như thế nào?

Mười vạn năm chưa từng khai phát, thai nghén rất nhiều thiên tài địa bảo, đó là nhất định.

Thế nhưng mà, chẳng lẽ bên trong không có sinh linh cường đại khác? Sẽ không có lực lượng cường đại khác?

Cũng chưa chắc.

Huống chi, Hoang Man Chi Địa này, là địa phương thời đại Thượng Cổ phong ấn Ma tộc. Tuy Ma tộc bị phong ấn, thế nhưng mà ai biết mười vạn năm sau, Ma tộc có thể tro tàn lại cháy hay không?

Đây hết thảy, đều là không biết bao nhiêu, dù ai cũng không cách nào cho ra đáp án khẳng định.

Bởi như vậy, sự tình tìm kiếm hoang man, khống chế nhân số, là một mạch suy nghĩ chính xác.

Giang Trần nghĩ nghĩ, cũng là đạo lý này.

Nhìn thấy biểu lộ của Giang Trần có chỗ hòa hoãn, Thương Bình Vương cũng vui vẻ:

- Cho nên, bổn vương triệu tập mọi người, kỳ thật là tiếp thu ý kiến quần chúng. Đương nhiên, muốn chế định quy tắc, nhất định phải có thực lực chế định quy tắc. Nếu như Đạo hữu muốn tham dự, cho ra một chút sức thuyết phục, để cho mọi người không có nghi hoặc. Mọi người tự nhiên cũng không lời nào để nói. Đạo hữu cảm thấy như thế nào?

Đạo lý là đạo lý này, bất quá Giang Trần căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng. Nếu như theo đối phương nói, cái kia chính là mình thuận theo tiết tấu của bọn hắn.

Thế nhưng mà, Giang Trần căn bản không muốn theo tiết tấu của đối phương.

- Thứ nhất, ta đối với chế định quy tắc không có hứng thú; thứ hai, ta không cần ai đến nhận đồng ta; thứ ba, các ngươi chế định quy tắc, nếu như không có bài trừ ta ở bên ngoài, vậy thì tất cả đều vui vẻ. Mọi người nước giếng không phạm nước sông. Nếu như bài trừ ta ở bên ngoài, vậy thì ngượng ngùng.

Thương Bình Vương nhướng mày:

- Đạo hữu không phối hợp như vậy, để cho bổn vương rất khó làm a.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Coi như ta chưa từng tới.

Thương Bình Vương vội nói:

- Chậm đã. Bổn vương lui thêm bước nữa, chỉ cần đạo hữu phơi bày một ít thần thức cường đại, ngươi có thể cùng chư vị ở đây bình khởi bình tọa. Bổn vương đảm bảo, tất cả mọi người sẽ không ác ý bài xích ngươi.

Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát:

- Biểu hiện như thế nào?

Thương Bình Vương nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần đạo hữu nói ra cửa ra vào cùng sát trận trong trận pháp của ta ở địa phương nào, liền tính thông qua.

Nói xong, Thương Bình Vương nhìn qua những người khác, trưng cầu ý kiến của mọi người.

Mặc dù những người kia đối với một Thánh cảnh gia nhập không cam tâm tình nguyện thế nào, nhưng mà mặt mũi của Thương Bình Vương là phải cho.

- Thương Bình Vương đã nói như vậy, vậy cứ như vậy a.

- Nghe Thương Bình Vương.

- Thương Bình Vương, cho ngươi một cái mặt mũi. Nếu như tiểu tử này không phối hợp, vậy thì chớ trách mọi người không khách khí.

Thương Bình Vương cười cười, nhìn Giang Trần:

- Đạo hữu cũng nhìn thấy, mọi người đều đã có thành ý. Nếu như không phải mọi người xem trọng đạo hữu, hoàn toàn có thể không thông tri đạo hữu, chúng ta làm theo ý mình. Ngươi nói đúng hay không?

Giang Trần từ chối cho ý kiến, mí mắt nhẹ nhàng nhảy lên:

- Địa phương ta đứng, là cửa ra duy nhất. Bên trái Thương Bình Vương ngươi 30m, là một sát trận. Còn có chỗ đó, chỗ đó... Tổng cộng có năm sát trận, tại hạ không nhìn lầm chứ?

Trên thực tế, Giang Trần nhìn ra bảy đạo sát trận, hơn nữa hắn có thể khẳng định, trận pháp này chỉ có bảy đạo sát cơ. Bất quá, hắn lại cố ý nói ít hai nơi.

Đừng khinh thường nói ít hai nơi này, này là Giang Trần cố ý gây nên.

Hắn không muốn đem mình đặt ở một tư thái quá cao, làm cho những người kia có chỗ đề phòng.

Trạng thái hiện tại đã rất tốt, mặc dù những người này có ý tiếp nhận hắn, nhưng thực chất không xem trọng hắn, loại trạng thái bị khinh thị này, kỳ thật là có lợi nhất.

Thương Bình Vương nao nao:

- Đạo hữu xác định?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Xác định.

Thương Bình Vương vỗ tay mà cười:

- Tất cả mọi người thấy được, thần thức của Hoàng đạo hữu, so với chư vị đều không kém a?

Những người khác cũng thu hồi khinh thị, mang theo ý tứ thẩm đạc ở trên người Giang Trần nhìn tới nhìn lui. Hiển nhiên Giang Trần ở trong thời gian ngắn, liền nhìn ra huyền ảo của trận pháp, lối ra cùng sát cơ đều nắm chắc như vậy, hoàn toàn chính xác không đơn giản.

Thậm chí rất nhiều cường giả Hoàng cảnh ở đây, cũng tự hỏi ở trong thời gian ngắn như vậy, chưa hẳn có thể làm được.

Trong lúc nhất thời, ngược lại không có người phát biểu ý kiến phản đối gì nữa.

Thương Bình Vương đầy mặt mỉm cười:

- Thần thức của Hoàng đạo hữu cường đại như vậy, gia nhập vào chúng ta thật sự là đáng mừng. Ta nghĩ lúc này tuyệt đối sẽ không có người phản đối Hoàng đạo hữu nữa rồi.

Giang Trần biểu lộ lạnh nhạt, đối với Thương Bình Vương khen ngợi, cũng không có lộ ra vẻ mừng như điên gì.

- Tốt rồi, khó được lại gia nhập một người, kế hoạch của chúng ta, sẽ càng có nắm chắc.

Thương Bình Vương ngắm nhìn bốn phía, lại nói.

- Mọi thứ không có quy củ, liền không thành sách. Lần này tiến vào hoang man, dùng bổn vương suy tính, tuyệt đối không thể vượt qua 500 người. Vượt qua số này, sẽ không thể khống chế.

- 500 người? Có phải quá ít hay không?

Có người đưa ra nghi vấn.

- Đúng vậy, đến trên vạn người, chỉ cho phép 500 người đi vào, nhất định sẽ ra nhiễu loạn lớn.

- Nhiễu loạn?

Sắc mặt của Thương Bình Vương phát lạnh.

- Thế giới Võ đạo, quy tắc từ trước đến nay đều là cường giả chế định. Tại sao chúng ta phải kết thành liên minh? Chính là muốn chế định quy tắc, muốn giữ gìn quy tắc, để cho bọn hắn không ra nhiễu loạn lớn. Nếu như sai lầm, cho dù trấn áp, cũng phải trấn áp bọn chúng xuống.

Trong giọng nói của Thương Bình Vương, mang theo ý rét lạnh.

- Ta ủng hộ Thương Bình Vương, những con sâu cái kiến kia, đều là thứ đê tiện. Không cho bọn hắn chút nhan sắc nhìn, bọn hắn tuyệt đối sẽ không ly khai.

- Ta cũng ủng hộ Thương Bình Vương. Cái ác nhân này, chúng ta phải làm. Bằng không thì, trên vạn người cùng một chỗ đi vào, gà bay chó chạy, chuyện gì cũng làm không thành. Nói không chừng còn phải chùi đít cho bọn hắn.

- Đúng vậy, vạn nhất kinh động đến sinh linh cường đại gì, vậy thì ngay cả chúng ta cũng bị làm phiền.

- Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Tán tu, là không thể bỏ vào. Tuyệt đối không thể.

Thương Bình Vương thấy mọi người đều thống nhất ý kiến, cũng gật đầu nói:

- Vậy quyết định như vậy đi. Nhân số phải khống chế ở trong500.

- Chúng ta ở đây có hai ba mươi người, mỗi người lại mang mấy tùy tùng, nhiều lắm là ba bốn trăm người. Còn lại hơn 100 danh ngạch, cho những võ giả Thánh cảnh cường đại ở bên ngoài, để cho chính bọn hắn đi tranh. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ tranh đến chết đi sống lại. Cái ác nhân này, chưa hẳn phải là chúng ta tới làm.

- Đúng, chỉ cần chúng ta thiết kế tốt cánh cửa. Còn lại, để cho bọn hắn tự giết lẫn nhau. Nói không chừng đến lúc đó không cần chúng ta làm ác nhân, bọn hắn đã tự giết nhau hết sạch rồi.
Bình Luận (0)
Comment