Độc Tôn Tam Giới

Chương 1481

- Hoàng đạo hữu đối với bổn vương địch ý mạnh như vậy, thì đừng trách bổn vương tiên hạ thủ vi cường.

Thương Bình Vương này cực kỳ vô sỉ, rõ ràng là mình chủ động ra tay, lại hết lần này tới lần khác muốn nói đường hoàng.

Giang Trần chỉ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Thương Bình Vương:

- Sớm biết rõ lão tiểu tử ngươi không có hảo ý, hiện tại giấu đầu lòi đuôi giấu không được đi à nha?

Thương Bình Vương da mặt rất dầy, nghe Giang Trần châm chọc, lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Tiểu tử, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cảm thấy nói những lời nhảm nhí này còn có ý tứ sao? Nói cho ta biết lai lịch của ngươi, xem bổn vương gây nổi hay không.

Nhưng Giang Trần lại không nói nhảm với hắn:

- Muốn đánh cứ đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm chi?

Thương Bình Vương dữ tợn cười một tiếng:

- Tiểu tử, ngươi ngược lại rất cuồng vọng. Bất quá, coi như ngươi là đệ tử của đại tông đại môn, tiến vào trận pháp của ta khống chế, ngươi cho rằng, ngươi còn có vốn liếng càn rỡ sao? Hôm nay, bổn vương sẽ đưa ngươi quy thiên, thứ tốt của ngươi, bổn vương giúp ngươi thu. Đạo lữ của ngươi, bổn vương đùa bỡn xong, sẽ tiễn nàng đi theo ngươi, a ha ha ha. . .

Thương Bình Vương che dấu lâu như vậy, mắt thấy Giang Trần đã rơi vào tầm bắn của hắn, hắn cũng không cần che dấu cái gì, kéo mặt nạ dối trá xuống, lập tức lộ ra nguyên hình.

Giang Trần nghe vậy, lông mày đột nhiên nhảy lên, trong mắt bắn ra sát ý lạnh lùng:

- Thương Bình Vương, ngươi tính toán tường tận, cho rằng đã đoán chừng bổn thiếu gia sao?

Thương Bình Vương đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng hét thảm.

Nghe được thanh âm này, Thương Bình Vương biến sắc, hắn tự nhiên nghe được, thanh âm này, là tùy tùng của hắn phát ra.

- Lão Sâm, chuyện gì xảy ra?

Giang Trần chỉ cười lạnh, biết rõ Lục Triết Sâm đã đắc thủ rồi.

Quả nhiên, bên cạnh bỗng nhiên thoát ra vô số xúc tu, từng đạo sương mù màu xanh lá đột nhiên điên cuồng bắn xuyên tới Thương Bình Vương.

Đồng tử của Thương Bình Vương kịch liệt co rụt lại, cũng luống cuống tay chân.

Hắn cảm giác được sương mù màu xanh lá này phun tới, vậy mà ẩn ẩn có lực trói buộc. Sương mù này tràn ngập tầm đó, thậm chí có từng đạo xúc tu giống như bướu thịt, hướng mình điên cuồng bắn tới, khoảng chừng mấy trăm sợi.

Thương Bình Vương chấn động.

Trường đao trong tay bay cuộn, trực tiếp chặt đứt hơn mười sợi trước mặt. Thế nhưng mà, bướu thịt bị chém đoạn, rất nhanh liền có thể sống lại.

Năng lực tái sinh rất mạnh, cường đến tình trạng Thương Bình Vương quả thực muốn khóc.

Giang Trần cười hắc hắc, tay bỗng nhiên hất lên, một tòa Tiểu Sơn màu vàng kim óng ánh xuất hiện. Thủ quyết vừa dẫn, vô số ký tự nhỏ như nòng nọc phi tốc quấn động, Tiểu Sơn này bỗng nhiên đón gió mà lớn, hóa thành một ngọn núi bao, hung hăng áp tới Thương Bình Vương.

Thủ đoạn của Thương Bình Vương cũng coi như tương đối nhiều, am hiểu trận pháp, lại có tám pho tượng, thần thông của bản thân cũng không kém.

Thế nhưng mà, hôm nay hắn xem như đại khai nhãn giới, người trẻ tuổi thần bí kia, thủ đoạn thần thông, vậy mà so với hắn còn nhiều, so với hắn còn khó quấn hơn.

Kim sắc Đại Sơn kia hướng đỉnh đầu tráo xuống, Thương Bình Vương lập tức có một loại cảm giác trời muốn sụp đổ.

Dưới cả kinh, thật sự là hồn phi phách tán. Vốn hắn còn có rất nhiều thủ đoạn chưa thi triển, thế nhưng mà, bị núi lớn này chúi xuống, dù hắn có muôn vàn thủ đoạn, thoáng cái cũng dùng không ra rồi.

Sương mù màu xanh lá có lực trói buộc, Kim sắc Đại Sơn cũng có lực trói buộc. Hai lực trói buộc bất đồng, làm cho Thương Bình Vương cảm giác thân thể của mình có chút không nghe mình sai sử rồi.

Nhất niệm xoay chuyển, nào còn dám dây dưa xuống nữa?

Ngay cả tám pho tượng cũng không kịp gọi trở về, tay thúc dục một đạo phù lật, trực tiếp phá vỡ kim quang trói buộc, điên cuồng hướng ra ngoài bắn đi.

Tuy tốc độ của Nguyên Từ Kim Sơn cũng nhanh, nhưng so với phù lật, vẫn là kém một chút.

Áp liền mấy cái, lại không thể ngăn chận Thương Bình Vương chạy trốn.

Thương Bình Vương vừa chạy, uy lực của trận pháp liền giảm nhiều. Giang Trần dùng Phá Nguyệt chùy trực tiếp phá vỡ trận pháp, tám pho tượng cùng trận bàn mất đi liên hệ, lập tức như bóng da xì hơi, rốt cuộc không ra bọt nước gì nữa, cả đám ngã nhào xuống đất.

Giang Trần cũng không khách khí, trực tiếp cuốn một cái, cuốn tám pho tượng vào trong chiếc nhẫn trữ vật của mình.

Tám pho tượng này không giống bình thường, Giang Trần liên tục dùng thần thông Tinh Hà Thiết Cát, cũng không thể phá hủy, chỉ thiết cắt ra một ít dấu vết.

Muốn phá hư một pho tượng, dùng lực công kích hiện tại của Giang Trần, trừ khi liên tục để cho hắn dùng Tinh Hà Thiết Cát đánh một canh giờ, có lẽ có thể miễn cưỡng hủy diệt một cái.

Lực phòng ngự biến thái bực này, làm cho Giang Trần xem thế là đủ rồi.

Bất quá, giờ phút này hắn lại không có tâm tư đi cảm thán, thu hồi Băng Hỏa Yêu Liên, gọi Lục Triết Sâm trở về, khích lệ nói:

- Biểu hiện không tệ, ghi ngươi một công.

Liếc qua thi thể khô quắt của lão Sâm, biết rõ tinh hoa của lão Sâm này, đã bị Lục Triết Sâm hấp thu, Giang Trần không có nửa phần đồng tình, vịn Hoàng Nhi, trực tiếp ly khai.

Bị trận pháp quấn một hồi, trận chiến này, cũng có một hai khắc thời gian, Giang Trần không muốn lãng phí thời gian nữa.

Thừa dịp Đế Lâm Ngự Giáp Phù còn có một canh giờ lực phòng ngự, phải quý trọng một canh giờ này, tranh thủ sớm chút xông ra thung lũng.

Nếu như một mình Giang Trần, hắn ở đây mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Thế Đồng Tâm Chú của Hoàng Nhi, căn bản chịu không nổi nửa điểm tà khí ăn mòn

Trong lúc nhất thời, Giang Trần chỉ hận không thể lập tức tìm đến An Hồn Mộc, ngay tại chỗ trị liệu cho Hoàng Nhi.

Lại nói Thương Bình Vương kia, một hơi trốn ra rất xa, nhưng lòng còn sợ hãi. Sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng vận đồng thuật quan sát phía sau, lo lắng Giang Trần giết tới.

- Hỗn đản, tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ.

Trong mắt Thương Bình Vương tràn đầy nóng tính, hắn vẫn cho mình là giả heo ăn thịt hổ.

Không nghĩ tới, đối phương so với hắn còn hung ác, che dấu càng sâu.

- Tiểu tử kia đến cùng lai lịch thế nào?

Thương Bình Vương càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

- Coi như là Chân Truyền Đệ Tử của Nhất phẩm tông môn, cũng không có khả năng biến thái như vậy?

Cũng không phải Thương Bình Vương chưa bái kiến Chân Truyền Đệ Tử của Nhất phẩm tông môn. Nói thật, Thương Bình Vương còn giết qua Chân Truyền Đệ Tử của Nhất phẩm tông môn.

Tuy Chân Truyền Đệ Tử của Nhất phẩm tông môn, hoàn toàn chính xác có không ít thủ đoạn thần thông, nhưng so với Thương Bình Vương là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, thực lực chênh lệch vẫn phải có.

Hơn nữa, trang bị bản thân Thương Bình Vương cũng có thể nói tồn tại đỉnh cấp trong tán tu.

Đương nhiên, Thương Bình Vương tự xưng tán tu, nhưng thực tế, trên ý nghĩa nghiêm khắc, hắn chưa tính là tán tu. Chỉ là hắn thích mạo hiểm, làm một ít chuyện tán tu thích làm mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment