Độc Tôn Tam Giới

Chương 153

Câu Ngọc công chúa gấp nộ nảy sinh, đã đi ra vương đô, trong đầu vẫn trống rỗng.

Nàng cảm giác mình xin lỗi Giang Trần, trong đầu, tràn đầy tình hình trong khoảng thời gian này cùng Giang Trần lui tới.


Lần thứ nhất gặp mặt, là ở hậu cung, lúc đó Giang Trần đem nàng mắng một trận đau nhức.

Lần thứ hai, là ở Long Đằng Hầu phủ, lúc đó Giang Trần ở trên yến tiệc mắng Đan Vương Uyển, mắng Long Đằng Hầu, làm cho nàng lần thứ nhất đối với Giang Trần, đã có nhận thức khác thường.

Về sau, lần lượt ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, để cho Câu Ngọc công chúa chấn động, kinh hỉ.

Thậm chí, Giang Trần còn chỉ điểm nàng đột phá võ đạo gông cùm xiềng xích, đem nàng dẫn vào hàng ngũ mười một mạch Chân khí đại sư.

Còn có Dược Sư Điện hai thành cổ phần danh nghĩa, còn có hắn ở Tiềm Long thi hội lực áp Long gia huynh muội...

Thiên tài kinh diễm như vậy, Câu Ngọc công chúa thủy chung không tin, hắn cứ như vậy vẫn lạc?

Nàng không tin, trước khi không có nhìn thấy thi thể, Câu Ngọc công chúa tuyệt đối không tin.

Vương huynh đã không giữ Giang gia, Câu Ngọc công chúa nàng đi bảo vệ! Không vì công, cũng vì tư!

Trước cửa Giang gia, Thiên Đô Thống Lĩnh nói:

- Long Nhất, đây là ân oán giữa chư hầu các ngươi, bệ hạ có thể bỏ qua. Bất quá, các ngươi có chừng có mực, không nên nhiễu dân, cũng không được ở vương đô giương oai. Nếu không, Thiên Đô quân ta tuyệt không phải ăn chay.

Long Nhất u ám cười nói:

- Thiên Đô Thống Lĩnh yên tâm, Long gia chúng ta làm việc, từ trước đến nay là có mức độ. Chỉ giải quyết ân oán giữa Long gia cùng Giang gia, tuyệt đối sẽ không liên quan đến những người khác, cũng sẽ không quấy nhiễu dân chúng.

- Như vậy tốt nhất.

Thiên Đô Thống Lĩnh khoát tay, dẫn đầu rất nhiều Thiên Đô quân lui lại.

Long Ngâm Dã nở nụ cười, Thiên Đô quân lui lại, cái này ý vị như thế nào? Ý nghĩa Đông Phương Lộc chịu thua rồi! Nhượng bộ rồi! Cái này cũng ý nghĩa, danh tiếng của Long gia bọn hắn, đã áp qua vương thất!

- Giang gia cao thấp, các ngươi đều nghe cho kỹ. Giang gia nghịch tử Giang Trần của các ngươi, ở vô tận địa quật đánh lén Long Hầu truyền nhân, đại nghịch bất đạo, khiêu khích uy nghiêm của đệ nhất chư hầu. Nay theo lệnh Long Đằng Hầu, đến đây bắt lấy nghịch tặc. Phàm là hạ nhân, tùy tùng, binh vệ Giang gia, nguyện ý hối cải để làm người mới, thì lấy thủ cấp người Giang gia đi ra. Đây là cơ hội để các ngươi lập công, như nếu không, đại quân xung phong liều chết, không lưu một người sống!

Thanh âm của Long Nhất như đồng chiêng, mang theo uy năng của mười một mạch chân khí, truyền khắp toàn bộ Giang gia.

Đây là phân hoá chủ tớ Giang gia, ý đồ để cho Giang gia không chiến tự loạn.

Bất quá, Long Nhất này hiển nhiên đánh giá thấp trình độ đoàn kết của Giang gia. Trong Giang gia, giờ phút này trên mặt nguyên một đám đều tràn ngập bi phẫn, tràn ngập quyết tâm liều một trận tử chiến.

Mặc dù là Giang Trần mới thu những tùy tùng kia, sắc mặt nguyên một đám cũng kiên quyết, nguyện cùng Giang gia sống chết.

Giang Phong biểu lộ đắng chát, Thiên Đô quân vừa rút lui, hắn liền biết rõ, Giang gia cuối cùng thành con rơi của Đông Phương Lộc, bị Đông Phương Lộc buông tha!

- Chư vị, hiện tại các ngươi ly khai, Giang Phong ta sẽ không trách các ngươi.

Ánh mắt Giang Phong nhìn chung quanh một vòng.

Toàn bộ Giang gia hơn một ngàn tử sĩ, mỗi một cái đều dứt khoát lắc đầu.

- Hầu gia, lúc này, nếu như chúng ta ly khai, coi là người sao?

Giang Ưng mắt hổ rưng rưng.

- Những năm này, nhận được Hầu gia chiếu cố, nay là lúc chúng ta lấy cái chết đền đáp Hầu gia!

Khanh!

Giang Ưng đột nhiên rút kiếm:

- Nam nhân Giang gia, có thể chết trận, nhưng không đầu hàng!

- Có thể chết trận, nhưng không đầu hàng!

Thanh âm sục sôi, lực lượng nhiệt huyết, lộ ra quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Hầu gia, đợi chút nữa khai chiến, chúng ta ngăn trở đối thủ, ngươi xem thời cơ lui lại, về Giang Hãn Lĩnh! Lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt!

Giang Ưng thấp giọng khích lệ.

Giang Phong cười nhạt một tiếng:

- Giang Phong ta há là thế hệ tham sống sợ chết?

- Hầu gia, đại cục làm trọng!

Giang Phong lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía Đông Bắc, nơi đó là phương vị vô tận địa quật, chỗ đó có tin tức con trai của hắn.

Chỉ là, Trần Nhi, ngươi đến cùng còn sống hay không?

Nếu như ngươi còn sống, dù vi phụ chết trận, lại có sợ gì? Chỉ cần huyết mạch Giang gia ta trường tồn, mối thù hôm nay, liền không sợ không có người đến báo!

Nếu ngươi không còn sống, vi phụ dù tham sống sợ chết, lại có ý nghĩa gì?

- Giang gia, có thể chết trận, nhưng không đầu hàng!

Ánh mắt Giang Phong đột nhiên trở nên vô cùng kiên quyết, trong miệng ngâm nga, trường kiếm nơi tay, hào khí vượt mây.

- Long Nhất, tiến đến quyết nhất tử chiến!

Giang Phong, tân tấn Chân khí đại sư, nhưng mà từ khi Giang Trần truyền thụ《 Cửu Tiếu Thương Hải Quyết 》cho hắn, tu vi của hắn cũng tiến triển cực nhanh, kiến thức võ đạo cũng tăng lên không chỉ một bậc.

Luận tầm mắt kiến thức võ đạo, Giang Phong hắn giờ phút này, kỳ thật đã đủ cùng mười một mạch Chân khí đại sư đánh đồng!

Long Nhất lên tiếng thét dài:

- Tốt, Giang Phong, ta trước lấy thủ cấp của ngươi tế cờ!

Long Ngâm Dã cũng lớn tiếng nói:

- Toàn thể chuẩn bị, phá Giang Hãn Hầu phủ, người lấy thủ cấp Giang Phong, tiền thưởng mười vạn!

Rống!

Ba vạn đại quân, ngay ngắn rống động, âm chấn Vân Tiêu.

Chiến cuộc hết sức căng thẳng!

- Chậm đã!

Ngay khi nghìn cân treo sợi tóc, thân ảnh của Câu Ngọc công chúa lướt gấp tới.

- Long Ngâm Dã, ta dùng danh nghĩa người phụ trách Tiềm Long thi hội, lệnh ngươi lập tức rút quân!

- Rút quân?

Long Ngâm Dã nở nụ cười.

- Câu Ngọc công chúa, xin không nên lầm rồi. Bây giờ không phải Tiềm Long thi hội, mà là chư hầu gian ân oán.

- Ngươi cái gọi là Giang Trần đánh lén ngươi, là chuyện phát sinh ở trong Tiềm Long thi hội, bản điện với tư cách người phụ trách Tiềm Long thi hội, có quyền lực can thiệp!

- Ngươi?

Long Ngâm Dã lạnh lùng cười cười.

- Sự tình ngay cả Quốc quân bệ hạ cũng mặc kệ, công chúa điện hạ, ngài không biết là, ngươi quản có chút rộng sao?

Câu Ngọc công chúa cầm kiếm trong tay, một người một kiếm, dựng ở trên thềm đá trước đại môn Giang gia.

Khí thế mười một mạch Chân khí đại sư, không hề giữ lại phát ra, mắt hạnh quét ngang, ở trên mặt những đảng đồ Long Đằng Hầu đảo qua:

- Các ngươi phải chăng đã quên, đây là vương đô. Long Ngâm Dã không hiểu chuyện, các ngươi cũng không hiểu chuyện sao?

- Câu Ngọc công chúa, ta lần nữa nhắc nhở ngươi, đây là ân oán giữa các chư hầu. Quốc quân bệ hạ cũng mặc kệ, việc này, ngươi càng không nên xen vào!

Ngữ khí của Long Ngâm Dã, càng thêm ngang ngược, bá đạo.

- Hôm nay, ta lại muốn xen vào một chân!

Tuy Câu Ngọc công chúa là thế hệ nữ lưu, nhưng lại rất quật cường, ngữ khí lạnh nhạt và kiên quyết.

- Ngươi muốn động Giang gia, trừ khi từ trên người Bổn cung đi qua!

Long Ngâm Dã tuyệt đối không nghĩ tới, ngay cả Đông Phương Lộc cũng buông tha cho Giang gia, vậy mà Câu Ngọc công chúa này, sẽ có thái độ kiên quyết đi bảo vệ Giang gia như thế.
Bình Luận (0)
Comment