Độc Tôn Tam Giới

Chương 1822

̀ng ngày càng rắm thí. (2)

Long Tiểu Huyền nhìn thấy Giang Trần ôm một đầu linh thú trở lại, hai mắt tỏa sáng:

- Đây là hậu duệ Thái Tuế Bạch Hổ mà ngươi nói sao?

- Long huynh, ta biết rõ long tranh hổ đấu, long hổ không thể tương dung, nhưng mà nó mới là một đầu ấu thú, ngươi không cần có địch ý mạnh như vậy nha.

Long Tiểu Huyền cười quá dị:

- Ngươi nhìn thấy địch ý của ta ở chỗ nào thế? Ta chỉ muốn biết, tiểu gia hỏa này thực sự là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ hay không mà thôi. Nếu như là đúng, sẽ vô cùng thú vị.

- Thú vị cái gì?

Vẻ mặt Giang Trần đề phòng.

- Đợi nó lớn lên, ta mới có một đối thủ chính thức để đọ sức a.

Long Tiểu Huyền kiêu ngạo nói:

- Đợi trí nhớ truyền thừa và lực lượng huyết mạch của ta hoàn toàn thức tỉnh. Trần thiếu ngươi cũng phải đứng sang bên cạnh. Đến lúc đó thực lực của ta siêu quần, chẳng phải sẽ rất là tịch mịch sao?

Giang Trần dở khóc dở cười:

- Long huynh, ta phát hiện ra một đoạn thời gian huynh không đi ra, dường như đã tự kỷ hơn rất nhiều. Chẳng lẽ truyền thống tự kỷ của long tộc các ngươi rốt cuộc cũng khôi phục sao?

Chân Long nhất tộc kiêu ngạo, tự kỷ, đây là tính cách của riêng LOng tộc. Long tộc chẳng những kiêu ngạo, mầ còn đặc biệt rắm thí, các loại....

Giang Trần từ trên người Long Tiểu Huyền đã phát hiện ra manh mối. Trong lòng không khỏi ca thán, nắm đó Long Tiểu Huyền thuần khiết cỡ nào, Long Tiểu Huyền khi sinh ra có chút thẹn thùng, không ngờ lại biến hóa nhanh như vậy.

Vẻ mặt Long Tiểu Huyền lại không cho là đúng, nói:

- Trần thiếu, ngươi phải chú ý cách dùng từ của ngươi. Chúng ta không gọi nó là tự kỷ, mà là tự tin cường đại của Chân Long nhất tộc. Tuyệt đối không phải là thứ mà nhân tộc các ngươi có thể so sánh được.

Giang Trần cười hắc hắc:

- Ngươi có chút tự tin quá mức a. Chư Thiên đại thế giới, nhân tộc xuất hiện Thiên Đế Chư Thiên, tuyệt đối còn nhiều hơn Long tộc các ngươi.

Long Tiểu Huyền cao ngạo nói:

- Đó là bởi vì huyết mạch Long tộc chúng ta cao quý, tốc độ sinh sôi nảy nở chậm. Nhân tộc các ngươi chính là chủng tộc sinh sôi nảy nở mạnh nhất Chư Thiên thế giới a.

Nhân tộc có hai ưu điểm lớn, năng lực sinh sôi nảy nở mạnh, năng lực học tập cũng mạnh. Đây cũng là lý do mà nhân tộc có thể kéo dài không dứt, gặp phải các loại hạo kiếp mà vẫn truyền thừa được hương hỏa.

Năng lực sinh sôi nảy nở mạnh, làm cho quần thể chủng tộc Nhân tộc vô cùng cường đại. Hơn nữa huyết mạch Nhân tộc có tình dung hợp đặc biệt, tính bao dung mạnh, năng lực đồng hóa mạnh. Điều này cũng làm cho NHân tộc ở trong Chư Thiên thế giới trở thành một chủng tộc giống như tre già măng mọc liên miên vậy.

Mà năng lực học tập mạnh, làm cho trong Nhân tộc xuất hiện rất nhiều cường giả. Nhân tộc khi gặp hạo kiếp sẽ có thiên tài ứng vận mà sinh, cứu vãn Nhân tộc đang nguy nan.

Trong Chư Thiên đại thế giới, rất nhiều vị diện Nhân tộc đều trải qua tai họa ngập đầu, nhưng mà Nhân tộc giống như cỏ non vậy, chung quy vẫn có thể gian nan sinh tồn trong khe hẹp.

Trải qua gió tanh mưa máu, lại một lần nữa tản mát ra sinh cơ bừng bừng.

Hai điểm ưu thế này, là thứ mà rất nhiều chủng tộc khác đều không có được.

Giang Trần cười hắc hắc:

- Trời sinh vạn tộc, chung quy đều cho mỗi chủng tộc có ưu thế nhất định, cũng cho ưu điểm của riêng bản thân chủng tộc đó. Tạo hóa vẫn luôn công bằng.

Long Tiểu Huyền lần này không có cãi lại mà tha nhẹ một tiếng:

- Trong trí nhớ truyền thừa của ta, kỳ thực thường xuyên cũng có một ít tin ức. Giống như thời thượng cổ, Long tộc chúng ta có quan hệ mật thiết vói Nhân tộc. Hơn nữa Long tộc còn nguyện ý kết giao với Nhân tộc.

Cũng không phải Long Tiểu Huyền đang nói hươu nói vượn.

Ở thời kỳ thượng cổ, Chân Long nhất tộc và Nhân tộc chẳng những quan hệ mật thiết, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện chuyện huyết mạch dung hợp. Bởi vì Chân Long nhất tộc rất muốn học tập đặc điểm sinh sôi nảy nở mạnh của Nhân tộc.

Năng lực sinh sôi nảy nở của Long tộc quả thực so với nhân tộc thì chênh lệch rất lớn.

Nếu như Chân Long nhất tộc có thể sinh sôi nảy nở mạnh như Nhân tộc, như vậy bọn họ đã sớm thống nhất cơ hồ tất cả vị diện Chư Thiên.

- LOng huynh, ta và ngươi tương giao, không liên quan tới chủng tộc. Chúng ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn. Có lẽ ở Thần Uyên đại lục không có đồng loại của ngươi. Thế nhưng mà không sao, chỉ cần tu vi ngươi không ngừng đề thăng. Một ngày nào đó ngươi sẽ đột phá hạn chế của vị diện này. Phi thăng lên Chư Thiên đại thế giới. Đến lúc đó Chư Thiên thế giới to lớn, ngươi nhất định sẽ tìm được nơi thuộc về mình.

Giang Trần nói tới đây, kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Nếu như nói Long Tiểu Huyền là huyết mạch Chân long duy nhất ở thế giới này, như vậy là do ai sinh hạ?

Không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện một đầu Chân Long a.

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Trần vẫn cảm thấy Thần Uyên đại lục này khắp nơi đều vô cùng quỷ dị. Tất nhiều thứ căn bản không thể dùng mắt thường để giải thích.

Nói Thần Uyên đại lục này là vị diện thế tục bình thường, thế nhưng nơi này lại thường xuyên xuất hiện nhiều đồ vật mà khiến cho bản thân Giang Trần không thể tưởng tượng nổi. Hoàn toàn là siêu việt trình độ của vị diện thế tục.

- Trần thiếu, nói thực, ngươi nắm chắc bao nhiêu thành nó là huyết mạch Thái Tuế Bạch Hổ?

Long Tiểu Huyền dường như so với Giang Trần còn quan tâm tới đầu ấu thú này hơn.

- Nắm chắc mười thành nhất định là không có. Thế nhưng nắm chắc tới tám chín thành là có. Nhưng mà có vẫn là ấu thú, hiện tại một phần trí nhớ truyền thừa cũng không có thức tỉnh, huyết mạch cũng hoàn toàn chưa tiến hóa. Nhưng mà từ tính tình và khí chất trời sinh của nó xem ra, tuyệt đối không phải là thứ ngu xuẩn như Thôn Vân Hổ kia.

- Đầu ấu thú này quả thực khí chất có chút bất đồng.

Long Tiểu Huyền đứng trước mặt đầu ấu thú này, bỗng nhiên thúc dục một ít long uy.

Đầu ấu thú này vốn có chút lười biếng, đột nhiên biến đổi, chuyển thành vẻ đề phòng và cảnh giác. Sau đó ria hai bên mép dựng đứng lên. Bày ra tư thế hiếu chiến, gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Tiểu Huyền, bộ dáng không hề nhân nhượng một chút nào.

- Tiểu gia hỏa, Long gia gia của ngươi đứng đây, ngươi có phục hay không?

Long Tiểu Huyền cười một tiếng quái dị.

Giang Trần biết rõ Long Tiểu Huyền cố ý kích thích đầu ấu thú này, cho nên hắn cũng không ngăn cản. Hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc đầu ấu thù này khi đối mặt với long uy của Long Tiểu Huyền sẽ có phản ứng như thế nào.

Nếu như là Thôn Vân Hổ, chỉ sợ toàn thân đã sớm phát run vì sợ hãi.

Nhìn đầu ấu thú này, tuy rằng đầu không lớn, thế nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại hiện lên vẻ hiếu chiến cực kỳ, nhanh nhẹn, dũng mãnh, bất khuất, hiển nhiên là không có ý định thỏa hiệp.

Cũng may Long Tiểu Huyền cũng không phải thực sự muốn dùng Long uy trấn áp nó.
Bình Luận (0)
Comment