Độc Tôn Tam Giới

Chương 183

Từ Chấn miễn cưỡng chặn đợt công kích thứ năm cùng thứ sáu, liền ý thức được mình rơi vào một cái bẫy, kêu to lên:

- Dư sư huynh, mau ra tay! Những súc sinh này giống như biết trận pháp gì, quá tà môn a.

Kỳ thật không cần Từ Chấn mở miệng, Dư Giới cũng nhìn ra không đúng. Dùng lực công kích của Từ Chấn, nhất là xích đao hình thành pháp môn Âm Dương Liên Hoa, là phương thức tốt nhất phá vỡ những Kim Dực Kiếm Điểu này.

Chỉ là, Dư Giới thật không ngờ, Từ Chấn ngoại trừ đợt công kích thứ nhất ra, căn bản không có bất luận cơ hội xuất thủ gì, cơ hồ là thoáng cái lâm vào trong vây công.

Dư Giới biết rõ, mình không thể đợi nữa rồi. Chờ đợi thêm nữa, Từ Chấn xảy ra chuyện, vậy thì quá mất mặt.

Tuy nói Từ Chấn sống chết, đối với Dư Giới mà nói cũng không để ý thế nào, nhưng mà ở trước mặt Long Cư Tuyết, Dư Giới cũng không muốn đem mình miêu tả thành một ác ôn bỏ qua đồng môn.

Nhất là, Từ Chấn này nghe hắn chỉ huy, đi công kích những súc sinh kia!

- Giang Trần, nhận lấy cái chết!

Lần này Dư Giới không nói nhảm, trường kiếm chấn động, thân kiếm phát ra kiếm minh ông ông, như rồng ngâm gào thét, phấp phới sơn dã.

Giang Trần phủ phục trên người một con Kim Dực Kiếm Điểu, vẫn không dùng tới chân khí, mà là thông qua luyện hóa dược lực Thần Tú Tạo Hóa Đan cùng Thương Hải Đan, đến khôi phục thương thế, khôi phục chân nguyên trong cơ thể.

Vừa rồi một đao nghịch thế kia, hao phí quá nhiều chân khí của hắn, cũng làm cho kinh mạch cùng thân thể của hắn vượt qua cực hạn phụ tải.

Thông qua hai loại đan dược này trợ giúp, thương thế của Giang Trần cuối cùng phục hồi như cũ.

Hắn biết rõ, Dư Giới chậm chạp không ra tay, không phải vì hắn không muốn, mà là hắn cũng bị thương. Hắn bị nội thương, khiến hắn sợ ném chuột vỡ bình, không dám đem hết toàn lực.

Giờ phút này nếu không phải Từ Chấn kêu cứu, chỉ sợ Dư Giới còn sẽ tiếp tục trì hoãn.

Chỉ là, Giang Trần sẽ không để cho Dư Giới lại có cơ hội kéo dài.

Hắn ghé vào trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu, tuy nói luyện hóa dược lực đan dược, trên thực tế cũng là suy nghĩ kế hoạch tác chiến. Hắn biết rõ, mặc dù có Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, nhưng dù sao cũng là hiện học hiện dùng, chỉ có thể phát huy ra da lông của trận pháp.

Nếu không phải Kim Dực Kiếm Điểu có số lượng áp đảo, đối phó hai Linh Đạo cường giả, Giang Trần hắn có thể nói là không có bất kỳ ưu thế.

Cho nên, Giang Trần không muốn đêm dài lắm mộng.

Hai Linh Đạo cường giả, trước gạt bỏ một cái, không thể để cho bọn hắn nội ứng ngoại hợp.

Nếu nói là 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》, có mười ngày tám ngày thao luyện, lấy số lượng Kim Dực Kiếm Điểu như thế, đối kháng Dư Giới cùng Từ Chấn, đó là dư xài.

Nhưng mà hiện học hiện dùng trận pháp, nếu như đối phương trùng kích hung ác, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện sơ suất.

Chém giết Linh Đạo cường giả, nghe cực kỳ không thể tưởng tượng nổi. Nếu bất luận Võ Giả nào của Đông Phương Vương Quốc, toát ra ý nghĩ như vậy, kia nhất định là điên rồi.

Nhưng mà, Giang Trần lại không giống những người khác.

Hắn có lực lượng này, cũng có át chủ bài.

Mà mục tiêu chém giết thứ nhất của hắn, không phải Dư Giới, mà là Từ Chấn.

Nhìn ra được, tu vi của Từ Chấn, so với Dư Giới kém một bậc. Hơn nữa, Từ Chấn giờ phút này, đã bị vây khốn trong trung tâm trận pháp, đối mặt từng đợt từng đợt công kích, đã luống cuống tay chân.

Giang Trần tự hỏi, dựa vào công kích của mình, nếu muốn giết Từ Chấn, còn kém một chút. Nhưng nếu như muốn Từ Chấn phân tâm, cái kia là dư sức.

Thời điểm Dư Giới khởi động Thu Thủy Kiếm, Giang Trần đột nhiên đứng thẳng, thần cung sớm đã chuẩn bị tốt, đột nhiên kéo ra.

Mũi tên như lưu tinh!

Hưu! Bắn về phía Từ Chấn trong trận pháp!

Từ Chấn giờ phút này, đã là kêu khổ thấu trời. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, mình vậy mà sẽ ở trong vương quốc phàm tục gặp nguy cơ, hơn nữa là nguy cơ trí mạng.

Trước khi rời tông môn, Từ Chấn là mang theo một loại tâm tính đến Vương Quốc thế tục trang bức giẫm người xuất phát, hắn cảm thấy, đệ tử tông môn đến Vương Quốc thế tục, là nghiền áp, là dễ như trở bàn tay.

Chỉ là, cục diện trước mắt, lại làm cho hắn hối hận không thôi. Hắn thật sự có chút hối hận, tại sao phải dính vào vũng nước đục này? Tại sao phải cùng Dư Giới đến địa phương quỷ quái này?

Chỉ là vì nịnh nọt một thiên tài tương lai?

- Dư sư huynh, ngươi lại không ra tay, ta liền nhịn không được rồi!

Từ Chấn giờ phút này, cũng bất chấp tôn nghiêm của tông môn đệ tử, lớn tiếng kêu cứu.

Ngay lúc này, trong hư không, một tiếng xé gió đáng sợ ghé vào lỗ tai hắn vang lên!

- Đánh lén?

Từ Chấn vốn đã đỡ trái hở phải, chật vật không chịu nổi rồi. Đạo đạo công kích, để cho hắn mệt mỏi ứng đối.

Tuy nghe tiếng xé gió, nhưng hắn biết rõ, nếu như tiết tấu hoạt động của hắn hơi có chút biến hóa, sẽ bị đạo đạo công kích kia mài chết.

Không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng, thân thể hơi nghiêng, ý định ngạnh sanh khiêng một mũi tên này.

Từ Chấn biết rõ, tiếng xé gió kia đích thị là cung tiễn của Giang Trần tập kích. Trước kia lúc hắn cùng Giang Trần 1 vs 1, từng phá hủy qua mũi tên của Giang Trần.

Chỉ là, giờ phút này, Từ Chấn lại bi ai phát hiện, hắn ngay cả thời cơ trốn tránh cũng không có.

Phanh!

Mũi tên bắn trúng phía sau lưng Từ Chấn.

Chân khí cường đại, thông qua Linh Giáp tháo bỏ xuống rất nhiều. Nhưng vẫn có một phần nhỏ rót vào trong cơ thể, làm cho lục phủ ngũ tạng của Từ Chấn không ngừng run rẩy.

- Cái gì? Còn có?

Ngay thời điểm Từ Chấn nhẹ buông lỏng một hơi, hắn đột nhiên phát hiện, tiếng xé gió kia cũng không có đình chỉ.

Lại là một mũi tên, tiết tấu đồng dạng, đường vòng cung đồng dạng, quỹ tích đồng dạng!

- Không tốt!

Từ Chấn đột nhiên minh bạch, Giang Trần này bắn tên, lực khống chế thật không ngờ xảo diệu, mũi tên thứ hai vậy mà có thể ở trên thị giác, thính giác cùng cảm giác, xảo diệu giấu ở đằng sau mũi tên thứ nhất, làm cho Từ Chấn cũng không thể phát giác.

Ngay thời điểm Từ Chấn phát giác được không ổn, mũi tên thứ hai đã đồng thời bắn đến.

Đồng dạng bộ vị, lại rắn rắn chắc chắc ăn một mũi tên.

Tuy Linh Giáp phòng ngự cường đại, nhưng mà cùng một bộ vị bị liên tục công kích hai lần, mang đến lực phá hoại hiển nhiên là bất đồng.

- Hí!

Từ Chấn hít một hơi lãnh khí, chân khí nhập thể công kích kia, làm cho hắn cơ hồ muốn nôn mửa.

Tuy công kích này không trí mạng, nhưng lại làm cho nhục thể của hắn nhận lấy đau đớn thật lớn.

Chỉ là trong nháy mắt đình trệ này, một đạo kim quang rơi xuống, oanh ở trước ngực Từ Chấn.

Phanh!

Một kích đáng sợ hơn, rốt cục không thể tránh thoát.

Từ Chấn phun máu tươi, hai mắt đỏ bừng, xích đao trong tay nhanh chóng bay múa, điên cuồng rống to:

- Muốn giết ta? Các ngươi những súc sinh này, sinh vật như con sâu cái kiến, cũng muốn giết Linh Đạo cường giả ta?

- Chết cho ta! Âm Dương Liên Hoa, hư không vạn trảm!

Xích đao của Từ Chấn như Phong Ma cuồng vũ, hiển nhiên là thoáng cái bị kích phát ra tâm liều chết, tuy bị oanh trúng ngực, nhưng lại kích phát tâm huyết chiến đấu của hắn.
Bình Luận (0)
Comment