Độc Tôn Tam Giới

Chương 1922

- Nói láo, Thôi Vũ, lão nương mặc kệ ngươi chơi cái xiếc gì, nếu như muốn biến ta thành lô đỉnh luyện công, lão nương cận kề cái chết cũng không theo.

Vệ Hạnh Nhi chửi ầm lên.

- Ân?

Thúy Hoa Hiên chủ nao nao, ngữ khí khoan thai.

- Không thể tưởng được ngươi vậy mà biết rõ? Như thế nói đến, ta ngược lại là đánh giá thấp bản lãnh của ngươi rồi?

Vệ Hạnh Nhi oán hận nói:

- Chẳng những ta biết rõ, người toàn bộ Xích Đỉnh vương đô cũng biết, mọi người đều biết ngươi tu luyện công pháp ma đạo, muốn dùng người sống làm lô đỉnh luyện công. Thôi Vũ, chờ ngươi, sẽ là thân bại danh liệt, ngươi chết không yên lành, sau khi ta chết, hóa thành Lệ Quỷ cũng không buông tha ngươi.

- Ha ha ha, đời ta tu sĩ, sợ Lệ Quỷ gì chứ? Thân bại danh liệt? Hôm nay, ta sẽ quân lâm Xích Đỉnh Trung Vực, được mất chê khen, còn không phải ta định đoạt? Chỉ tiếc, ngươi chỉ có thể trở thành một viên đá kê chân để ta đạp vào vương tọa, lại không có tư cách chứng kiến thời khắc huy hoàng này đến. Ha ha ha ha...

Thúy Hoa Hiên chủ cười ha hả.

Ngay lúc này, bên tai Thúy Hoa Hiên chủ khẽ động, bỗng nhiên "Ân" một tiếng, nhướng mày, một ánh mắt sắc bén bắn về phía hư không.

- Không thể tưởng được, đến so với ta tưởng tượng muốn sớm không ít a.

Thúy Hoa Hiên chủ cười hắc hắc, tựa hồ lầm bầm lầu bầu.

Sau một khắc, hai tay của Thúy Hoa Hiên chủ vỗ một cái, bốn phía tế đàn lập tức dấy lên từng đạo hỏa diễm màu đỏ như máu, toàn bộ tế đàn lập tức lâm vào trong một loại không khí huyết sắc.

Thúy Hoa Hiên chủ cười hắc hắc:

- Hạnh Nhi, rất nhiều chuột lớn sắp xông vào. Ta cũng phải đi tiếp bọn hắn một chút a? Vi phu tạm thời xin lỗi không ở bên cạnh ngươi. Ngươi yên tâm, ta và ngươi vợ chồng trên danh nghĩa một hồi. Chờ ta thu thập những người kia xong, sẽ trở về vuốt ve an ủi ngươi. Hồng hoàn của ngươi, ta sẽ lấy đi. Để ngươi lúc sắp chết, cũng phong lưu khoái hoạt một lần?

Lời này hèn mọn bỉ ổi nói không nên lời, nghe vào trong tai Vệ Hạnh Nhi, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

- Thôi Vũ, ngươi cái hỗn đản giết ngàn đao này, chết không yên lành, ông trời có mắt, chắc chắn sẽ thu ngươi.

- Ha ha ha, nếu như ông trời có mắt, sẽ không để cho Yến gia kia chưởng quản Xích Đỉnh Trung Vực. Nếu ông trời có mắt, Nhân loại ti tiện đã sớm nên diệt tuyệt.

Ngữ khí của Thúy Hoa Hiên chủ lành lạnh, khóe miệng hơi động một chút, lộ ra một nụ cười quỷ dị. Bỗng nhiên thân hình như điện, biến mất ở trong hư không.

Giang Trần một mực từ nơi bí mật gần đó, chứng kiến Thúy Hoa Hiên chủ ly khai, trong nội tâm lại không có nửa điểm buông lỏng cảm giác. Trái lại, từ biểu hiện quỷ dị của Thúy Hoa Hiên chủ, hắn ngửi được một cảm giác nguy cơ không hiểu thấu.

Thúy Hoa Hiên chủ này có ý tứ gì?

Nhân loại ti tiện? Chẳng lẽ Thúy Hoa Hiên chủ hắn không phải tu sĩ Nhân loại?

Bốn chữ này, làm cho Giang Trần đột nhiên có loại cảm giác sởn hết cả gai ốc. Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng lâm vào trong do dự.

Vệ Hạnh Nhi ngay ở trước mắt, cứu, hay là không cứu?

Không thể nói trước, vẫn phải cứu a.

Mặc dù Thúy Hoa Hiên chủ kia không có đi xa, Giang Trần cũng nhất định phải cứu. Đây là cơ hội duy nhất để hắn cứu Vệ Hạnh Nhi ra.

Thân hình như điện, Thiên Côn Lưu Quang Độn trực tiếp bắn về phía Vệ Hạnh Nhi.

Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm trong tay trực tiếp chém xuống, âm vang hai tiếng, liền chém xiềng chân thành hai đoạn.

Một màn bất thình lình, làm cho Vệ Hạnh Nhi chấn động.

- Ngươi...

Giang Trần khoát tay chặn lại:

- Không cần nói, đi theo ta.

Vệ Hạnh Nhi nghe được thanh âm của Giang Trần, hô hấp lập tức gấp rút, thất thanh nói:

- Ngươi... Ngươi là như thế nào tìm tới nơi này? Không phải bảo ngươi đừng tới sao?

Giang Trần đạm mạc nói:

- Đã sớm đoán được ngươi sẽ không phục dụng những bột thuốc kia, ta làm chuẩn bị dự phòng. Trước đừng nói chuyện, Thúy Hoa Hiên chủ này rất quỷ dị. Nơi đây không nên ở lâu.

Vệ Hạnh Nhi gật đầu, giờ khắc này, dục vọng muốn sống viễn siêu hết thảy tạp niệm, liên tục gật đầu:

- Người nọ là tên điên, chúng ta nhanh ly khai, ta cảm thấy hắn là tên biến thái, căn bản không phải người bình thường.

Ngay lúc này, trong hư không truyền đến một hồi vui vẻ u ám.

- Nói không sai, Thôi mỗ đích thật là đồ biến thái, không phải người bình thường. Ha ha ha, Vệ Hạnh Nhi, không thể tưởng được, ngươi ngược lại rất có mị lực, thậm chí có người tới cứu ngươi? Này đích thật là vượt quá Thôi mỗ dự kiến a.

Tiếng cười kia rơi xuống, Thúy Hoa Hiên chủ bỗng nhiên như U Linh xuất hiện ở bên ngoài tế đàn. Ánh mắt như là nhìn con mồi, nhìn Giang Trần cùng Vệ Hạnh Nhi, biểu lộ giống như cười mà không phải cười, như đã đoán chừng Giang Trần cùng Vệ Hạnh Nhi.

Nhìn thấy Thúy Hoa Hiên chủ, sắc mặt của Vệ Hạnh Nhi đại biến, bề bộn đẩy Giang Trần một cái:

- Ngươi đi mau, đừng để ý đến ta.

Tuy Vệ Hạnh Nhi không biết Thúy Hoa Hiên chủ đến cùng có mưu đồ gì, bất quá nàng là người hiểu rõ Thúy Hoa Hiên chủ, thấy biểu lộ của hắn như thế, liền biết rõ đại sự không ổn.

- Đi?

Thúy Hoa Hiên chủ cười nhạt nói.

- Đi được sao?

Dáng tươi cười của Thúy Hoa Hiên chủ bỗng nhiên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Tiểu tử, Thôi mỗ ngược lại rất hiếu kỳ, ngươi là lai lịch thế nào? Vệ Hạnh Nhi một mực ở trước mắt Thôi mỗ, các ngươi tầm đó là thông đồng như thế nào? Không thể tưởng được tiện nhân kia vậy mà có thủ đoạn quyến rũ như vậy, có thể làm cho người như ngươi, cam tâm tình nguyện đến chịu chết thay nàng?

Vệ Hạnh Nhi nghe vậy, vừa tức vừa vội.

Nàng biết rõ, loại khẩu khí này của Thúy Hoa Hiên chủ, đại biểu cho hắn đã nổi giận.

Một khi Thúy Hoa Hiên chủ nổi giận, động tác kế tiếp là sát nhân.

Nhưng Giang Trần lại đạm mạc cười cười:

- Thúy Hoa Hiên chủ, ngươi tự cho là rất thông minh, bày xuống rất nhiều mưu kế. Nhưng lại không biết, cái gọi là tứ đại hộ pháp của ngươi, cả đám đã sớm coi ngươi thành thịt mỡ. Hoàng thất nhìn chằm chằm vào ngươi, ba Tam phẩm tông môn cũng nhìn chằm chằm vào ngươi. Mà ngươi, còn muốn leo lên vương tọa của Xích Đỉnh Trung Vực?

Giang Trần vốn tưởng rằng lời này có thể chọc giận Thúy Hoa Hiên chủ. Không nghĩ tới biểu lộ của Thúy Hoa Hiên chủ lại một điểm biến hóa cũng không có, ngược lại ẩn ẩn lộ ra một tia đùa cợt.

- Hoàng thất? Ba đại tông môn? Thì tính sao? Thôi mỗ bố cục nhiều năm như vậy, không phải là chờ đợi ngày này đến sao? Bọn hắn không đến, ta ngược lại sẽ thất vọng. Trên thực tế, nếu không phải ta từng bước bố cục, sao có thể dẫn bọn chúng đến nơi đây?

- Cái gì?

Vệ Hạnh Nhi chấn động, ngay cả Giang Trần cũng nao nao.

Trước kia Giang Trần nghe Thúy Hoa Hiên chủ nói, thì có điểm hoài nghi Thúy Hoa Hiên chủ này chỉ sợ không đúng. Giang Trần nói, chỉ là thăm dò Thúy Hoa Hiên chủ.

Không nghĩ tới Thúy Hoa Hiên chủ nói chuyện, quả nhiên xác minh suy đoán của Giang Trần.

Quả nhiên, đây hết thảy, là Thúy Hoa Hiên chủ bố trí.

Cái cục này phi thường tinh diệu, là cục trong cục.
Bình Luận (0)
Comment