Độc Tôn Tam Giới

Chương 1950

́t Quỳ Ma Đế. (1)

Huyết Quỳ Ma Đế hóa thành một đám sương máu, điên cuồng từ tế đàn phóng tới khu vực sương máu do Thúy Hoa hiên chủ bố trí trước đó. Thế nhưng lúc này chỉ còn lại một mảnh phế tích.

Mà những huyết thực mà Thúy Hoa hiên chủ chuẩn bị giúp hắn lúc này đã sớm biết mất không thấy gì nữa. Nếu có cũng chỉ còn lại một đám khí tức chiến đấu còn sót lại.

- Ah...

Huyết Quỳ Ma Đế nhìn thấy tình cảnh này, sao còn không biết tính toán của hắn đã thất bại? Trong lúc nhất thời Huyết Quỳ Ma Đế gần như điên cuồng.

Thật vất vả mới bố trí ra một ván hoàn mỹ như vậy, vậy mà tới thời khắc cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không? Không ngờ lại thất bại trong gang tấc như vậy?

Huyết tế không hoàn mỹ khiến cho công lực của bản thân Huyết Quỳ Ma Đế không có khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, hơn nữa những huyết thực này lại biến mất không thấy gì nữa.

Hai lần đại kế luân phiên bị phá hỏng, bảo làm sao không khiến cho Huyết Quỳ Ma Đế phiền muộn được cơ chứ?

- Tên Thúy Hoa hiên chủ này cuối cùng số mệnh không đủ. Chịu tải không nổi nghiệp lớn phục hưng của Ma tộc ta sao? Xem ra cuối cùng bổn đế vẫn chọn nhầm người.

Huyết Quỳ Ma Đế cực kỳ phiền muộn, trong đôi mắt màu đỏ hiện lên sát cơ nồng đậm.

- Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai dám phá hư đại kế của Huyết Quỳ Ma Đế ta? Không cần biết ngươi là ai. Bổn đế nhất định phải ăn tươi nuốt sống ngươi.

Huyết Quỳ Ma Đế vừa mới tái xuất giang hồ, lại gặp phải quấy rối luân phiên như vậy, không thể khi ngờ đã kích phát ra hung tính của một đời Ma đế này.

Sưu...

Đám mây múa giống như một dòng sông màu đỏ dùng tốc độ nhanh tới mức mắt thường không thể phán đoán ra, trong phút chốc lao ra khỏi mặt đất.

Thần thức cường đại của Ma đế lập tức bao phủ phạm vi hơn mười dặm, bắt đầu tìm kẻ đầu sỏ phá hỏng kế hoạch của hắn.

Hiện tại Thúy Hoa hiên chủ chết đi, Huyết Quỳ Ma Đế không thể nào thu được bất kỳ tin tức nào. Nhưng mà Huyết Quỳ Ma Đế rất rõ ràng, lần bố cục này hoàn mỹ như vậy, nếu như quả thực có người phá hỏng thì nhất định kẻ này còn chưa đi xa.

Bởi vì từ khí tức chiến đấu ở biển sương mù kia, rõ ràng chỉ vừa kết thúc không lâu. Dư âm chiến đấu còn lại ở trong hiện trường, chưa có tán đi.

Huyết Quỳ Ma Đế xông lên mặt đất, Giang Trần ở phía xa đã cảm ứng được uy áp bá đạo của tên Ma Đế này, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi:

- Sợ rằng còn chưa đạt tới đỉnh phong, thế nhưng không ngờ uy áp lại bá đạo như vậy. Rốt cuộc vẫn là Ma Đế thượng cổ, nếu như để cho hắn ta khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Đừng nói là Xích Đỉnh trung vực, coi như trên bát vực, người có thể chính diện đối kháng hắn liệu có được mấy người?

Trong lúc nhất thời Giang Trần âm thầm ngưng trọng, bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Hắn cũng biết, lựa chọn tốt nhất hiện tại chính là vỗ mông rời đi. Thế nhưng Giang Trần cũng hiểu được trách nhiệm trên người mình.

Hiện tại hắn đi, để cho Huyết Quỳ Ma Đế này có đầy đủ thời gian, cho hắn đầy đủ thời gian khôi phục như cũ. Tên Ma đế này nhất định sẽ rời khỏi Băng Vân sơn mạch ra ngoài giương oai.

Đến lúc đó Ma tộc vừa xuất, sinh linh đồ thán.

Cho dù cơn đại kiếp Ma tộc cuối cùng vẫn phải bộc phát, nhưng mà Giang Trần cũng hy vọng ngày đó đừng tới sớm như vậy. Ít nhất đối với cương vực nhân loại hiện tại mà nói, tất cả người trong cương vực nhân loại còn chưa chuẩn bị tốt.

Chân Giang Trần không ngừng di chuyển, lao ra bên ngoài.

Hiện tại nguyên châu thuộc tính Thổ có cùng nhịp đập với đại địa kia đã bị hắn lấy đi. Trận pháp bên ngoài trên cơ bản đã mất hiệu lực.

Nhưng Giang Trần lại hy vọng, cho dù là quyết chiến với Ma Đế thì cũng nên rời khỏi khu vực quỷ dị này rồi tính sau.

Giao thủ với Ma Đế ở khu vực này, tuyệt đối không phải là lựa chọn anh minh.

Trong lúc Giang Trần chạy ra ngoài thấy Trương lão đang chậm rãi đi xuống dưới. Trương lão bị huyết vụ kia ăn mòn, cho nên không có lực mà đi nhanh, chỉ chậm rãi mà di chuyển giống như ốc sên vậy.

Tốc độ như vậy so với người bình thường còn chưa bằng, chứ đừng nói là đào tẩu.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, đáp xuống, trực tiếp nắm Trương lão, quát khẽ:

- Đừng nhúc nhích, ta mang ngươi ra ngoài.

Thiên Côn Lưu Quang độn thúc dục tới mức cực hạn, Giang Trần dẫn theo một người, tốc độ cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng bao nhiêu, hắn toàn lực phóng ra bên ngoài sơn mạch.

Thiên Côn Lưu Quang độn thúc dục tới cực hạn, Giang Trần dẫn theo một người, thế nhưng lại không có làm ảnh hưởng bao nhiêu tới tốc độ của hắn, hắn toàn lực phóng ra bên ngoài Băng Vân sơn mạch.

Trên một sườn núi bên ngoài, Giang Trần tinh mắt, thoáng cái nhìn thấy Ngân Sa Khách đang bồi hồi ở bên ngoài.

- Ngân Sa Khách, Ma Đế hàng lâm, nhanh chóng rời khỏi Băng Vân sơn mạch.

Giang Trần thấy thế trực tiếp lên tiếng nhắc nhở.

Ngân Sa Khách đột nhiên nghe thấy thanh âm của Giang Trần, cũng kinh hãi không thôi. Nhìn thấy một đạo lưu quang giống như tia chớp đang phi độn trên đỉnh đầu hắn.

Ngân Sa Khách kêu lớn:

- Bằng hữu, tình huống bên trong thế nào rồi?

- Đều chết hết rồi. Ngươi nhanh rời khỏi đây đi. Ma Đế đã hàng lâm nếu như không đi sẽ trở thành thức ăn của hắn, đẩy nhanh tiến độ khôi phục thực lực của hắn ta.

Giang Trần biết rõ loại người như Ngân Sa Khách, nếu như khuyên hắn đi, hắn chưa chắc sẽ đi. Nhưng nếu như nói cho hắn biết quan hệ lợi hại bên trong, có lẽ hắn còn biết cân nhắc.

Quả nhiên Ngân Sa Khách nghe nói Ma đế hàng làm, nếu như mình trở thành thức ăn trong miệng Ma đế, như vậy sẽ làm cho thực lực của Ma đế tăng trưởng. Đến lúc đó coi như hắn chết thì cũng coi như trợ trụ làm ngược.

Nhìn thấy Giang Trần dùng tốc độ nhanh như vậy bay ra ngoài, Ngân Sa Khách nào còn dám lãnh đạm. Hắn lập tức phóng ra khỏi Băng Vân sơn mạch.

Một bên phi hành, một mặt hỏi Giang Trần:

- Bằng hữu, không phải trận pháp bên ngoài đã bị phong tỏa rồi sao? Chúng ta đi như vậy liệu có thể ra ngoài được hay không?

- Trận pháp phong tỏa có lẽ đã biến mất.

- Ồ? Trận pháp biến mất? Nhưng chúng ta cứ chạy như vậy, Ma Đế hàng lâm, vạn nhất Ma Đế chạy ra khỏi Băng Vân sơn mạch này, chẳng phải là sinh linh đồ thán hay sao?

Không thể không nói, Ngân Sa Khách này rất có ý thức trách nhiệm với nhân tộc.

Đối với loại ý thức này của Ngân Sa Khách, Giang Trần rất là thưởng thức. Nhưng mà lúc này hắn cũng tức giận nói:

- Ngươi không đi, vậy ngươi có nắm chắc đối phó được với Ma Đế thượng cổ hay không?

Ngân Sa Khách khẽ giật mình, đúng vậy a. Ma Đế thượng cổ hàng lâm, hắn có thực lực đối phó sao?

Ngay khi Ngân Sa Khách ngây người, uy áp Ma Đế lại giống như sóng gió ngập trời, cuồn cuộn kéo tới, thế tới cực nhanh.

Trong tốc độ cực nhanh này còn mang theo nụ cười u ám tới quái dị của Huyết Quỳ Ma Đế:

- Quả nhiên còn vài con cá lọt lưới. Như vậy người phá hỏng chuyện tốt của lão phu chính là mấy người các ngươi?

Uy áp của Ma Đế giống như thủy triều cuồn cuộn kéo tới, tốc độ cực nhanh, ngay cả Giang Trần cũng cảm thấy cực kỳ giật mình.
Bình Luận (0)
Comment