Độc Tôn Tam Giới

Chương 1970

́n đánh mặt mũi. (2)

Người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.

Những người này tuy rằng giảng bài, nhưng chưa hẳn trong lòng đã thực sự ủng hộ hai dược phổ mới mở này. Là người ồn ào xem náo nhiệt, cớ sao lại không làm lớn chuyện lên cơ chứ?

Lại nói, nếu như là cao thủ đan đạo đối chọi với nhau, vậy nói không chừng sau đụng nhau kịch liệt, làm cho mọi người nhìn đã mắt.

Hiện tại tất cả mọi người phỏng đoná, người nọ không phải là do Thái Uyên các phái tới đó chứ? Thái Uyên các những năm qua danh tiếng lớn nhưu vậy, cho dù Chân Đan Vương hiện tại không có ở lại Lưu Ly vương thành, Thái Uyên các sẽ không có cường giả đan đạo khác tọa trấn hay sao?

Không phải còn có Bộ Đan Vương hay sao? Không phải còn có Lữ Phong Đan Vương hay sao? Còn có lâm Đan Vương hay sao?

Ba người này đều là đệ tử của Chân Đan Vương.

Bọn họ thực sự có thể nhẫn nhịn người khác khai đàn giảng bài trước Thái Uyên các, là mất mặt Thái Uyên các, đánh vào mặt mũi Thái Uyên các.

Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy có người đứng ra, hơn nữa lại là gay gắt đối chọi như vậy. Mọi người không thể nghi ngờ thoáng cái lập tức hưng phấn mười phần.

Tên Đan Vương giảng bài này chính là Hồng Đan Vương trong miệng mọi người.

Nghe được đám người phía dưới bắt đầu ồn ào, trong lòng Hồng Đan Vương cũng có chút nóng bỏng, tích cóp lực lượng toàn thân, liếc nhìn Giang Trần thật sâu, không nhịn được mà tự động viên chính mình:

- Người này trong mắt có một cỗ khí thế, hiển nhiên lai lịch không nhỏ. Nhưng mà lĩnh vực đan đạo, người có thể khiến cho Hồng Đan Vương ta sợ hãi cũng không nhiều. Lai lịch của tiểu tử này không nhỏ, nhưng nếu như muốn làm khó ta ở lĩnh vực đan đạo, cũng chưa chắc được. Liều nội tình, ai sợ ai.

Nghĩ tới đây người này hắng giọng mở miệng nói:

- Chư vị, đan đạo vô cùng phong phú, ai cũng không dám nói mình cái gì cũng hiểu. Điểm này chắc hẳn mọi người đều hiểu được a. Nếu như người này tới quấy rối, hắn muốn tìm ba vấn đề kỳ lạ làm khó Hồng mỗ, đây cũng là chuyện khó lòng phòng bị. Muốn ta trả lời ba vấn đề cũng được, nhưng trước khi ta trả lời ba vấn đề của hắn, hắn phải trả lời ba vấn đề của ta trước. Thời gian giảng bài của Hồng mỗ có hạn, không phải ai lên đài đều có tư cách đặt câu hỏi với ta. Mỗi người đều như hắn, vậy còn giảng bài được hay không? Hắn có thể trả lời được ba vấn đề của ta, mới có tư cách đặt câu hỏi với ta. Nếu như mấy vấn đề ta tùy tiện đưa ra cũng không trả lời được, Hồng mỗ không cần phải lãng phí thời gian trên người kẻ này. Mọi người nói có đúng không?

Hồng Đan Vương này coi như người nhanh trí, lời nói này có lý vô cùng, lại biện hộ cho bản thân, kiếm lại mặt mũi cho mình.

Ngay cả Giang Trần đối với những lời này của kẻ này cũng có chút khâm phục.

Nhưng mà Giang Trần đã sớm có đối sách, cười nhạt một tiếng nói:

- Những lời này của ngươi là kiếm cớ cho sự thất bại của mình hay sao? Bằng vào một chút trình độ của ngươi, cũng xứng để ta làm khó dễ ngươi hay sao? Ta muốn hỏi ngươi ba vấn đề, ngươi lại muốn hỏi ta ba vấn đề. Bổn sự lấp liếm của ngươi cũng không tệ. Nếu như vậy chúng ta công bằng một chút, ngươi hỏi một câu ta hỏi một câu. Thay phiên đặt câu hỏi, được không?

Hồng Đan Vương vốn cho rằng bằng vào một chiêu này hắn có thể hóa giải nhẹ nhõm chiêu số của đối phương. Nào nghĩ tới đối phương lại lấn một bước, lại vừa đặt câu hỏi lại vừa trả lời câu hỏi của mình.

Khiến cho Hồng Đan Vương có chút ngoài ý muốn, đồng thời trong lòng thầm nói:

- Người này rốt cuộc có địa vị gì? Chẳng lẽ phương diện đan đạo thực sự có thực học? Nếu không sao hắn dám đặt câu hỏi rồi trả lời câu hỏi của ta.

Hồng Đan Vương có rất nhiều ý nghĩ, tình cảnh của hắn hiện tại chỉ cho phép thắng chứ không cho phép thua, cho nên trong lòng càng nghĩ nhiều hơn một chút.

Giang Trần rèn sắt khi còn nóng, thấy đối phương trầm ngâm không nói, hắn biết rõ đối phương còn chưa nắm chắc tuyệt đối, trong lòng không có nắm chắc.

Trong lòng đối phương không có nắm chắc, Giang Trần tự nhiên không bỏ qua cơ hội cạn tàu ráo máng, lập tức cười nhạt một tiếng, mở miệng nói:

- Để tránh cho ngươi nói ta làm khó dễ ngươi, tránh cho ngươi nói ta cố ý tìm lĩnh vực lạ quấy rối ngươi. Chúng ta dựa vào tri thức đan đạo mà ngươi vừa giảng rồi tìm vấn đề hỏi, được không?

Cái gọi là tri thức đan đạo chính là các loại tri thức trên phương diện luyện chế đan dược. Nói trắng ra là pháp trận trên đan dược.

Pháp trận hình thành hoa văn đặc biệt, hoa văn này có tác dụng củng cố dược tính, lại có thể củng cố linh lực, có thể đem dược tính của tài liệu kích phát tới mức tận cùng.

Nói như vậy, pháp trận khắc trên đan dược là một môn học vấn cực kỳ thâm ảo. Đan dược sư bình thường căn bản không có trình độ này.

Ngay cả Vân Niết trưởng lão năm đó thấy một khỏa Huyền Long đan lục vân, đều thúc thủ vô sách. Phải biết rằng Huyền Long đan lục vân chỉ là có đủ một ít tri thức đan đạo sơ bộ. Nhiều lắm chỉ là loại đan dược nhập môn mà thôi.

Lúc trước mặc dù Vân Niết trưởng lão không có đạt tới trình độ Đan Vương, nhưng ít ra cũng là trình độ chuẩn Đan Vương.

Hắn lúc trước không có trình độ kia, ngay cả hoa văn đan dược cấp nhập môn cũng khó giải quyết, bởi vậy có thể thấy được lĩnh vực này kỳ thực không đơn giản.

Mà vừa rồi Đan Vương này giảng bài, nghe lướt qua cũng có lĩnh vực này.

Giang Trần đưa ra yêu cầu đọ sức ở lĩnh vực này, thoáng cái vô cùng có phong độ.

Đây không phải là lĩnh vực mà ngươi giảng bài sao? Vậy nhất định là ngươi có am hiểu. Ta ra tay ngay tại lĩnh vực ngươi am hiểu, để xem ngươi còn chối đẩy thế nào nữa.

Tri thứ đan đạo về đan văn.

Hai mắt Hồng Đan Vương sáng ngời, rốt cuộc hắn cũng không phải là loại người chỉ có hư danh. Đan đạo vốn chính là lĩnh vực hắn am hiểu nhất.

Mà lĩnh vực hoa văn, đan văn của đan dược này càng là thứ mà hắn hao phí rất nhiều thời gian đi nghiên cứu nhất trong đan đạo. Đây là thứ hắn am hiểu nhất.

Trong lĩnh vực này, Hồng Đan Vương không có một chút sợ hãi nào.

- Đan văn đan được? Ngươi xác định chứ?

Trong lòng Hồng Đan Vương bình tĩnh lại, thoáng cái lòng tin tăng lên rất nhiều, trong lòng cũng bắt đầu thong dong.

- Ngươi chỉ nói có dám hay không mà htooi.

Giang Trần xì mũi coi thường.

Thái độ kiêu căng ngạo mạn của Giang Trần làm cho Hồng Đan Vương giận dữ bừng bừng, nói:

- Tốt, theo ý ngươi, ở phương diện đan văn đan dược phải ra ba vấn đề. Nhưng mà nếu như ngươi thua, nhất định phải nói cho mọi người biết là ai phái ngươi tới.

- Ai phái tới sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Loại chuyện lung tung này cần nói rõ hay sao?

- Hừ, tự nhiên phải dùng tâm ma thề, nếu không tại sao có thể chứng minh được thật giả.

Hồng Đan Vương ở trong lĩnh vực mà mình am hiểu nhất, quả thực không sợ hãi Giang Trần một chút nào.

Mặc kệ lai lịch kẻ đối đầu này thế nào, ở trong lĩnh vực mà mình am hiểu, Hồng Đan Vương tràn ngập tự tin.
Bình Luận (0)
Comment