Độc Tôn Tam Giới

Chương 210

- Bằng hữu, xuất hiện đi!

Trong hư không phía đông, một bóng dáng thanh sắc, nhanh như tia chớp nhảy lên không mà đến.

Trong lúc đó, hư không giống như mặt nước bị một chiếc thuyền vạch phá, tách ra hai bên.

Bóng dáng thanh sắc càng lúc càng lớn, là một hung thú sau lưng mọc hai cánh. Con hung thú này răng nanh dữ tợn, đầu so với Thanh Dực Kiếm Điểu càng muốn lớn hơn gấp bội.

Cánh bằng thịt kia càng là che khuất bầu trời, so với hai cánh của Kim Dực Kiếm Điểu càng thêm nguy nga khổng lồ.

Trên lưng quái vật kia, ngồi một thanh niên cẩm bào, quần áo và trang sức hoa lệ, ở dưới vạn người ngưng mắt nhìn, thần thái rõ ràng nhẹ nhõm, khoan thai tự nhiên.

Khí độ của người này cực kỳ bất phàm, xem tuổi của hắn, so với Giang Trần chỉ lớn hơn một hai tuổi, nhưng trong mơ hồ, đã có một loại khí độ thành thục.

Xem tu vi của hắn, tựa hồ không có đột phá Linh Đạo, nhưng không thể nghi ngờ, tất nhiên là Chân Khí cảnh đỉnh phong, mười một mạch Chân khí đại sư.

Ánh mắt thanh niên kia sâu xa, vạn đại quân trong mắt hắn, phảng phất như tượng bùn, coi như không thấy, mà là mục tiêu chuẩn xác, hướng Giang Trần bay tới.

- Ngươi là Giang Trần?

Thanh niên khí độ bất phàm kia, mỉm cười nhìn qua Giang Trần, ở trong nụ cười kia, lộ ra một cỗ thiện ý.

- Ta là Giang Trần, tôn giá là ai?

Giang Trần có chút nghi hoặc.

- Tự giới thiệu thoáng một phát, ta gọi Diệp Dung, đến từ Thiên Quế Vương Quốc.

Thanh niên này trong tươi cười, luôn mang theo một loại tự tin cùng thong dong để cho người thuyết phục, để cho người ở ấn tượng đầu tiên liền có thể sinh ra một loại cảm giác thân cận.

- Thiên Quế Vương Quốc?

Khuôn mặt Giang Trần có chút động.

- Nếu như nhớ không lầm, họ Diệp, là quốc họ của Thiên Quế Vương Quốc a?

- Ha ha, Giang Trần huynh nói không sai. Tại hạ là tứ vương tử của quốc quân Thiên Quế Vương Quốc.

- Tứ vương tử?

Giang Trần cười nói.

- Thiên Quế Vương Quốc, được xưng bốn đại vương quốc trong liên minh 16 nước, thực lực cường hoành, ở trong 16 nước cũng là tồn tại số một số hai a. Tại sao Diệp vương tử lại có hứng thú, đến chỗ thâm sơn cùng cốc của chúng ta?

Diệp Dung cười ha ha:

- Giang Trần huynh thật sự là khiêm tốn. Hiện tại toàn bộ 16 quốc, nghe đồn về Giang Trần, đã có rất nhiều phiên bản. Ta xem như nhân mạch khá rộng, cho nên nhận được tin tức so với những người khác sớm hơn một ít.

- Ha ha, sự tình nghe nhầm đồn bậy, Diệp vương tử cũng tin?

Diệp Dung cười nói:

- Vốn là bán tín bán nghi, nhưng mà...

Diệp Dung dừng lại một chút, ánh mắt từ đại quân vạn người đảo qua, tất cả Kim Dực Kiếm Điểu, Ngân Dực Kiếm Điểu kiêu ngạo, đều ngẩng cao đầu lâu lên, chiến ý dâng trào.

- Chứng kiến cảnh này, ta liền không thể không tin rồi.

Diệp Dung thoạt nhìn rất vui sướng.

- Nghe danh không bằng gặp mặt, xem ra việc này, ta chẳng những đến sớm, cũng tới vô cùng đúng lúc.

Giang Trần khẽ nhíu mày:

- Diệp vương tử, ngươi tới sớm hay muộn, ta không quá rõ ràng. Nhưng mà, ta có thể khẳng định, ngươi tới rất không khéo.

- Ha ha, ta ngược lại cảm thấy, đến vô cùng xảo. Giang Trần huynh tổ chức đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân này, tất nhiên là muốn dựa vào tính cơ động của Kiếm Điểu, đối với quân đội Hắc Nguyệt Quốc tiến hành quấy rối a?

- Ân? Ngươi... Ngươi như thế nào biết được?

Giang Trần đích thật là có cách nghĩ này, lại không nghĩ rằng bị người trẻ tuổi kia nói phá.

- Ha ha, nếu như là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Cái này gọi là anh hùng chứng kiến tương đồng.

Giang Trần có chút không kiên nhẫn:

- Diệp vương tử, có chuyện nói thẳng đi.

- Ha ha, đường xa mà đến, luôn là khách nhân a? Tại hạ muốn từ chỗ Giang huynh lấy một chén rượu uống.

Diệp Dung như cũ không chút hoang mang.

- Bất quá, rượu này ta cũng sẽ không uống chùa, thuận tiện tiễn đưa Giang huynh một kế sách lui địch, bảo đảm ngươi có trọng dụng.

Lời nói nói đến nước này, Giang Trần cũng không có khả năng một chút phong độ cũng không có. Dù sao, dầu gì Diệp Dung cũng là vương tử đại quốc, tư thái cũng không có cao cao tại thượng.

Hòa hòa khí khí, phong độ quả thực không tệ.

Người như vậy, Giang Trần quả thực không có ý tứ cự nhân xa ngàn dặm.

- Như thế, xin mời Diệp vương tử. Sơn dã chi địa, sợ là không có rượu ngon gì có thể vào được pháp nhãn của ngươi.

- Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu. Uống rượu, uống là tâm tình. Hôm nay nhìn thấy Giang huynh, dù là thôn nhưỡng, uống vào cũng có thể đã nghiền.

Không thể không nói, Diệp Dung vương tử này, mỗi một câu, tựa hồ luôn có một loại khí độ để cho người thuyết phục, tổng có thể nói đến tâm khảm người.

- Diệp Dung vương tử, Giang Trần ta mời ngươi một ly.

Giang Trần nâng chén.

- Tốt, thống khoái.

Diệp Dung ngửa đầu uống cạn.

Rượu qua ba chén, Giang Trần để chén rượu xuống:

- Diệp Dung vương tử, chiến cơ không thể trễ, nói ngắn gọn đi.

- Tốt, ta đây liền nói ngắn gọn. Lần này ta đến, có hai sự tình, một là giúp ngươi lui địch; hai là mời ngươi đi Thiên Quế Vương Quốc ta phát triển.

- A? Chỉ giáo cho?

- Hai sự tình này, vốn không có quan hệ gì. Nếu như cần phải nói có quan hệ. Vậy chuyện thứ nhất, coi như là lễ gặp mặt của chuyện thứ hai.

Ánh mắt Giang Trần nhàn nhạt nhìn qua Diệp Dung:

- Có lý do gì sao?

- Lý do rất đơn giản, ta thưởng thức ngươi, cũng cần ngươi. Mà ngươi, cũng cần một sân khấu càng lớn. Ta không muốn nói chuyện giật gân, ta chỉ muốn nói, đi Thiên Quế Vương Quốc, tuyệt đối so với ở lại Đông Phương Vương Quốc tốt gấp 10 lần.

Giang Trần ngược lại không phủ nhận điểm này.

Thiên Quế Vương Quốc, ở trong liên minh 16 nước, là một trong bốn đại vương quốc. Bốn đại vương quốc này, xem như tồn tại cao cấp nhất trong 16 nước, là nhất lưu Vương Quốc.

Mà như Hắc Nguyệt Quốc, ước chừng xem như nhị lưu Vương Quốc.

Về phần Đông Phương Vương Quốc, thì ở vào khoảng Nhị lưu cùng Tam lưu. Hôm nay sau một hồi nội loạn, nhất định là Tam lưu không thể nghi ngờ.

Cho nên nói, Đông Phương Vương Quốc so sánh với Thiên Quế Vương Quốc, xác thực không có bất kỳ ưu thế.

- Giang Trần, ta cũng điều tra qua, ngươi là một nam nhân kiêu ngạo. Ta mời ngươi đi Thiên Quế Vương Quốc, không phải muốn ngươi làm tùy tùng, mà xem ngươi như một khách khanh.

- Khách khanh?

- Đúng vậy, ta biết rõ, nam nhân kiêu ngạo, là tuyệt đối không cam lòng ăn nhờ ở đậu. Cho nên, giữa chúng ta, xem như quan hệ làm thuê, không phải quan hệ chính phụ.

Không thể không nói, tư thái của Diệp Dung rất thấp, thành ý cũng rất đủ.

- Tại sao lại chọn ta?

Diệp Dung ý vị thâm trường cười cười:

- Giang Trần, ngươi cùng ta đồng dạng, đều là vàng giấu ở trong cát, tạm thời không có sáng lên. Không nói gạt ngươi, ta ở trong đám vương tử Thiên Quế Vương Quốc, trình độ chỉ là nhị tam lưu. Chí ít có bốn năm vương tử, bọn hắn so với ta có ưu thế nhiều lắm. Không phải nói trình độ của bọn hắn cao hơn ta, mà là mạng của bọn hắn tốt, đầu thai càng tốt hơn, có một mẫu thân tốt. Mà mẫu thân của ta, thân phận không cao, không có gia thế hiển hách, cho nên, ta không có cái gọi là chỗ dựa.
Bình Luận (0)
Comment