Độc Tôn Tam Giới

Chương 2187

́ mệnh ràng buộc. (2)

Trong lòng Giang Trần đau xót, thiếu nữ đáng thương này xuất thân cao quý như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại mệnh khổ như vậy. Người yêu thương nhất bên nàng đều có vận mệnh trớ trêu.

- Thuấn lão, lão nhân gia cũng bị bắt...

Miệng Giang Trần đắng ngắt, dùng sự cường đại của Thuấn lão, ở Vạn Uyên đảo cũng bị bắt.

- Đúng vậy, cho nên Hoàng Nhi phải trở về. Trần ca, Hoàng Nhi ở Vạn Uyên đảo chờ chàng. Nếu như chàng không tới, muội sẽ đợi. Đợi tới khi muội không đợi được thì mới thôi.

Hoàng Nhi lạnh nhạt nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường. Thế nhưng mà trong thanh âm lạnh nhạt này lại có sự kiên định không nói nên lời.

Mặc dù Giang Trần có ngàn vạn lý do không muốn để cho Hoàng Nhi đi. Thế nhưng cho dù hắn có ngàn vạn biện pháp giết chết Hi lão kia, hắn cũng không thể nào làm vậy.

Hi lão cuối cùng cũng là tộc nhân của Hoàng Nhi, nếu như giết chết Hi lão, chẳng khác nào là trực tiếp khiến cho Hoàng Nhi và gia tộc của nàng sống mái với nhau.

Cũng coi như khiến cho Thuấn lão mất mạng, thậm chí là khiến cho phụ mẫu Hoàng Nhi đang ở trong khổ ải cũng mất mạng theo.

Giang Trần không làm được chuyện ích kỷ như vậy.

- Hoàng Nhi, chờ ta.

Trong lòng Giang Trần có ngàn vạn lời muốn nói, thế nhưng chỉ có thể nói ra bốn chữ đơn giản này. Chỉ là trong bốn chữ đơn giản này lại ẩn chứa hứa hẹn trọng đại của Giang Trần.

- Trần ca, lúc muội không có mặt, chàng nhất định phải vui vẻ, không nên bởi vì một lá cây như Hoàng Nhi mà vứt bỏ cả một cánh rừng. Chàng không đơn thuần là người mà Hoàng Nhi yêu mến nhất, mà cũng là người mà phụ mẫu chàng yêu mến. Chàng còn có phụ mẫu, còn có muội muội, đệ đệ, còn có thân nhân, còn có nhiều thuộc hạ tùy tùng của chàng.

Hoàng Nhi vô cùng hiểu lòng người, lúc này vẫn còn suy nghĩ thay cho Giang Trần, an ủi Giang Trần.

Trong lòng Giang Trần cảm động.

Hai người tâm hữu linh tê, ôm nhau dưới ánh trăng, không nói gì nữa.

Cho tới nước này, dù có nói gì cũng vô ích.

Ngày hôm sau, Hi lão dưới sự yêu cầu của Hoàng Nhi vô cùng phối hợp. Tuy rằng bày ra bộ mặt thối, nhưng lại đi tới Long Hổ Phong Vân hội.

Hi lão hiện thân, khí thế cường đại lập tức khiến cho tất cả những người có mặt ở nơi này hít sâu một ngụm khí lạnh.

Khí chất của cường giả Thiên Vị không chút cố kỵ tràn ra, khiến cho lòng người kinh hãi.

Ngược lại Giang Trần lại chết lặng nhìn qua cảnh này. Hắn vốn không trông cậy vào việc Hi lão này có thể làm được chuyện gì tốt. Lão nhân này có lộ diện hay không hắn cũng không quan tâm.

Chỉ là đây là một mảnh tâm ý của Hoàng Nhi, cho dù hắn có khó chịu Hi lão thế nào, cũng không thể cự tuyệt được.

Như vậy, đã giúp cho Giang Trần bớt không ít chuyện phiền phức.

Lão nhân này tuy rằng rất kiêu căng, nhưng mà dường như hắn lại có cảm giác tà ác, được một đám cường giả Đại đế bưng trà rót nước, rất hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng này.

Những tán tu đạt được cơ hội kia, từng người tiến lên lãnh giáo, lão nhân này tuy rằng mỗi một câu dường như đều muốn châm chọc khiêu khích. Thế nhưng dưới sự dám sát của Hoàng Nhi, cuối cùng vẫn cực kỳ không tình nguyện chỉ điểm một phen.

Cả quá trình Giang Trần lạnh nhạt đứng bên ngoài quan sát, không có chút vui sướng, cũng không có cảm giác gì cả.

Ngược lại những đại đế được chỉ điểm mặt mày hớn hở, cảm giác chuyến đi này không tệ một chút nào.

Sau khi hoàn thành xong mọi chuyện lão nhân này trực tiếp hóa thành một lưu quang biến mất trong không trung. Ngay cả bóng lưng cũng không có để lại.

- Hoàng Nhi, ước định của lão phu đã làm xong. Ngày mai chính là thời điểm xuất phát. Hy vọng ngươi không nên làm trò bịp bợm gì.

Lão đầu này chỉ lưu lại một câu truyền âm cho Hoàng Nhi.

- Chân thiếu chủ, thực sự là thần nhân a. Vị tiền bối này giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, sao Chân thiếu chủ lại có thể mời tới vậy?

- Đúng vậy a, không thể tưởng tượng được Chân thiếu chủ giao thiệp rộng như vậy. Vạn Uyên đảo trong truyền thuyết cũng có thể giao thiệp tới được.

Một đám đại đế sợ hãi thán phục, mà trưởng lão của Thiên Hà cung kia nhíu mày, hiển nhiên thế cục hiện tại đã vượt qua dự đoán của hắn, khiến cho hắn không kịp trở tay.

- Thiếu chủ còn đang bế quan sao?

- Vâng.

- Ài, đã nửa năm rồi. Trong khoảng thời gian này rất nhiều người đều tới bái phỏng thiếu chủ a.

- Không có biện pháp. Thiếu chủ từ sau khi Long Hổ Phong Vân hội kết thúc đã tuyên bố bế quan. Những người làm thuộc hạ như chúng ta chẳng lẽ còn có thể quấy rầy thiếu chủ bế quan hay sao?

Hai người đối thoại chính là Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu.

Từ sau khi Long Hổ Phong Vân hội lần trước chấm dứt. Giang Trần liền tuyên bố bế quan. Thời gian bế quan này ngay từ đầu mọi người đều cho rằng vài ngày, về sau lại tưởng là mấy tháng.

Không ngờ tới nửa năm qua đi, Giang Trần vẫn như trước, không có xuất quan.

- Mạch lão ca, huynh đệ chúng ta mới tới. Lần này thiếu chủ có phải...

Tiêu Vân nhịn không được muốn nghe ngóng một chút, hiển nhiên hắn cũng cảm giác được lần này thiếu chủ bế quan có chút bất thường.

Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng:

- Thú thực thời gian ta tới đây cũng không dài hơn các người là bao. Nhưng mà sau khi Hoàng Nhi tiểu tỷ rời khỏi, đây nhất định là nguyên nhân làm cho thiếu chủ bế quan.

- Không thể tưởng tượng được Hoàng Nhi tiểu thư lại là tiểu thư của Vạn Uyên đảo. Thiếu chủ chúng ta thực sự là lợi hại. Ngay cả thiên kim Vạn Uyên đảo cũng có thể ngắt tới tay.

Tiêu Vân hớn hở nói.

- Tiên Vân, trước mặt thiếu chủ ngươi ngàn vạn lần đừng có ngả ngớn như vậy.

Vô Song đại đế nhíu mày nói:

Tiêu Vân cười hắc hắc nói tiếp:

- Không dám, không dám, ta đây thuần túy là kính ngưỡng a. Mạch lão ca, huynh đệ chúng ta hai người sống nửa đời người cũng không sống một cách rõ ràng. Những ngày này ở Khổng Tước thánh sơn đã thấy rất nhiều thứ, đối với Chân thiếu chủ chân chính tâm phục khẩu phục.

- Đúng, nếu như là trước kia có thế lực lớn đối với chúng ta như vậy, Hòe Sơn nhị tiêu chúng ta nhất định sẽ không tới Long Hổ Phong Vân hội này, hai huynh đệ chúng ta hiện tại coi như hiểu rõ. Đại đế tán tu nhìn như tự do tự tại, địa vị rất cao. So với những cự đầu của các tông môn kia, chúng ta vẫn còn kém một khoảng cách xa.

Tiêu Phong ồm ồm nói.

Vấn đề này Vô Song đại đế cũng tràn đầy đồng cảm.

Hắn vốn còn không phát giác được sự chênh lệch giữa đại đế tán tu và cự đầu tông môn. Lần đấu giá này có cấp bậc cao như vậy, nhân số tham dự nhiều như vậy khiến cho hắn chân chính cảm nhận được, thế lực đại tông môn, cho dù là không phải tông chủ, tài phú cũng viễn siêu những tán tu như bọn họ.

- Nhị vị, Mạch mỗ đã sớm nói với các ngươi. Đi theo Chân thiếu chủ, các ngươi sẽ không thiệt thòi, thời gian còn dài, các ngươi sẽ hiểu rõ.

Vô Song đại đế cười nói.

- Đúng vậy, đời này hai huynh đệ chúng ta cũng coi như tìm được nơi trở về. Về sau hai huynh đệ chúng ta chính là người của Chân thiếu chủ, đi theo Chân thiếu chủ lăn lộn.
Bình Luận (0)
Comment