Độc Tôn Tam Giới

Chương 2214

̉ triều đáng sợ. (1)

Phệ Kim thử vương có chút thất vọng:

- Thiếu chủ, chỉ là bao vây thôi sao? Không thể đại khai sát giới sao?

Tử tôn dưới tay hắn có mấy ức, nếu như có thể càn quét Xích Đỉnh hoàng thành, đây tuyệt đối là một hồi thịnh yến. Thịnh yến bực này, Phệ Kim thử nhất tộc có chút không nhịn được.

Giang Trần lắc đầu nói:

- Trước khi ta không có ra lệnh, ngươi chỉ cần phong tỏa hoàng thành Xích Đỉnh đế quốc là được. Nhưng mà nếu như có người dám xông vào, vậy thì giết không tha.

Phệ Kim thử vương vẫn còn có chút phiền muộn. Chuyện này so với trong mong muốn của hắn vẫn còn có chút chênh lệch a.

- Lão Kim, chớ nóng vội, đợi khi thời cơ tới sẽ là lúc tộc các ngươi có cơ hội giết chóc. Bổn thiếu chủ tạm thời không hạ lệnh chỉ là vì lo lắng các ngươi ra tay với người dân vô tội a.

Tuy rằng Giang Trần tới báo thù, thế nhưng đối tượng báo thù hắn lại hiểu rõ vô cùng. Là những quyền quý của Xích Đỉnh trung vực mà không phải là con dân Xích Đỉnh đế quốc.

Khi Xích Đỉnh trung vực xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, tuy rằng ra tay giết người khắp nơi, thế nhưng cũng rất ít ra tay với bình dân tay không tấc sắt.

Thế giới võ đạo, giết thì chỉ có thể giết võ giả mà htooi.

Ra tay với bình dân, là việc làm tổn thương tới thiên hòa.

Phệ Kim thử vương nghe Giang Trần nói như vậy cũng cười hì hì nói:

- Thiếu chủ yên tâm, bình dân đối với chúng ta mà nói cũng không có gì để nhai. Chúng ta chỉ thôn phệ huyết nhục võ giả mà thôi.

Giang Trần khoát tay ngăn lời Phệ Kim Thử vương, nói:

- Xuất động đi.

- Vâng.

Phệ Kim thử vương cao hứng bừng bừng, Vạn Hào Thạch Oa khẽ động, Phệ Kim Thử nhất tộc lập tức giống như thủy triều dũng mãnh tiến ra.

Phệ Kim Thử nhất tộc năm đó chỉ khoảng chừng hai ba ức. Trải qua chủng tộc không ngừng phát triển, tộc đàn hiện tại chỉ còn lại có một hai ức.

Nhưng cơ hồ những con còn sống sót đều được tiến hóa, thực lực chỉnh thể đã hơn xa năm đó.

Nhất là Phệ Kim thử vương và mấy tinh anh tỷ mỉ lựa chọn ra từ Phệ Kim thử nhất tộc. Tu vi cảnh giới hiện tại đều vô cùng đáng sợ.

Đương nhiên Phệ Kim thử nhất tộc cho tới bây giờ đều không có lợi thế về sức chiến đấu. Tiền vốn cường đại nhất của tộc đàn này chính là ở chỗ số lượng.

Thử triều một khi thành, không gì không phá.

Phệ Kim thử nhất tộc cuồn cuộn như thủy triều, dùng tốc độ như thủy triều dũng mãnh tiến ra. Tràn về bốn phương tám hướng chung quanh Xích Đỉnh vương thành. Rất nhanh đã phong tỏa chung qunah.

Trong mấy hô hấp, trong phạm vi hơn mười dặm chung quanh Xích Đỉnh vương thành, cơ hồ đều là một mảnh Phệ Kim thử nhúc nhích.

Loại cảm giác này đừng nói là giao thủ, cho dù nhìn vào cũng cảm thấy bị giày vò.

Hòe Sơn nhị tiêu nhìn lẫn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Trong sự kinh ngạc này thậm chí còn có chút sợ hãi.

Năm đó bọn họ thật ngốc nghếch khi bị Đan Cực đại đế kia sai khiến, giết tới Khổng Tước thánh sơn. Mặc dù Giang Trần thiếu chủ không mời những đại đế tán tu kia động thủ, chỉ dùng thử triều này vây quanh bọn họ cũng đủ để khiến cho bọn họ mệt chết.

Hòe Sơn nhị tiêu rốt cuộc cũng là cường giả Đế cảnh, Khổng Tước vệ Giang Trần mang tới cùng với các lộ chư hầu nhìn thấy Phệ Kim thử nhất tộc rậm rạp chằng chịt, cả đám đều không nhịn được mà cảm thấy da đầu mình run lên.

Bọn họ cũng biết những Phệ Kim thử nhất tộc này là người cùng phe, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, vẫn khiến cho những người này tim đập nhanh hơn, toàn thân sởn hết gai gốc.

Xích Đỉnh hoàng thành là khu vực trọng yếu nhất Xích Đỉnh đế quốc, phòng ngự bên ngoài vô cùng sâm nghiêm. Nhất là gần đây thế cục phức tạp, thần hồn nát thần tình khiến cho phòng bị chung quanh hoàng thành vô cùng nghiêm ngặt.

- Gặp quỷ rồi, ta nghe thấy thanh âm gì vậy?

Cửa thành nam, một tên đội trưởng thủ thành nói với người dưới tay.

Tên đội phó còn lại cẩn thận nghe kỹ một chút cũng gật đầu nói:

- Hình như có thanh âm gì đó. Nghe giống như là tiếng trống. Ầm ầm, chẳng lẽ là kẻ thù bên ngoài xâm lấn?

- Không có khả năng. Ngươi cho rằng đây là giết địch ngoài sa trường sao? Chẳng lẽ còn phải nổi trống?

- Đó là gì?

Tên đội phó kia biến sắc.

- Càng ngày càng gần, giống như núi đổ, đất văng tung tóe khắp nơi vậy. Xảy ra chuyện gì vậy?

Khi nói chuyện bọn họ cảm thấy mặt đất cũng chấn động lên.

Biên độ chất động không quá lơn, nhưng mà cảm giác lại vô cùng mãnh liệt. Loại cảm giác này giống như mặt đất phía xa không ngừng đứt gãy, hơn nữa thế đứt gãy này còn không ngừng đẩy mạnh lan về phía bọn họ.

- Đi xem một chút.

Tên đội trưởng kia nhíu mày, cao giọng nói:

- Các huynh đệ Thành vệ tam doanh chú ý, bảo trì cảnh giác cao độ, tiến vào trạng thái đề phòng.

- Nhanh, thông báo cho các huynh đệ nội môn. Để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đi.

Tên đội trưởng kia vừa mở miệng nói chuyện vừa nhanh chóng vọt về phía trước. Hắn muốn nhìn rõ một chút. Hắn là đội trưởng tam doanh, hắn phải xung trận lên trước.

Mấy hô hấp sau, sau khi phóng ra bên ngoài dặm, đứng ở một chỗ cao dõi mắt nhìn về phía xa. Người này thiếu chút nữa ngã từ trên cao xuống.

Toàn thân không nhịn được mà run rẩy, hung hăng co rút lại, giống như điện giật, thiếu chút nữa hóa đá.

Sau một khắc lỗ chân lông toàn thân hắn dựng thẳng lên. Dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía xa. Vật di chuyển giống như thủy triều cuồn cuộn kia tuy rằng hắn không rõ là vật gì. Thế nhưng nhất định là quái vật, giống như vỡ đê đang điên cuồng cuốn tới.

Nhìn thế này chỉ sợ sau một phút đồng hồ sẽ lan tới cửa thành.

- Không tốt, chẳng lẽ là thú triều?

Trên đội trưởng kia sau khi trì trệ một đoạn thời gian ngắn cũng khôi phục lại ý thức. Gắt gao nhìn chằm chằm vào phía trước, trong lòng thầm phỏng đoná.

Giờ phút này hắn đã không dám tiếp tục tiến lên nữa.

- Không đúng, chung quanh Xích Đỉnh trung vực tuy rằng có rất nhiều sơn mạch thế nhưng cũng không có hậu hoạn thú triều a. Lại nói đây là hoàng đô, bất luận thú triều nào muốn tiến vào hoàng đô trước đó đều phải qua rất nhiều nơi. Không có khả năng một đường mạnh mẽ quét tới mà không ai báo trước a.

Tâm tư của người đội trưởng này nhanh chóng suy diễn, mắt càng ngày càng nhìn thấy rõ ràng.

Thứ đang cuồn cuộn tới quả nhiên là thú. Hơn nữa nhìn cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ lớn bằng một người. nhỏ, thậm chí còn không nhỏ bằng một cái chân.

Những thứ quái vật này tất cả đều có bộ dáng giống nhau, mỏ nhọn, lông toàn thân giống như mực nước, bóng loáng như gương, tốc độ di chuyển cũng không phải quá nhanh. Nhưng trình độ dày đặc lại khiến cho những người có chứng sợ hãi mật độ có thể thổ huyết mà chết.

Đúng vậy, quá nhiều.

Nhiều tới mức khiến cho người ta liếc mắt nhìn vào cảm thấy toàn thân sợ run.

- Là thử, thử. Làm sao có thể? Trong Xích Đỉnh trung vực chúng ta trong lịch sử chưa từng nghe nói có thử triều a? Chẳng lẽ Xích Đỉnh trung vực biến đổi, các loại việc lạ không ngừng xảy ra?

Tên đội trưởng kia không dám ở lại mà quay đầu, nhanh chóng trở về.
Bình Luận (0)
Comment