Độc Tôn Tam Giới

Chương 2715

- Mười hai tuổi, lại không có căn cơ võ đạo, không có vỡ lòng võ đạo sao?

Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

- Sau khi ta hiểu chuyện đã lang thang trong Hoàng Oanh cốc này, không có phụ mẫu, không có thân nhân. Không có người dạy ta vỡ lòng võ đạo.

Hoa Minh có chút uể oải nói. Phương diện võ đạo vẫn là chuyện khát vọng nhất trong lòng hắn. Hắn cũng biết muốn trở nên nổi bật thì phải dựa vào võ đạo.

Giang Trần gật đầu:

- Đi thôi, chuyện võ đạo, mười hai tuổi cất bước, tuy rằng muộn một ít, nhưng mà không có muộn quá nhiều.

Giang Trần nói đúng sự thực, lúc hắn chuyển sinh lên người tiểu chư hầu của Đông Phương vương quốc, cũng chỉ mười bốn mươi lăm tuổi, cũng không phải là chưa cất bước võ đạo hay sao?

Hoa Minh này mới mười hai tuổi, so với hắn khi đó còn trẻ hơn một ít a.

Lại nói, đây là Vạn Uyên đảo, trụ cột võ đạo rất tốt.

Hoa Minh cứ như vậy đi theo Giang Trần, trong lòng kích động, lại có chút mơ ước, lại có chút tâm thần bất định.

Hắn sợ biểu hiện của mình không tốt, sau đó sẽ bị ân chủ đuổi đi.

Ngay khi hắn tâm thần bất định, Giang Trần lại hỏi:

- Hoa Minh, vì sao ngươi nhất định muốn đi theo ta? Là vì hoài nghi ta là người thập đại thần quốc sao?

- Không phải.

Hoa Minh vội vàng giải thích:

- Ta cảm thấy ân chủ ngài không phải là người thường, đi theo ngài nhất định sẽ có tiền đồ, so với lăn lộn trong Hoàng Oanh cốc còn có tiền đồ hơn.

- Nếu như ta không phải là người thập đại thần quốc thì sao?

- Mặc kệ ân chủ có địa vị gì. Hoa Minh ta một ngày tôn ngài làm chủ, chung thân đều không hối hận. Nếu như vị phạm, trời tru đất diệt.

Hoa Minh nhỏ tuổi nhưng không ngốc, trái lại còn rất thông minh. Dù kết quả xấu thế nào thì so với việc hắn lăn lộn ở trong Hoàng Oanh cốc còn tốt hơn.

Giang Trần cười cười:

- Ta không phải là người thập đại thần quốc, chuyện này ta có thể nói rõ cho ngươi biết. Nhưng mà người thập đại thần quốc đối với ta cũng chỉ là mây bay. Nói như vậy có chút hàm hồ. Có lẽ sau này ngươi có thể chậm rãi hiểu rõ. Hiện tại sao, ngươi cứ đi theo là tốt rồi. Nếu như là thiên tài có thể đào tạo, ta sẽ tùy theo mức độ mà dạy bảo ngươi.

Hoa Minh mặc kệ hắn có phải là người thập đại thần quốc hay không, thiếu niên như hắn có tâm tư rất trong sáng, quan điểm đơn giản, ai tốt với hắn, hắn hận không thể đem cả tấm lòng móc ra cho đối phương xem.

Mà Giang Trần tốt với hắn, những thứ cho hắn hoàn toàn là thứ mà thiếu niên như hắn khát vọng đạt được, đó chính là tôn trọng.

Đời này Hoa Minh thiếu nhất chính là phần tôn trọng này. Nhưng mà mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Giang Trần không những không có coi hắn là một tiểu ăn mày, chẳng những không cho hắn tiền, chẳng những hỏi hắn, mà còn không có ghét bỏ hắn.

Chuyện này đối với thiếu niên này mà nói, so với bất luận ân huệ nào còn có tác dụng hơn.

Hai người đi ra khu giao dịch, tìm một khách điếm lớn nhất Hoàng Oanh cốc ở trọ.

Hoa Minh đi theo Giang Trần, thấy hắn ra tay hào phóng, hào hoa xa xỉ, trong lòng khó trách khỏi kích động một hồi. Tuy rằng hắn hiếu kỳ ân chủ rốt cuộc có địa vị gì.

Thế nhưng mà loại khí thế này, nào có phải là người hời hợt? Hoa Minh không ngừng khuyên bảo mình, nên kiên định đi theo ân chủ, không thể nghĩ ngợi lung tung.

Thuê hai gian phòng, Giang Trần nói với Hoa Minh:

- Qua ít ngày nữa, ta muốn đi xem Thi Tì địa ngục đảo. Ngươi định ở lại Hoàng Oanh cốc hay là theo ta rời khỏi trước?

- Ta đi theo ân chủ.

Hoa Minh vô cùng kiên định.

- Ngươi nói Lam Yên đảo vực này sẽ tổ chức một lần thịnh hội cổ ngọc. Người Thập đại thần quốc đều tham dự đúng không?

- Trên phố có tin đồn như vậy. Ân chủ nếu như muốn nghe ngóng thì có thể tới khu vực hạch tâm của đô thành. Hoàng Oanh cốc này chỉ là địa phương nhỏ bé ở biên cảnh mà thôi.

Hoa Minh đề nghị.

Giang Trần lâm vào trong suy nghĩ, dứt khoát không nói, chỉ khoát tay. Chỉ là trong lòng lại nghĩ:

- Người thập đại thần quốc đều tới. Người Vĩnh Hằng thần quốc sẽ tới sao?

Hoa Minh cuối cùng cũng chỉ là một tiểu ăn mày lăn lộn trong Hoàng Oanh cốc, tuy rằng hắn nhanh nhẹn, xưa nay nghe được rất nhiều tin tức. Nhưng mà thứ hạch tâm, cuối cùng hắn vẫn biết rõ không nhiều lắm.

Xem ra còn phải đi tới địa phương lớn hơn trong Lam Yên đảo vực này hỏi thăm một chút. Thực lực của hắn bây giờ nếu đi tới thập đại thần quốc, vấn đề không lớn, nhưng mà muốn nói trực tiếp lao tới Yến gia, mang Hoàng Nhi đi, chênh lệch cực lớn.

Cho nên hắn cảm thấy chuyện này vẫn nên từ từ, tuyệt đối không có khả năng làm xong trong một sớm một chiều.

Nếu như lần thịnh hội cổ ngọc này, người Vĩnh Hằng thần quốc cũng tới, Giang Trần lại vừa vặn nghe ngóng tin tức một chút. Nếu như vận khí tốt, Hoàng Nhi cũng tới thì quả thực càng thêm hoàn mỹ.

Hắn không yêu cầu hiện tại mang Hoàng Nhi rời đi, nhưng nếu như có thể gặp mặt một lần, biết rõ tình hình hiện tại, chuyện này đối với hắn mà nói cũng là một loại an ủi.

- Chỉ là Hoàng Nhi sẽ có hứng thú tham dự thịnh hội cổ ngọc này sao? Gia tộc của nàng cho phép nàng xuất đầu lộ diện bên ngoài sao?

Trong lòng Giang Trần cũng không dám xác định.

- Mặc kệ, đi một bước nhìn một bước. Việc cấp bách chính là để cho Chu Tước tiền bối hoàn thành nghi thức niết bàn. Nếu như Chu Tước tiền bối khôi phục lại trình độ đỉnh phong thời thượng cổ. Đối với ta mà nói, không thể nghi ngờ chính là trợ lực cực lớn.

Từ khi Giang Trần xuất đạo tới nay, cho tới bây giờ chưa từng đơn đả độc đấu, rất am hiểu dựa thế. Hắn cũng không thấy chuyện này có gì là không tốt.

Dù sao tuổi hắn còn trẻ, chuyển sinh cho tới lúc này còn chưa tới hai mươi năm, có thể phát triển tới bước này đã rất không tệ rồi.

Muốn một bước lên trời, chuyện này cũng không thực tế.

Nếu nói tới tốc độ phát triển, đã đầy đủ kinh người, so với thiên tài Vạn Uyên đảo, chỉ sợ cũng không chênh lệch là boa.

Cho nên tuy rằng Giang Trần lo lắng, nhưng mà hắn luôn tự khuyên bảo mình, dục tốc bất đạt.

Trước khi thực lực của hắn không có đại thành, dựa thế là điều cần phải làm.

- Hoa Minh, ngươi tới đây, ta giúp ngươi trắc thí căn cơ võ đạo.

Giang Trần bình tĩnh suy nghĩ, nhìn Hoa Minh bên cạnh rồi nói.

- Được.

Hai mắt Hoa Minh sáng ngời.

Khảo thí võ đạo, hắn chưa từng trải qua a. Xưa nay bộ dáng của hắn vô cùng bẩn thỉu, ai thấy hắn đều che mũi chạy đi, ai sẽ tới khảo thí võ đạo cho hắn chứ?

Đây là lần đầu tiên từ khi hắn chào đời a.

Giang Trần khảo thí không cần các loại công cụ gì đó. Hắn nắm tay Hoa Minh, đặt tay lên mạch đập.

- Bình tâm tĩnh khí, không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng không nên vận hành kinh mạch.

Giang Trần phân phó, Hoa Minh tự nhiên nghe theo.

Thần thức của Giang Trần chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hoa Minh, bắt đầu điều tra.

Một lát sau, trong mắt Giang Trần đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, giật mình nhìn về phía Hoa Minh. Giờ phút này Hoa Minh cũng nhắm chặt hai mắt, không nói lời nào, lại hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng của Giang Trần.
Bình Luận (0)
Comment