Độc Tôn Tam Giới

Chương 2748

Giang Trần nghe nói như vậy cũng âm thầm cảm thấy buồn cười. Nhưng mà sau khi chuyện Đông Duyên đảo xảo ra. Lam Yên đảo vực này chim sợ cành cong, lo lắng như vậy cũng là điều bình thường.

Dù sao, sau khi chuyện Đông Duyên đảo xảy ra, Hồi Xuân đảo vực quả thực rất không may. Bị ba đại thế gia Đa Văn thần quốc vấn tội, khiến không lúc nào yên.

Cho nên bên này mới nói những lời này trước.

- Được rồi, những thứ nên nói ta cũng đã nói. Mời tất cả người tham dự thịnh hội chuẩn bị một chút, khu vực này sắp mở ra rồi.

Mấy ngàn thiên tài tham dự thịnh hội cổ ngọc đều đứng đằng trước.

Bên Yến gia, kể cả Yến Thanh Tang và Yến Kim Nam đều được Hà lão và Tuyền lão kia dặn dò, để cho bọn họ sau khi tiến vào trong đừng có chú ý quá tới việc đào bới cổ ngọc, nhất định phải thi thoảng chú ý tới Hoàng Nhi, tránh cho nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhiệm vụ này Yến Kim Nam và Yến Thanh Tang không có cách nào cự tuyệt.

Chuyện này liên quan tới lợi ích gia tộc, cũng liên quan tới lợi ích của bọn họ. Nếu như Hoàng Nhi gặp chuyện không may. Hạ Hầu gia tộc trút giận lên Yến gia. Bọn họ là người Yến gia, tất nhiên cũng sẽ không may theo.

Cho nên về tình về lý, bọn họ cũng không có cách nào cự tuyệt được yêu cầu.

Chỉ là Hoàng Nhi có hai cái chân của mình, bằng vào tu vi của bọn họ, đều kém hơn Hoàng Nhi, muốn nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhi mà không bị phát hiện mà nói, độ khó rất lớn. Rất ít có khả năng làm được.

Cũng may bọn họ có năm người, năm đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhi, cũng không thiếu.

Cửa vào được mở ra, xét duyệt vô cùng nghiêm túc.

Mỗi một người dự thi đều có ngọc bài dự thi, đây đều là thứ mà trước đó Lam Yên đảo vực phát ra. Ngọc bài của đại gia tộc đều đặt theo yêu cầu, tặng miễn phí.

Mà những tán tu giao tiền tham dự, xét duyệt càng thêm nghiêm khắc.

Mấy ngàn tên tán tu giao tiền báo danh, mỗi người hai mươi vạn Thiên linh thạch làm phí bao danh. Riêng phần thu nhập này, Lam Yên đảo vực có thể đạt được gần mười ức Thiên linh thạch.

Không thể không nói tổ chức lần thịnh hội này, không đơn thuần là tăng cao nhân khí, cũng có thể vơ vét của cải.

Giang Trần đưa ra ngọc bài dự thi để kiểm tra, sau đó cũng được cho qua.

Thân thể Giang Trần nhoáng lên một cái, tiến vào trong một khu vực rộng rãi của Hoàng Long lĩnh. Trong khu vực vạn dặm này được tự do hoạt động. Khu vực này vô cùng lớn.

Đừng nhìn bọn họ có mấy ngàn người, ném vào trong khu vực dài vạn dặm này, giống như mấy ngàn bọt nước trong biển rộng mà thôi, căn bản không thấm vào đâu.

Chỉ là Giang Trần vừa tiến vào phiến khu vực này, đã có cảm giác như trút được gánh nặng.

Rốt cuộc cũng không bị người Yến gia theo dõi nữa.

Người Yến gia bởi vì là khách quý thập đại thần quốc, cho nên bọn họ đã sớm tiến vào. Hoàng Nhi từ nửa canh giờ trước đã tiến vào Hoàng Long lĩnh này.

Nhưng mà Hoàng Nhi và Giang Trần ăn ý ra sao chứ? Tuy rằng hai người không có tùy tiện dùng thần thức truyền âm trao đổi, sợ bị phát giác.

Nhưng mà Giang Trần không chút lo lắng việc mình sẽ không tìm thấy Hoàng Nhi.

Giữa hai người bọn họ đã sớm hình thành ăn ý. Khi Hoàng Nhi tiến vào trước đã sớm để lại không ít dấu vết trên đường, lưu lại rất nhiều manh mối.

Dùng năng lực của Giang Trần, cho dù là manh mối rất nhỏ. Cũng khó mà làm khó được hắn. Chứ đừng nói là manh mối Hoàng Nhi để lại cho hắn tương đối dễ tìm.

Ước chừng sau một giờ, Giang Trần đã tìm được manh mối, biết rõ Hoàng Nhi ở phía trước cách đó không xa đang chờ hắn.

Chỉ là Giang Trần cũng không vội vàng đi gặp Hoàng Nhi.

Bởi vì Giang Trần suy đoán, Yến gia này tuyệt đối không thể yên tâm để cho Hoàng Nhi tham dự thịnh hội cổ ngọc như vậy. Nói không chừng, mấy gia hỏa kia của Yến gia, kể cả Yến Thanh Tang đều phụ trách theo dõi Hoàng Nhi.

Lúc này nếu như hắn tùy tiện tiến về phía trước, nói không chừng sẽ gặp phải đám người kia.

Cho nên Giang Trần quyết định, trước tiên tìm một địa phương lạ lẫm, lần nữa thay đổi cách ăn mặc, như vậy cho dù bị Yến Thanh Tang kia nhìn thấy cũng không cần lo lắng việc bại lộ thân phận Thiệu Uyên này.

Không thể không nói, Giang Trần và Hoàng Nhi vì muốn gặp nhau, định ra rất nhiều kế hoạch.

Nếu như có thể, tự nhiên hắn muốn đường đường chính chính vọt tới Yến gia, mang Hoàng Nhi đi. Thế nhưng mà bằng vào thực lực của hắn hiện tại, căn bản không đủ để làm những chuyện này.

Cho nên chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.

Về phần ước định với Yến Thanh Tang, Giang Trần tạm thời không đặt vào trong lòng. Hắn và Yến Thanh Tang cũng ước định, nhưng mà trong vòng một tháng này, hắn nhất định sẽ liên hệ với Yến Thanh Tang.

Giang Trần đi theo những manh mối này, chậm rãi tới gần.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Yến Thanh Tang và Yến Kim Nam, hai gia hỏa này quả nhiên hữu ý vô tình theo dõi Hoàng Nhi.

Chỉ là Hoàng Nhi dường như cũng phát hiện ra.

Trong khu vực một sơn cốc, thân ảnh Hoàng Nhi bỗng nhiên biến mất cực nhanh trong mảnh rừng rậm. Yến Thanh Tang và Yến KIm Nam kinh hãi, vội vàng đuổi theo.

Đợi tới khi bọn họ đuổi kịp, trong cánh rừng kia đã sớm không còn hình bóng Hoàng Nhi.

Trong lúc hai người còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên sau lưng có một đạo thân ảnh từ trong hư không bước ra phía sau lưng hai người. Hai người này chấn động, vội vàng quay đầu lại.

Đã thấy Hoàng Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

- Ta cảnh cáo các ngươi lần cuối cùng, không nên đi theo ta. Ta không có chạy trốn, ta chỉ muốn một mình yên lặng một chút. Nếu như các ngươi muốn đi theo ta, ta không ngại khiến cho các ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.

Khí chất Hoàng Nhi lạnh lẽo, ngữ khí rét lạnh.

Bờ môi Yến Thanh Tang kia giật giật, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không có nói ra.

MỘt lát sau hắn mới thở dài một hơi:

- Bỏ đi, Hoàng Nhi, chuyện của muội, Yến Thanh Tang ta không quản nổi. Nhưng mà ta chỉ hy vọng muội không nên trọng trách trên người.

Yến Kim Nam thì càng không thể nói lên được lời nào. Hắn dứt khoát không nói gì, hắn cũng biết, mình có nói cái gì cũng chỉ có thể chọc giận Hoàng Nhi.

- Cút.

Hoàng Nhi là người tao nhã, nhưng mà giờ phút này mặt nàng không thể không đen lên.

Nàng và Giang Trần thật vất vả mới tìm được một cơ hội như vậy. Tự nhiên nàng không hy vọng có người không có mắt tới quấy rầy.

Trong mắt Yến Kim Nam hiện lên vẻ phẫn hận, nhưng cuối cũng cũng không dám trở mặt với Hoàng Nhi, dậm chân một cái, cắn răng quay người rời đi.

Yến Thanh Tang bất đắc dĩ thở dài, ôm quyền một cái, không nói gì mà lách mình biến mất.

Hoàng Nhi yên lặng nhìn qua bóng lưng hai người biến mất. Nhất là nhìn thấy bóng lưng Yến Thanh Tang, trong lòng nàng có chút áy náy.

Thái độ hung ác này tuyệt đối không phải là suy nghĩ trong lòng Hoàng Nhi. Nhất là Yến Thanh Tang này xưa nay đối với nàng không tệ.

Sau khi hai người này biến mất không được bao lâu, trong rừng vang lên tiếng cười khẽ:

- Hoàng Nhi, nàng không nên giả trang làm ác nhân. Khi giận dữ cũng khách khí như vậy.
Bình Luận (0)
Comment