Độc Tôn Tam Giới

Chương 2952

Ngô Du đánh tới cuối cùng, cũng phân biệt ra hương vị rồi. Hắn cảm giác, đối thủ của mình, hình như là cố ý phóng nước, là chờ Ngô Du hắn biết khó mà lui.

Có nhiều lần, đối thủ rõ ràng có cơ hội đánh tan mình, nhưng cuối cùng giống như còn kém một chút như vậy.

Là đối thủ thực thiếu một chút lực lượng sao? Ngô Du không tin là như thế này.

Mấy lần đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, Ngô Du toàn lực tiến công, toàn lực thăm dò, thủy chung phát hiện đối thủ này, dựa vào tốc độ của hắn, căn bản không cách nào chinh phục.

Đánh lâu không dứt, tâm tính của Ngô Du, rốt cục xuất hiện dao động.

Ước chừng gần nửa canh giờ sau, Ngô Du rốt cục cảm nhận được kiệt sức. Mà đối thủ, lại thủy chung thành thạo.

Ngô Du rốt cục minh bạch, đối thủ đích thật là cho hắn mặt mũi.

Ngô Du cũng là người thể diện, dưới loại tình huống này, nếu như hắn lại kiên trì chiến đấu, cái kia chính là không biết phân biệt rồi.

Thu lại thần thông, Ngô Du than nhẹ một tiếng, ôm quyền nói:

- Thiệu Uyên đạo hữu, hôm nay một trận chiến, Ngô Du ta xem như phục rồi. Trận chiến này, ta tài nghệ không bằng người, nhận thua a.

Trận chiến này, cho đại đa số người cảm giác, là lực lượng ngang nhau. Thậm chí Ngô Du ở trên cục diện, tựa hồ càng chủ động một ít.

Vì cái gì đột nhiên, Ngô Du lại nhận thua?

Những cao thủ đỉnh cấp kia, tự nhiên nhìn ra môn đạo. Mà một ít trình độ hơi thiếu, lại không có xem minh bạch đạo lý này.

Thậm chí, có người còn cho rằng, Ngô Du là cố ý phóng nước? Là Vĩnh Hằng Thánh Địa vì tạo thần, cố ý để cho Ngô Du thua Thiệu Uyên?

Giang Trần ngược lại rất bình tĩnh, ôm quyền nói:

- Ngô Du đạo hữu ở trên tốc độ, thật là kinh người. Tiểu đệ cũng bội phục.

Giang Trần đối với Ngô Du này, ngược lại có chút hảo cảm. Thấy hắn chủ động nhận thua, biết rõ tiến thối, tự nhiên không muốn làm cho đối phương khó chịu.

Buổi nói chuyện, cũng nói cực kỳ khách khí.

Ngô Du cười ha ha:

- Tài nghệ không bằng người, tài nghệ không bằng người a. Thiệu Uyên, ngươi thắng, Ngô mỗ không có nửa phần chú ý. Ta chỉ hy vọng ngươi, có thể đại biểu Vĩnh Hằng Thánh Địa, một đường chinh phục xuống dưới. Thay ta đả đảo tất cả đối thủ.

Giang Trần nghiêm mặt nói:

- Ta chắc chắn toàn lực ứng phó.

- Hảo tiểu tử, ta xem trọng ngươi.

Ngô Du cười ha ha, tiêu sái từ trên lôi đài bay xuống, về tới trong trận doanh của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Loại trường hợp này chủ động nhận thua, Ngô Du cũng không thấy có cái gì mất mặt.

Bởi như vậy, đợt đấu vòng loại thứ hai, Giang Trần liền tính toán tấn cấp, tiến vào Top 32.

Bất quá, thời điểm Giang Trần đi xuống lôi đài, cũng không có thắng được bao nhiêu tiếng vỗ tay. Trái lại, rất nhiều người còn chỉ trỏ. Hiển nhiên, rất nhiều người đều cho rằng, Ngô Du chủ động nhận thua, là Vĩnh Hằng Thánh Địa an bài chiến lược, là vì nâng Thiệu Uyên này, vì tạo thần.

Dùng thực chiến đến xem, Thiệu Uyên cũng không có đả bại Ngô Du.

Yến Thanh Tang ở vòng này, tốc độ thắng rất nhanh. So với Giang Trần còn mau hơn. Thấy Giang Trần từ trên lôi đài đi xuống, Yến Thanh Tang cũng nghênh đón tiếp lấy.

- Yến huynh, nhìn ngươi mặt mày hớn hở, xem ra đợt thứ hai, ngươi là nhẹ nhõm vượt qua kiểm tra a?

Giang Trần cười ha ha.

- Ta thấy cửa ải này của ngươi, nhìn như đánh cho náo nhiệt, giống như cũng không có hết sức a.

Yến Thanh Tang đối với thực lực của Giang Trần, vẫn là rất hiểu rõ.

Hắn tự nhiên biết rõ, trận chiến này, Giang Trần tuyệt đối không có phát huy ra bao nhiêu thực lực.

Không thể không nói, đấu vòng loại thứ hai, tầm nhìn của phương chủ sự là đạt đến. Tám thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa tấn cấp, có một nửa bị loại bỏ.

Trong đó, tự nhiên kể cả Cam Ninh gặp được Hạ Hầu Tông.

Thời điểm Giang Trần nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện, Cam Ninh đã nằm ở trên cáng cứu thương, chuẩn bị đi ra.

Trận chiến cùng Hạ Hầu Tông, Cam Ninh bị Hạ Hầu Tông đánh cho tàn phế. Hơn nữa Hạ Hầu Tông ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cơ hồ là hướng về phía phế bỏ Cam Ninh.

Một thân tu vi của Cam Ninh, dù không có bị phế, cũng đã gần như.

Chứng kiến sắc mặt của Cam Ninh tái nhợt, hơi thở mong manh, toàn bộ trẻ tuổi của Vĩnh Hằng Thánh Địa, đều sinh ra một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Đúng vậy, xưa nay có lẽ mọi người cạnh tranh, lẫn nhau tầm đó không nhìn trúng đối phương. Thế nhưng mà thời điểm thực đại biểu Vĩnh Hằng Thánh Địa xuất chiến, lập trường của mọi người vẫn tương đối nhất trí.

Nhất là chứng kiến Cam Ninh bị Hạ Hầu Tông đánh thành như vậy, trong đầu mọi người đều nghẹn lấy một đoàn hỏa. Đã sinh khí, lại cảm thấy một loại sợ hãi không hiểu.

Nhìn thủ đoạn của Hạ Hầu Tông, rõ ràng cho thấy muốn đưa người của Vĩnh Hằng Thánh Địa vào chỗ chết.

Giang Trần tách mọi người ra, bước nhanh đến trước cáng cứu thương của Cam Ninh. Cam Ninh nhìn thấy Giang Trần, khóe miệng kéo dài ra, lại không nói gì.

Trong nội tâm Giang Trần hơi có chút áy náy, hắn cảm thấy, Hạ Hầu Tông ra tay ác như vậy, chưa hẳn không có nhân tố của Giang Trần hắn ở bên trong.

Có lẽ, Hạ Hầu Tông ra tay ác như vậy, hoàn toàn là vì giận chó đánh mèo.

- Cam Ninh huynh...

Giang Trần kêu lên một tiếng.

Cam Ninh nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ngươi không cần đồng tình ta.

Giang Trần im lặng, hắn đích thực có chút đồng tình Cam Ninh, nhưng giờ khắc này, loại lời kia cũng không nên nói ra.

- Tên súc sinh Hạ Hầu Tông kia, ra tay quá độc ác. Đây là muốn hủy diệt Cam Ninh a.

Một gã thiên tài của Thánh Địa kêu lên.

- Đây là thiên tài luận kiếm, Hạ Hầu Tông này lại coi thành cuộc chiến sinh tử. Cái này... Đây là khinh người quá đáng!

Giang Trần cũng không nói gì thêm, lấy ra một viên thuốc:

- Cam Ninh huynh, đây là một viên đan dược chữa thương, nếu như ngươi tin được ta, liền phục dụng xuống. Đối với thương thế của ngươi có chỗ tốt.

Cam Ninh thống khổ lắc đầu:

- Vô dụng, ta đã bị hắn phế bỏ. Về sau là phế nhân, thương thế kia, không trừng trị cũng thế. Dứt khoát là sống không bằng chết.

Giang Trần nắm mạch đập của Cam Ninh, chẩn đoán bệnh một lát, trầm giọng nói:

- Cam Ninh, nếu như ngươi tin được ta, thì ăn đan dược vào. Ta cam đoan, ngươi còn có thể cứu. Ta có biện pháp, cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu.

- Thật sự?

Ánh mắt của Cam Ninh vốn như tro tàn, bỗng nhiên bắn ra một đạo sinh cơ.

Cam Ninh bị Hạ Hầu Tông đánh rớt xuống, chỉ cảm giác đan điền khí phủ của mình, toàn bộ bị phá hủy, cho nên, hắn mới có thể thương tâm, tuyệt vọng, cam chịu.

Giờ phút này nghe được Giang Trần nói như vậy, cân nhắc đến thiên phú đan đạo kinh thiên địa quỷ thần khiếp của Giang Trần, trong lúc nhất thời, ánh mắt muốn sống của Cam Ninh chiếu sáng rạng rỡ.

Giang Trần gật đầu:

- Thiệu mỗ ta, từng nói dối qua sao? Ngươi uống viên thuốc này, tĩnh dưỡng một hồi. Chờ sau khi luận kiếm kết thúc, ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi khôi phục như lúc ban đầu. Còn có, Hạ Hầu Tông làm hết thảy với ngươi, ta sẽ đủ số hoàn trả cho hắn!
Bình Luận (0)
Comment