Độc Tôn Tam Giới

Chương 2992

Trong lúc đó, thủ quyết chỉ dẫn, Vân Tiêu Kim Đấu trận giấu ở trong không trung, đột nhiên nổ bắn ra vô số đạo kim quang, như là kiếm vũ.

Hưu hưu hưu!

Kiếm quang vô số, giăng khắp nơi, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm không ngừng.

- Không tốt, trúng kế của hắn rồi!

Ngân Kiếm Bang Bang chủ ở đâu nghĩ đến Giang Trần nói đi là đi, nói động thủ là động thủ?

Nhìn thấy rất nhiều thuộc hạ bị trảm, Ngân Kiếm Bang Bang chủ cũng giận dữ hét:

- Vây quanh hắn, bắt hắn lại, mặc kệ hắn từ nơi nào đến, giết huynh đệ của ta, phải có bàn giao! Bắt lấy hắn!

Muốn bắt Giang Trần, nói dễ vậy sao.

Giang Trần dựa vào Nguyên Từ Kim Sơn, hơn nữa tốc độ nghịch thiên kia.

Cao tầng của Ngân Kiếm Bang không ngừng xông tới, chẳng những không có phát ra hiệu quả gì, ngược lại để Giang Trần tìm được rất nhiều thời cơ lợi dụng.

Giết tướng, càng thêm thống khoái.

Chứng kiến thuộc hạ không ngừng bị đối phương thu hoạch tánh mạng, Ngân Kiếm Bang Bang chủ cũng đau lòng, cắn răng một cái, hùng hổ đánh tới Giang Trần.

- Tiểu tặc, ngươi đây là muốn diệt căn cơ của Ngân Kiếm Bang ta a!

Thân là Bang chủ, sự tình thống khổ nhất, là chứng kiến bang chúng của mình, như rau hẹ bị người thu hoạch tánh mạng.

Rau hẹ bị thu hoạch, còn có thể dài ra, thế nhưng mà những thủ hạ thật vất vả thu nạp này, muốn tìm được một đám trung thành và tận tâm như vậy, là rất khó khăn.

Cho nên giờ phút này, Ngân Kiếm Bang Bang chủ hoàn toàn dứt bỏ thân phận của Giang Trần, cử động của Giang Trần, đã để cho hắn mất đi lý trí cuối cùng.

- Giết hắn đi! Ai giết hắn, thưởng một trăm triệu Thiên Linh thạch!

Ngân Kiếm Bang Bang chủ này cũng bỏ hết cả tiền vốn, quyết tâm muốn giết Giang Trần.

Chỉ là, cùng Hạ Hầu Tông giao thủ qua, tu sĩ bình thường, muốn hình thành uy hiếp đối với Giang Trần hắn, độ khó đích thật là rất lớn.

Cho dù là Ngân Kiếm Bang Bang chủ, Thiên Vị thất trọng, ở trên tốc độ, cũng rất khó tiếp cận Giang Trần. Có đôi khi rõ ràng đã phi thường tiếp cận, nhưng Giang Trần lại tổng có thể xảo diệu né tránh.

Né tránh thì cũng thôi, nhưng tốc độ của Giang Trần cực nhanh, thuận tiện còn có thể tiêu diệt một đám thủ hạ của hắn.

Loại đấu pháp gần như vô lại này, đánh cho Ngân Kiếm Bang gào khóc thảm thiết, lại hết lần này tới lần khác vô kế khả thi.

Mắt thấy thủ hạ lần lượt bị Giang Trần tiêu diệt, trong lòng của Ngân Kiếm Bang Bang chủ cũng nhỏ máu, hai mắt đỏ bừng, quát:

- Tiểu tặc, Ngân Kiếm Bang ta cùng ngươi bất cộng đái thiên!

Ngoan thoại rất ngoan độc, thế nhưng đối với Giang Trần mà nói, lại không có bao nhiêu lực uy hiếp. Giang Trần giết người, cũng không có vì hắn uy hiếp, liền nương tay.

Lúc này, loại bang phái không có nội tình như Ngân Kiếm Bang, hoàn cảnh xấu liền thể hiện ra.

Nếu như là loại tông môn hoặc thế gia, có đầy đủ nội tình, ở tổng bộ chí ít có hộ pháp đại trận gì đó, thế nhưng mà tổng bộ của Ngân Kiếm Bang, lại căn bản không có loại trận pháp này.

Điều này cũng làm cho Ngân Kiếm Bang bị tổn thất nặng.

- Dừng tay!

Ngân Kiếm Bang Bang chủ dần dần khôi phục lý trí, biết rõ lại phát triển xuống dưới như vậy, nhóm thủ hạ tinh nhuệ của hắn, sẽ bị đối phương đuổi tận giết tuyệt.

- Các hạ đến cùng là người nào? Trẻ tuổi của Hạ Hầu gia tộc, coi như là Hạ Hầu Tông, cũng không có khả năng để cho chúng ta chật vật như thế.

Ngân Kiếm Bang Bang chủ này cũng không ngốc, cùng Giang Trần giao thủ lâu như vậy, hắn cũng đã nhìn ra, đối thủ này, phi thường đáng sợ.

Nếu như nói một thiên tài bình thường của Hạ Hầu gia tộc có thể để cho Ngân Kiếm Bang bọn hắn chật vật đến loại trình độ này, hiển nhiên không thực tế.

Ở đây, nhất định có vấn đề.

Nếu như là Hạ Hầu Tông giá lâm, hắn còn có thể nuốt ngụm khẩu khí kia xuống. Dù sao Hạ Hầu Tông thanh danh ở bên ngoài, coi như là thiên tài cấp cao nhất của Vạn Uyên đảo rồi.

Thế nhưng mà, căn cứ tình báo bọn hắn lấy được, Hạ Hầu Tông đã sớm ở thiên tài luận kiếm vẫn lạc. Như vậy, trước mắt người gọi là Hạ Hầu gia tộc kia, liền phi thường khả nghi rồi.

Chẳng lẽ là lão quái vật của Hạ Hầu gia tộc? Chẳng qua là bề ngoài thoạt nhìn tuổi trẻ?

Giang Trần cười khinh miệt, nói sau, hắn căn bản không có ý định cùng Ngân Kiếm Bang giảng hòa, làm sao có thể dừng lại.

Muốn giết, liền giết thống khoái, giết đến Ngân Kiếm Bang này vô lực hại đời mới thôi. Nhìn bộ dạng của Ngân Kiếm Bang Bang chủ hổn hển, Giang Trần liền suy đoán, có lẽ đối phương đã không có cách nào.

Ngân Kiếm Bang này, cũng không có mạnh như hắn tưởng tượng.

Thấy Giang Trần còn không có ý tứ dừng tay, mà người Ngân Kiếm Bang hắn, tuy đang không ngừng lui lại, nhưng vẫn không chịu nổi đối phương tốc độ quá nhanh, tử thương như trước đang tiếp tục.

Ngân Kiếm Bang Bang chủ nghiến răng nghiến lợi, kêu lớn:

- Các hạ giết thật sự là thống khoái, chỉ cần Ngân Kiếm Bang ta bất diệt, tất cùng ngươi bất cộng đái thiên. Ngươi ở Tiểu Thang đảo giương oai, phương diện Tiểu Thang đảo, tuyệt không tha cho ngươi!

Giết lâu như vậy, Giang Trần suy đoán, chưởng khống giả của Tiểu Thang đảo này, đoán chừng cũng nên xuất động. Dù sao, Giang Trần suy đoán, Ngân Kiếm Bang này ở Tiểu Thang đảo hoành hành như thế, chưởng khống giả không có khả năng không biết.

Sau lưng chuyện này, nói không chừng Ngân Kiếm Bang cùng chưởng khống giả của Tiểu Thang đảo có lợi ích cấu kết gì đó.

Bằng không thì Ngân Kiếm Bang công nhiên làm ác như thế, chưởng khống giả của Tiểu Thang đảo há có thể chẳng quan tâm? Tùy ý bọn hắn làm ẩu?

Dù sao, cái này đối với thanh danh của Tiểu Thang đảo, là phi thường bất lợi.

Giang Trần một bên giết chóc, một bên cũng quan sát, tai nghe bát phương. Hiển nhiên bốn phương tám hướng, tựa hồ có thế lực khác bắt đầu khởi động, Giang Trần biết rõ, thời gian đã không sai biệt lắm.

Nên lui lại rồi.

Giang Trần thét dài một tiếng, thân hình đã bay tới giữa không trung, Thiên Côn Lưu Quang Độn nhanh như thiểm điện, đã vọt lên vân tiêu.

- Người Ngân Kiếm Bang nghe, hôm nay liền giết đến đây. Coi như là thay những người bị các ngươi hại kia ra một ngụm ác khí. Ngày sau đi ngang qua Tiểu Thang đảo, còn nghe nói sự tình Ngân Kiếm Bang làm ác, ta sẽ không ngại lại giết một hồi. Giết mười lần tám lần, đến khi các ngươi trung thực mới thôi.

Những lời này của Giang Trần, thiếu chút nữa làm Ngân Kiếm Bang Bang chủ phun máu. Lúc này đây cũng đã để cho Ngân Kiếm Bang nguyên khí đại thương rồi.

Còn mười lần tám lần? Không cần mười lần tám lần, lại đến một hai lần, Ngân Kiếm Bang bọn hắn có thể giải tán a. Mặc dù là hiện tại, cao tầng của Ngân Kiếm Bang, tử thương cũng là hơn phân nửa.

- Ác tặc, muốn chạy trốn!

Ngân Kiếm Bang Bang chủ ở đâu nuốt được khẩu ác khí này? Nhảy vào vân tiêu, điên cuồng đuổi theo Giang Trần.

- Các ngươi lưu lại, nói cho chưởng khống giả của Tiểu Thang đảo, đi theo ta truy đuổi.

Toàn bộ Ngân Kiếm Bang, những người khác không thể sử dụng, chỉ có hắn tự thân xuất mã. Có lẽ, lực lượng chính thức của Tiểu Thang đảo, mới có thể tiễu sát ác tặc này.
Bình Luận (0)
Comment